Giọng nói của Hàn Duật rất kiên định và nghiêm túc. Anh biết anh yêu người con gái trước, dù ít dù nhiều nhưng hiện tại trái tim anh đều đặt trên người Tô Nhược. Đây là điều anh không thể tiếp tục tự lừa dối bản thân được nữa.
Hàn Duật vươn ngón tay lau nước mắt cho cô sau đó hôn lên mắt Tô Nhược
- " Trước đây đều là anh sai, đừng nghĩ lại nữa để thêm ấm ức mà khóc như vậy, được không? "
Tô Nhược như bị mê hoặc, cô không do dự gật đầu. Tô Nhược dựa đầu vào cánh tay Hàn Duật, giờ phút này cô cảm tưởng chỉ có cô và anh, không thêm bất kì một ai có thể phá đám. Ích kỉ cũng được, nhỏ mọn cũng được nhưng đây là điều ấm áp duy nhất cô được dành tặng từ Hàn Duật suốt năm tháng chờ đợi một ngày anh rung động với mình.
Tô Nhược chủ động rướn người hôn lên khoé môi của Hàn Duật. Cô biết rõ mình đang chơi đùa với sói dữ, nhưng Tô Nhược cũng không nhịn được, cô muốn anh, muốn nhiều hơn thế.
Mà dục vong Hàn Duật đã được châm lên từ lâu bây giờ trước sự quyến rũ chết người của Tô Nhược lại dường như được bộc phát.
Anh giữ gáy cô lại, điên cuồng áp môi mình vào môi cô rồi đầu lưỡi tiến vào khoang miệng cô tham dò, hút lấy mật ngọt. Tô Nhược cũng rất ngoan ngoãn để anh thành công chiếm đoạt. Cô giống như là đang tận hưởng mà quên mất vì cô mà có người như mất lí trí.
•••
Lăng Dĩ Khâm ngồi ở nhà chờ đợi Tô Nhược tan làm mà đã hơn 5 rưỡi chưa thấy cô đâu. Hôm nay anh đã cố tình huỷ bỏ cuộc họp để về nhà nấu một bữa cơm thật ngon cho cô bởi anh biết hồi học cấp ba, Tô Nhược thích nhất là ăn món anh làm, mỗi lần ăn cô đều ăn no căng bụng thì mới chịu thôi.
Lăng Dĩ Khâm sốt ruột vô cùng, đầu tiên anh nghĩ là cô tăng ca nhưng hỏi đồng nghiệp thì mới biết cô không đến công ty từ đầu chiều. Anh lại nghĩ đến việc cô đi chơi khuây khoả vì hồi hộp lo lắng cho hôn lễ.
Nhưng nghĩ thế nào thì cái sự lo lắng cô không chuyện không may cũng lấn áp hết suy nghĩ tích cực của anh.
Lăng Dĩ Khâm đứng phắt dậy anh lấy áo khoác chạy ra khỏi nhà. Anh thấy mình nên đi tìm thì hơn là ở nhà đợi chờ hi vọng.
•••
Lăng Dĩ Khâm lái xe vòng quanh nội thành suốt một tiếng đồng hồ rồi mới vòng ra ngoại thành.
Khi Lăng Dĩ Khâm đi được một đoạn khá xe đến khu sinh hoạt tập thể cũ thì thấy xe của Hàn Duật đỗ ở phía trong liền đánh xe lại gần mà không suy nghĩ.
Anh bước ra khỏi xe mình tiến lại gần xe Hàn Duật gõ cửa kính.
Mà bên trong Hàn Duật tưởng là trợ lí của mình vì anh vừa gọi họ cách đây 30" phút, không suy nghĩ nhiều Hàn Duật liền hạ cửa kính xe suốt.
Một màn trong xe hiện ra làm Lăng Dĩ Khâm sửng sốt mà cả Tô Nhược và Hàn Duật cũng kinh ngạc.
Cúc áo sơ mi còn Hàn Duật còn chưa đóng hết, áo sơ mi của Tô Nhược thì bị kéo đến lộ một vai đang e thẹn nép vào người Hàn Duật. Hai người họ trong rất mệt mỏi mà nét mặt phảng phất sự thoải mái, nhìn là biết họ vừa làm loại chuyện gì.
Lăng Dĩ Khâm tám phần đau khổ hai phần tức giận, anh xoay người nhanh chóng muốn rời đi mặc cho tiếng gọi của Tô Nhược đằng sau cứa vào tâm can anh rỉ máu
Hết chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT