Tại lúc mấy người Cảnh Lâm vội vàng vào núi săn bắt thú, thì Thi Lỗi có cho người đến một chuyến, đưa bọn cậu một tờ truyền đơn, do người viết, mặt trên đều là một vài thông tin liên quan tới hội giao dịch và giá cả vật phẩm đã được thống nhất đăng bán, mặc dù là lấy vật đổi vật, nhưng cũng không thể khiến thị trường giao dịch bị rối loạn được, những vật phẩm thường dùng, sẽ có giá cả tương ứng ghi hết ở bên trên. Thứ đắt nhất trong số đó chính là các loại muối, thịt gạo, rượu thuốc lá, có điều vật quý giá nhất vẫn là các loại rau dưa trước kia, đáng tiếc bây giờ còn chưa là lúc có thể lấy ra được, lúc người trong thôn nhìn thấy danh mục ấy, đều lắc đầu tiếc nuối.

Có những vật phẩm viết trên truyền đơn, người trong thôn cũng định hướng được hàng hóa chuẩn bị mũi nhọn. Sau mấy ngày liền bận rộn trong núi, cuối cùng người trong thôn cũng thu hoạch được nhiều vô số, những vật phẩm khác cũng góp nhặt được không ít.

Trước một ngày bắt đầu hội giao dịch, mấy người Cảnh Lâm đi lên huyện một chuyến, cậu muốn bày hàng, cũng phải đi trước xem xét ra sao đã. Bọn cậu vừa ra khỏi cửa, mấy người thức dậy sớm muốn vào núi bận rộn nhìn thấy bọn cậu đi về phía cửa thôn, liền vội vã gọi bọn cậu lại, sau khi biết chuẩn bị lên huyện thì núi cũng chẳng thèm vào nữa, tất cả đều nói dẫn bọn họ đi cùng với

Gia đình Triệu Thiểu Kiền từ lúc tận thế đến nay, vẫn luôn chú ý thu thập hái thảo dược hoang dại, trong nhà còn bồi dưỡng vài loại cây nữa, qua thời gian lâu như vậy cũng tích trữ được không ít, lần này cùng người trong thôn thâm nhập núi rừng, lại hái thêm được không ít thảo dược chưa hái được trước đây, luôn chờ tới hội giao dịch để trao đổi vật tư, hắn sợ đám Cảnh Lâm chờ lâu, liền vội vàng chạy về nhà, vừa đặt gùi xuống liền chạy vọt ra ngoài, trong tay còn cầm lương khô đã chuẩn bị sẵn mấy ngày nay để có thể bất cứ lúc nào vào núi cũng được.

Trời vừa tảng sáng Lý Phi Vũ đã nhận ca tuần tra, hắn và Trương Khải cùng tổ, vừa vặn cắt lượt luân phiên hôm nay có cả hai bọn hắn, nên hai người có muốn đi đến mấy cũng chẳng được, mấy người thuộc tổ khác có ca trực cũng cực kỳ bất đắc dĩ.

Chờ người muốn đi cùng đều đến đủ, đoàn người liền hướng về phía huyện, trên đường còn dẫn theo mấy người thôn họ Tạ nữa.

Anh em nhà họ Tạ sau khi trải qua lần hành động diệt hoa, nhìn qua tinh thần khí chất xác thực không còn giống với lúc trước, không còn vẻ uể oải lộ ra mỗi lần gặp trước đây, hai người đều một bộ tinh thần tỏa sáng. Hai anh em họ nhìn thấy đám Cảnh Lâm, liền thân thiết bắt chuyện.

Tạ Thư nói: “Thù lao lĩnh được tại lần trước, đủ cho toàn gia đình chúng tôi sinh hoạt trong một đoạn thời gian, ngày hôm qua có người từ trên huyện tới bên này tuyên truyền muốn mở hội giao dịch, tin tức ghi trên truyền đơn tương đối ít, nên chúng tôi liền dự định ngày hôm nay đi xem một chút.”

Thời điểm đi qua nhà Long Chương, Cảnh Lâm còn hướng về phía nhà Long Chương rống một tiếng, thấy rèm cửa sổ tầng hai nhà cậu ta bị kéo xoạch một phát, liền biết cậu ta ở nhà, liền hỏi cậu ta có đi hay không.

“Đi.” Long Chương nhoài người ra ngoài cửa sổ tầng hai lớn tiếng đáp lời, chỉ chốc lát sau liền dẫn theo Giun Bảo Bảo đi ra, cha cậu ta là Long Cương không đi, ở nhà trông giữ.

Vừa đi, Long Chương vừa vuốt ve cái đầu trơn tuồn tuột của Giun Bảo Bảo, vừa hỏi Cảnh Lâm: “Nghe nói mấy ngày trước các anh xảy ra chuyện?”

Cảnh Lâm: “Sao cậu biết?”

Tay Long Chương vuốt a vuốt, quả đầu to này của Giun Bảo Bảo dưới ánh mặt trời càng ngày càng chói sáng, “Tôi nghe Tam Gia kể a.”

Cảnh Lâm vừa nghĩ, cũng không thấy kỳ quái, ngày đó Khúc Chính Siêu vội vội vàng vàng tới tìm Lý Quế Hoa dẫn đường, Tào Tam Gia không có trong thôn, nhưng thôn bọn hắn vẫn có người lưu lại, lúc trở về khẳng định cũng sẽ biết, lại hỏi thêm một chút Lý Quế Hoa cùng ngày đã trở về thôn, sự tình cơ bản ra sao cũng rõ ràng.

Long Chương nói tiếp: “Tôi còn muốn cùng Tam Gia đến xem các anh như thế nào, thế nhưng đội trưởng Khúc không cho chúng tôi tới thôn các anh, mới đầu tôi còn định kêu Giun Bảo Bảo tới thôn các anh xem xem sao, sau đó lại sợ các anh suy nghĩ nhiều, liền không đến nữa.”

Cảnh Lâm nói: “Sự tình giải quyết coi như xong.”

Nhưng, Cảnh Lâm biết, chuyện này vẫn chưa kết thúc.

……

Địa điểm tổ chức hội giao dịch, là trên một quảng trường trong huyện trước đây, nơi đó từng là khu vực phồn hoa nhất cả huyện thành, chung quanh đều là các trung tâm thương mại cao tầng, hai bên đường còn có hai rạp chiếu phim khác nhau, là địa điểm tụ tập của du khách mỗi khi tới dịp nghỉ lễ.

Nhưng, bởi vì linh khí bạo phát lúc trước, nên quảng trường này cũng trở nên rách nát, mà nhờ do phải tổ chức hội giao dịch ở chỗ này, thế nên tại mấy ngày trước một căn cứ thu thập xong xuôi các loại vật tư ở nơi đây, mới kêu người tới tu sửa một phen, tốt xấu gì cũng chỉnh phẳng những cái rễ cây nhô ra khỏi mặt đất.

Quảng trường rất lớn, sau khi đám Cảnh Lâm lên đến huyện, trước đi tìm Thi Lỗi đã, hiện Thi Lỗi rất bận, tạm thời không có thời gian rảnh, Khúc Chính Siêu thì đã tới quảng trường rồi, do đó Thi Lỗi liền để Phương Á Châu dẫn bọn cậu đi.

Theo sau Phương Á Châu tới quảng trường, lúc đến người ở nơi đây đã không ít, còn nhìn thấy Khúc Chính Siêu chỉ huy mấy người dựng vài cái lán đơn giản, mấy cái cọc gỗ làm giá chống rồi cột tấm vải phủ lên là xong, đều là những tấm vải màu xám xịt, trông qua có chút giống với màu sắc được tạo ra khi nhuộm lá cách nhiệt. Khúc Chính Siêu đang cực kỳ bận rộn, chỉ kịp chào hỏi một tiếng với mấy người bọn cậu, liền bị người gọi đi rồi, Phương Á Châu nói đa số những người này đều thuộc căn cứ khác nhau, đang bố trí quầy hàng cho ngày mai, mấy ngày nay mọi người trong các căn cứ không được nhàn rỗi, mỗi ngày đều phải phái người đi tuyên truyền hội giao dịch xung quanh huyện thành, còn phát truyền đơn, dán truyền đơn nữa, có điều hiệu quả không sai, mấy ngày nay đều có người đến hỏi thăm tình hình cụ thể của hội giao dịch. Ngày mai bắt đầu, người tới bày hàng trong hội giao dịch, ngoại trừ các căn cứ, còn có mấy người kiểu như đám Cảnh Lâm có con đường làm quen với các căn cứ, hoặc chính là những người dân trong thôn xóm xung quanh, đối tượng sau càng nhiều hơn, có điều đều phải nộp phí quầy hàng.

Phương Á Châu dẫn đám Cảnh Lâm tới dưới gốc cây đại thụ một bên quảng trường, chỉ vào một khối đất hình vuông được vẽ bằng phấn trắng, nói với Cảnh Lâm: “Đây chính là chỗ bày hàng trưởng căn cứ chuẩn bị cho các cậu, hiện giờ lán còn chưa dựng, có điều ngày mai các cậu tới, khẳng định đã xong xuôi.”

Cảnh Lâm quan sát một chút những gian hàng khác, phát hiện vị trí này của mình thực sự rất tốt, một cây đại thụ cực to che ở trên đầu, kể cả không có tấm vải cách nhiệt kia, mặt trời có nắng to hơn nữa đứng dưới tán cây cũng mát mẻ không ít.

Biết đây cũng là mấy người Thi Lỗi cố ý lưu lại, Cảnh Lâm liền nói: “Trưởng căn cứ Thi có lòng.”

Phương Á Châu nói: “Đây là điều nên làm, Cảnh tiên sinh khách khí.”

Đi dạo xong nơi tổ chức hội giao dịch, Phương Á Châu hỏi đám Cảnh Lâm có muốn đi dạo những nơi khác nữa không, hiện tại hoa ăn thịt đã không còn, tuy trong huyện thỉnh thoảng còn sẽ xuất hiện một vài động vật biến dị khác đến, nhưng không còn đáng sợ nữa, mấy căn cứ trên huyện cũng bắt đầu mở rộng địa bàn hướng về nội thành, chờ sau khi thu thập xong đường phố các khu ở nhỏ, sẽ di dời một nhóm người lần nữa vào trong đó sinh sống. So với căn cứ Phương Bắc đóng quân lúc trước, bọn hắn càng thân quen với Thi Lỗi hơn, nên lần này Khúc Chính Siêu và Phương Á Châu lưu lại, trực tiếp tới nhờ vả căn cứ Thự Quang, những địa bàn của căn cứ khác Phương Á Châu không thể dẫn bọn cậu tới, nhưng của căn cứ Thự Quang là có thể.

Hiện nay cái huyện rách rưới này cũng không có thứ gì đáng xem, từ ngày đám Thi Lỗi mang đi mầm lúa mì cũng đã qua chừng mấy ngày, Cảnh Lâm muốn nhìn một chút tình hình trồng thử của bọn hắn ra sao, liền nói với Phương Á Châu muốn về căn cứ Thự Quang, đi ruộng thí nghiệm quan sát.

“Có thể.” Phương Á Châu đáp, có điều hắn lại liếc mắt nhìn mấy người dân trong thôn đi theo phía sau kia.

Cảnh Lâm liền xoay người nói với những thôn dân khác: “Các anh đi dạo một lúc ở nơi này, mấy người chúng tôi còn phải thương lượng chút việc với trưởng căn cứ Thi nữa.”

“Không sao không sao, các cậu cứ đi đi.” Đám người Triệu Thiểu Kiền vội vàng ứng tiếng, bọn hắn cũng đang thấy chưa xem đủ đây, đã lâu lắm rồi không được đi dạo trên con phố náo nhiệt như thế a, tuy rằng không được bày hàng, nhưng xem cho đã ghiền cũng có thể.

Vì vậy những người khác bao gồm cả mấy người Long Chương cũng đều lưu lại, Cảnh Lâm và anh em nhà Nghiêm Phi, thêm một Triệu Chí Văn, cùng Phương Á Châu lại trở về căn cứ Thự Quang một chuyến.

Chuyện Thi Lỗi bận rộn nhất mấy ngày nay, chính là chuyện trồng thử nghiệm lúa mì.

Trời nóng, muốn lúa mì nảy mầm sinh trưởng còn phải khống chế nhiệt độ nữa. Cũng may Khúc Chính Siêu thông qua con đường là Tào Tam Gia, tìm được lá cây cách nhiệt, dùng vải nhuộm lá cây, phủ lên nóc nhà là được.

Ruộng trồng thí nghiệm của căn cứ Thự Quang mới được xây, xây ngay trong sân luyện tập, một đám lớn nhà sắt theo màu xanh hồng chói mắt chiếm hơn nửa cái sân luyện tập, phần lớn nóc nhà đều phủ một tầng vải màu xám xịt, người trông coi canh gác cũng không ít, đồng dạng đều mặc quần áo màu xám đội mũ xám, mỗi năm mét lại có một người đứng gác.

Phương Á Châu nói: “Việc này ba căn cứ chúng tôi đều tiến hành bí mật, người tìm đến đa phần là nông dân già hoặc người có tri thức về chuyên ngành nông nghiệp. Bởi vì tính bảo mật, nên vấn đề ăn ngủ nghỉ của người phụ trách trồng thử đều tập trung lại một chỗ, những người này mỗi ngày không thể đi ra khỏi đám nhà sắt thép đó, hơn nữa căn cứ đều phái người trông coi 24/24.”

Hiện tại không có điện, việc ra vào địa phương trông coi nghiêm mật này, cũng chỉ có thể bằng mắt quét mặt. Trong số những người trông coi có Đao ca là tâm phúc của Thi Lỗi, có hắn ở đây, sau khi để đám Cảnh Lâm ký tên, là bọn cậu có thể đi vào.

Trải qua khu cư trú, đám Cảnh Lâm tiến vào bên trong ruộng thí nghiệm được đáp lều bằng, ruộng thí nghiệm rất lớn, một vài mảnh đất gieo những thứ mà bọn cậu không biết, nhưng phần lớn đều trống không, bên trong có khoảng mười mấy người. Mấy người vốn đang phân tán trên các khối đất ruộng không đồng nhất, vào lúc này đều đi tới một khối đất trong số đó.

Cảnh Lâm nhìn một chút, bên cạnh khối đất có cắm một cái biển nhỏ: Khu trồng thử lúa mì.

Thần tình đám người kia kích động, Phương Á Châu thấy, không khỏi bước nhanh lên trước, hỏi: “Có tiến triển gì sao?”

“Nảy mầm!” Một người trung niên đeo kính mắt, toàn thân tràn ngập hơi thở học giả ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt kích động nói với Phương Á Châu.

Phương Á Châu chậm lại bước chân, không cao hứng giống như bọn họ: “Mấy người đừng quên, đầu xuân năm nay cây trồng sau khi đình trệ sinh trưởng thì có phát triển một đoạn thời gian, thế nhưng lại không có bất kỳ thu hoạch gì.”

Chỉ phát triển thôi mà không nở hoa thì cũng thành vô dụng, Phương Á Châu hắt một chậu nước lạnh lên mấy người vừa kích động kia, lạnh đến thấu xương.

Có điều vẫn có người ôm hy vọng mãnh liệt: “Không giống, lúc đó những cây trồng kia vừa mới đầu liền đình chỉ sinh trưởng, đến về sau mới lục tục nảy mầm. Nhưng những hạt giống này chúng ta trồng xuống chưa tới năm ngày đã nảy mầm rồi.” Những người trong số bọn họ cơ bản đều là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành có tương quan tới nông nghiệp, bắt đầu từ năm trước vẫn luôn nghiên cứu những thứ này, lúc đó căn cứ trồng lúa mì đều phủ mành che, nhiệt độ gần giống với hiện tại, cũng là lúa mì, lại không có cùng thời gian nảy mầm, vẫn tồn tại sự khác biệt rất lớn giữa hai loại.

Nghe vậy, vẻ mặt Phương Á Châu cũng hòa hoãn lại, nhìn những người đồng dạng xanh xao vàng vọt này, nói: “Nếu đúng như vậy, thì quá tốt.”

Lúc này, đám Cảnh Lâm đi tới, Cảnh Lâm nói: “Tình hình sẽ khá hơn.”

Nghiêm Phi thì lại quan sát một chút địa phương những người kia nhìn chằm chằm lúc trước, đất nơi đó đã bị lật lên một ít, lộ ra mầm lúa mì đang phát triển bên trong, vẫn là mầm trắng, chưa chuyển xanh biếc.

Học giả trung niên cẩn cẩn thận thận chôn lúa mì trở lại, tràn ngập hy vọng nói: “Đúng vậy, sẽ tốt hơn, trời không tuyệt đường người mà.”

Sau đó đám Cảnh Lâm lại tham quan một hồi những cây trồng thử nghiệm khác của bọn họ, hỏi, mới biết được trong này phần lớn đều trồng những loại cỏ dại có thể ăn nhưng mùi vị không ngon kia, bọn họ muốn thử cải tiến một chút, cho mùi vị càng tốt hơn, một số ít là thảo dược tìm trở về từ mấy ngọn núi gần huyện.

Sau đó Phương Á Châu còn dẫn bọn cậu đi xem lúa nước căn cứ trồng.

So với lúa nước thôn Cảnh Lâm, những cây lúa nước này vừa gầy yếu vừa thấp bé, lá cây còn có chút ố vàng, một bộ dạng dinh dưỡng cực kỳ không đầy đủ, hơn nữa khối đất đám Cảnh Lâm thấy này còn là tốt đấy, có vài khu lúa nước khác, phát triển so với chúng nó còn đáng thương hơn.

Đây đều là do không cướp đoạt được linh khí, ăn không đủ no a.

Đám Cảnh Lâm mới nán lại một lúc ở đây, Thi Lỗi đã đến rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play