Không ai biết được, không ai hiểu được vì sao Tô Nhược lại yêu Hàn Duẫn nhiều đến như vậy. Có lẽ ngay cả chính bản thân của Tô Nhược nữa. Cô yêu anh đến mức không thể làm chủ bản thân. Yêu anh cố chấp, yêu anh điên cuồng như con thiêu thân lao vào lửa. Yêu hèn mọn, yêu bỏ đi cả tự trọng của bản thân. Nhưng rốt cuộc thứ cô nhận lại là sự lạnh lùng, chán ghét và khinh thường của Hàn Duẫn. 

Tô Nhược từng nghĩ rằng, chỉ cần bạn gái của anh rời đi, anh sẽ yêu thương cô như cô ấy, cho dù cô là thế thân. 

Tô Nhược cũng từng nghĩ rằng, chỉ cần ở bên anh ấy thôi là đủ rồi. Nhưng con người vốn rất tham lam mà Tô Nhược cũng như vậy. Ở bên anh ấy thì lại khao khát tình yêu của anh. Đứng cạnh bên anh lại muốn được nắm tay anh. Cứ như vậy, cuối cùng cô trở nên cố chấp và điên cuồng. Dùng mọi thủ đoạn để đạt được tình yêu của anh. 

Tô Nhược từng nghĩ đến chuyện rời đi vì biết mình sẽ chẳng có kết cục tốt. Nhưng mà cô rời đi, cô lại lưu luyến hình bóng anh. Cô lưu luyến mọi thứ thuộc về Hàn Duật. 

Tô Nhược uống một ngụm sữa ấm. Vị sữa rất ngọt nhưng lại không khiến sự cay đắng trong cô nguôi ngoai đi phần nào. Tô Nhược đặt cốc sữa xuống bàn kính, tiến lại gần phía cửa sổ. Bây giờ đang là mùa đông nên trời rất lạnh, lòng cô cũng vì vậy mà lạnh theo. Tô Nhược lấy máy điện thoại gọi cho Hàn Duật. Mặc dù biết anh sẽ rất lạnh nhạt nhưng cô muốn nghe thấy giọng nói của anh. 

- "" Alo, A Duật? ""

- "" Cho hỏi cô là ai vậy? "" 

Khi mà đầu dây bên kia vang lên là tiếng phụ nữ, cả người Tô Nhược cứng đờ lại. Cô run rẩy nói tiếp

- "" Tôi là vợ của A Duật. Xin hỏi, anh ấy đâu rồi? ""

- "" À ra là cô Tô Nhược, tôi là bạn học của Duật. Anh ấy đang trong WC, lát nữa tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô nhé? "" 

- "" Thì ra là vậy, cảm ơn cô! ""

Tô Nhược tắt máy nhưng nỗi lo sợ của cô lại ngày càng lớn dần. Nét căng thẳng hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt cô.

--------- 

- "" A Duật, anh về rồi sao? ""

Hàn Duật về tới Hàn Gia là lúc 11 giờ đêm, tuy rằng Tô Nhược đang ngủ nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của anh cô liền nhanh chóng tỉnh giấc. Hàn Duật không nói gì. Anh coi cô như là không khí, mặc kệ cô hỏi gì cũng làm ngơ. 

- "" Anh đi làm về có mệt không A Duật? ""

- "" Anh ăn tối chưa? ""

- "" Dạo này rất nhiều việc bận sao? ""

- "" Anh vừa đi tiếp khách phải không? Trên người anh có mùi rượu. ""

Tô Nhược cắn chặt môi, cô nuốt nước mắt, nghẹn ngào hỏi - "" Anh có tình nhân đúng không? Anh với cô ta qua lại bao lâu rồi hả? "" Choang! Hàn Duật ném cốc nước trong tay mình xuống đất như muốn nói với Tô Nhược rằng cô đang chạm đến giới hạn của anh. - "" Tô Nhược, cô là cái gì mà dám quản tôi? Hả? ""

Anh gầm lớn, tay bóp chặt cổ tay cô. Nước mắt Tô Nhược lúc này rơi xuống, rõ ràng trông rất đáng thương vậy mà rơi vào mặt của Hàn Duật lại khiến anh sinh ra sự chán ghét tột độ. Anh hất tay ra cô liền ngã xuống đất.

- "" Cô còn khóc sao Tô Nhược? Kết cục ngày hôm nay chẳng phải do cô tự tìm lấy sao? Tôi từng ước mơ có một gia đình hạnh phúc, một người vợ, người con để tôi chăm sóc yêu thương nhưng Tô Nhược, tình yêu của cô làm tôi phát sợ, phát kinh lên được! Cô chỉ vì yêu mà dám làm cả những việc xấu xa, giả tạo như vậy, cô thử nói xem, sao tôi có thể yêu cô được đây? ""

Hóa ra yêu anh cũng là sai lầm?

Hóa ra yêu anh cũng khiến anh ghê tởm?

Hàn Duật, cớ sao lại làm như vậy với em?

- "" Anh cũng có thể giả vờ yêu thương em mà? Có thể nói "" anh yêu em "" mà? Em rất muốn được nghe cho dù là lời nói dối. Hàn Duật, anh mau nói đi! ""

Nước mắt thẫm đấm khuôn mặt Tô Nhược nhưng cô vẫn cười lớn. Cười lớn như vậy nhưng tâm can đầm đìa máu? Cười lớn như vậy nhưng nước mắt lại chảy dài? Tô Nhược cô đau lòng như vậy ai thấu cho cô?

Hết Chương Thứ Hai

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play