“A!” Người kia ôm đùi lăn lộn trên mặt đất.

Chu Nhân híp mắt, nói: “Đúng là trận pháp ác độc!” Xem ra gã phải thử dò xét Cảnh Lâm trước đã.

Chu Nhân lại mở ra cây quạt, hướng về phía trước nhẹ quạt một cái, sóng linh lực vô hình cấp tốc đánh lên địa phương dùng mắt thường không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì này. Sau đó Chu Nhân liền phát hiện, so với Huyễn trận trước thôn, độ khó khi phá trận của trận pháp trước mắt này lại tăng lên. Trận pháp lúc vào thôn kia, chỉ cần quạt một hồi là thành công phá trận, lần này Chu Nhân phải chồng chất ba lượt công kích mới có thể phá.

Sau khi trận bị phá, không đợi Chu Nhân lộ ra vẻ mặt đắc ý, gã lại phát hiện phía trước đột nhiên thêm chút linh khí. Gã gấp lại quạt, những ngón tay nắm chặt khung quạt trở nên lạnh lẽo, trong lòng bắt đầu có chút cảm xúc nôn nóng.

Cây quạt này của gã mặc dù là một pháp bảo rất tốt, nhưng không phải cái gì cũng làm được, bởi vì lượng linh lực ẩn chứa có hạn, nên số lần công kích của nó là có hạn, một khi vượt qua số lần đó, cây quạt này sẽ trở thành một cái quạt phổ thông, ngoại trừ ngoại hình đẹp hơn chút so với quạt bình thường, thì tác dụng lớn nhất của nó cũng chỉ có thể quạt mát giải nhiệt mà thôi.

Lúc rời đi sư phụ đã cho gã cây quạt này, vì thế đến bây giờ, số lần dùng đã không còn nhiều lắm.

Mắt thấy kẻ đứt mất đùi sắp hôn mê, vết thương bị đông lại bắt đầu tan đá, máu đang không ngừng chảy ra ngoài, dẫn tới con rết bên cạnh vẫn không ngừng muốn xông lên nuốt chửng kẻ kia vào. Tình hình hiện tại, Chu nhân cũng không muốn khiến những tên đàn em khác hy sinh một cách vô ích, liền mệnh lệnh Dương Nhị, chỉ vào người kia nói: “Ném hắn vào.”

Những người khác chỉ sợ Chu Nhân lại gọi một kẻ khác đi ra, đến lúc đó có khả năng chịu xui xẻo là mình, vừa nghe vậy nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm. Lưu Nhị Khuê chủ động đứng ra, cùng Dương Nhị khiêng lên kẻ kia, hai người hợp lực ném về phía trước một cái, lập tức ném vào trong Xích Viêm trận.

Kẻ ngất xỉu kia một tiếng cũng không kịp rên, thịt toàn thân như hoa quả mất đi lượng nước, bắt đầu khô héo quắt queo, chỉ chốc lát sau liền trở nên cháy đen, sau đó bốc cháy, rất nhanh chỉ còn dư lại một đóng tro tàn, cùng mới một thân quần áo toàn vẹn.

Người ở chỗ này nhìn đến mức hai chân run bần bật.

Cảnh Lâm trong phòng cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, những trận pháp đó đều là cậu lần đầu thử nghiệm, cũng không biết đối với người bình thường sẽ có hiệu quả gì. Hiện tại, cậu đang đứng một bên mắt trận của Sát trận cuối cùng, bước vào trong nhỏ xuống giọt máu đầu ngón tay mình. Giọt máu vừa rơi xuống trận, còn đang lơ lửng tại không trung, lại đột nhiên biến mất, tựa như đã bị thứ gì hấp thu mất.

Cảnh Lâm làm xong chuyện này, nhường ra vị trí, những người khác học theo bộ dáng của cậu, nhỏ vào một giọt máu.

Chờ sau khi tất cả mọi người làm xong, Cảnh Lâm nói: “Đợi lát nữa nếu như Huyễn trận bị phá, chúng ta liền đi vào.”

Mọi người cùng đồng thanh đáp: “Được!”

Bên ngoài, Xích Viêm trận bị phá, Huyễn trận bao bọc bên ngoài xuất hiện trước mặt Chu Nhân. Sắc mặt Chu Nhân tái xanh, mới vừa phá thủng một trận lại tới trận khác, đến khi nào mới xong đây!

Khung quạt trong tay đã bắt đầu hơi tỏa nhiệt, đám Dương Nhị đều tập trung tầm mắt trên người Chu Nhân. Chu Nhân ưa sĩ diện, hơn nữa ngày hôm nay gã chịu thiệt thòi trong tay Cảnh Lâm, nghĩ một lát nữa bắt sống được cậu, trước tiên tất phải dằn vặt cậu một phen mới có thể giải tỏa một chút nội tâm tràn đầy tức giận của gã lúc này.

Cây quạt lần thứ hai được mở ra, Chu Nhân lấy linh lực bản thân kích phát sức mạnh của cây quạt, hướng về phía trước quạt một cái.

Răng rắc ——

Chu Nhân cúi đầu thì thấy, rốt cuộc cây quạt đã nứt ra một cái khe.

Chu Nhân hít sâu một hơi, biết món bảo vật này sắp trở nên vô dụng, tại trước khi nó triệt để thành phế phẩm, Chu Nhân hướng về Huyễn trận cấp cao phía trước, liên tục quạt mấy lần.

Rắc một tiếng, khung quạt tan nát.

Chu Nhân nhặt lên mặt dây chuyền rơi trên mặt đất, nhìn về phía trước lại lần nữa xuất hiện sóng linh lực, cơn tức dâng lên, da thịt trên mặt dữ tợn co rút hai lần, lấy ra trường kiếm bên hông, nói với đám người Dương Nhị: “Theo ta đi vào.”

Cùng lúc đó, Cảnh Lâm dẫn tất cả mọi người, bao gồm cả bốn con biến dị thú nhà mình, đồng thời tiến vào Sát trận.

Như xuyên qua một cánh cửa vô hình, theo bước chân đó, thân hình tất cả mọi người rất nhanh biến mất bên trong trận pháp, chỉ để lại phòng khách không một bóng người.

Trước mắt là một mảnh sương mù dày đặc, tầm nhìn chỉ bằng cánh tay của người trưởng thành, không muốn đi lạc, chỉ có thể chen chen vai kề vai rúc vào một chỗ, con rết đi ở đằng trước mọi người, bên cạnh nó là Nhậm Cường, sau đó mới đến đám Chu Nhân.

Ngoại trừ Chu Nhân, tâm lý còn tương đối vững chính là Nhậm Cường và Dương Nhị, những người khác thì nơm nớp lo sợ, mặc dù biết thế giới này đã sớm thay đổi, nhưng bây giờ trở thành kinh nghiệm xương máu của bản thân, bọn họ vẫn cảm thấy quá huyễn hoặc rồi.

Một cái bóng roi dài toát ra từ trong sương mù dày đặc, quét qua hai chân kẻ đi cuối cùng, thuận thế quấn chặt lấy, sau đó giặt phắt kéo đi.

Người kia đột nhiên không kịp chuẩn bị bị bắt đi, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu to hoảng sợ, liền biến mất trong màn sương mù dày đặc.

Tất cả mọi người dừng lại tại chỗ, nín thở chờ đợi.

Con rết đi phía trước thay đổi phương hướng, bò tới phía thanh âm kẻ bị bắt đi phát ra.

Nhưng sương mù quá nùng, không những cản trở tầm mắt bọn họ, con rết cũng giống như vậy, nó chỉ có thể dựa vào khứu giác nhạy bén đi về phía trước.

Một tia máu tanh truyền đến, con rết hưng phấn quăng quật cái đuôi gai của nó, tăng tốc độ bò tới nơi truyền đến mùi vị.

Ánh sáng xanh biếc lóe lên trong đám người một cái, Chu Nhân cúi đầu nhìn, là mặt dây chuyền kia, hiện tại đã vỡ đôi, có thể thấy được linh lực công kích của trận pháp này lớn hơn nó, mới khiến nó không chịu đựng nỏi nữa trực tiếp vỡ vụn.

“Mọi người cẩn thận.” Chu Nhân nhắc nhở một tiếng.

“Vâng.” Nhậm Cường đáp một tiếng, sau đó gã cảm thấy không đúng, vừa nhìn chung quanh, đám người Lưu Nhị Khuê vốn đi theo phía sau bọn gã, chẳng biết đã không thấy bóng dáng từ khi nào.

Cùng lúc đó, Dương Nhị vẫn luôn đi theo bên cạnh Chu Nhân đột nhiên phát động công kích với Chu Nhân, gã như thấy được huyết hải thâm cừu, sắc mặt dữ tợn nói với Chu Nhân: “Trả mạng anh trai cho tao!”

Nói xong, dao găm trong tay liền đâm về phía Chu Nhân, có điều bị Chu Nhân đá một cái bay thẳng ra ngoài rồi. Sau đó còn không chờ gã có thêm động tác gì, con rết bên cạnh Nhậm Cường hơi động đuôi một cái, gai đuôi liền đâm xuyên qua thân thể Dương Nhị, sau đó ném gã xuống đất, há mồm ngoạm ăn.

Chu Nhân dùng Dương Nhị khá thuận tay, tiểu tử này thông minh cũng hiểu chuyện, cứ thế mà chết rồi. Chu Nhân khó chịu nhìn chằm chằm Nhậm Cường, “Trông coi tốt con rết của ngươi.”

“Vâng.” Nhậm Cường đáp, tại góc độ Chu Nhân không nhìn thấy nhíu nhíu mày, sau đó phòng bị mà liếc mắt nhìn con rết.

Trong một góc trận pháp, Cảnh Lâm nói với mọi người đang đứng cạnh: “Tầng công kích thứ nhất của trận pháp đã phát sinh, hiện tại mọi người phải cẩn thận.”

Mọi người cầm chặt vũ khí, tỏ vẻ đã biết.

Mỗi một quãng thời gian, Sát trận sẽ phát sinh một đạo công kích, sẽ hình thành một loại khí tràng người khác không nhìn thấy trong đầu mỗi người, khí tràng này biến thành ảo cảnh. Từ giờ trở đi, trong mắt kẻ thành công bị dẫn dắt vào, thì trong trận pháp này không còn bằng hữu nữa, chỉ có kẻ địch, là cái loại không chết thì không bỏ qua kia.

Mà đám Cảnh Lâm, bởi vì đã nhỏ một giọt máu đầu ngón tay lên trận pháp, nên tất cả mọi người sẽ không bị trận pháp công kích.

Bọn cậu hiện tại phải làm, chính là tiêu diệt từng kẻ địch một trong trận pháp, bởi vì sương mù cũng ảnh hưởng tầm nhìn của bọn cậu, nên cũng có hệ số nguy hiểm nhất định.

Những người khác biến mất không còn tăm hơi lúc nào không hay, dựa vào cảm nhận của Chu Nhân gã lại một điểm cũng không nhận ra dược. Một chiêu công kích trực tiếp vừa nãy của Dương Nhị, mặt dây chuyền đã giúp Chu Nhân đỡ lấy toàn bộ, mà sở dĩ Nhậm Cường không trúng chiêu, căn bản là do con rết này, con rết quá mạnh, chủ nhân là gã cũng nhận được che chở.

Nhậm Cường đang kêu tên Lưu Nhị Khuê, thế nhưng không có bất kỳ lời đáp trả, gã sốt sắng nhìn Chu Nhân, “Không thấy bọn họ.”

Chu Nhân nhíu mày, nói: “Trận pháp luôn luôn tự hình thành một trời đất riêng biệt, có điều trận pháp này cũng quá quỷ dị, thật giống như tất cả tiếng động đều bị lớp sương mù dày ngăn cách.”

Lúc này, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi khiêng một kẻ quăng ra ngoài, kẻ này là mới đầu do Ộp Ộp dùng lưỡi dài của nó kéo đến. Bọn cậu cũng không rõ lần này Chu Nhân cụ thể dẫn theo bao nhiêu người tới, Tố Trinh lại nói nó cảm giác được một con vật to lớn, một thân mùi máu tanh, đang đứng tại ranh giới cuồng loạn. Đám Cảnh Lâm liền vạch ra một vết thương trên cánh tay kẻ bị bắt tới này, kéo lê người cẩn cẩn thận thận đi một vòng trong trận pháp, hy vọng có thể kích thích con vật to lớn kia trở nên cáu kỉnh, lóng ngóng hơn chút.

Con rết ăn thịt người quen rồi, đối với mùi máu tanh phá lệ mẫn cảm. Mặc dù có sương mù dày che lấp, nhưng mùi máu tanh như có như không trong không khí vẫn như cũ bị nó tóm được, nó hưng phấn bò tới địa phương tỏa ra mùi vị, kết quả đến nơi, cái gì cũng không có. Con rết nôn nóng quăng quật đuôi gai hai cái, suýt chút nữa đâm bị thương Chu Nhân đi theo sau nó, bị Chu Nhân dùng trường kiếm gạt ra.

Đuôi gai truyền đến đau đớn, con rết chuyển động cái đầu to lớn, trong mắt lóe lên tia hung ác, thấy kẻ động thủ là Chu Nhân, nó âm trầm nhìn gã một cái, sau đó đem tất cả tức giận trút xuống trên đầu Nhậm Cường bên cạnh nó, nó cúi đầu, há miệng hướng về phía Nhậm Cường gào thét một tiếng, chất nhầy tanh hôi văng đầy mặt Nhậm Cường.

Sau đó cái râu trên đầu nó động đậy mấy cái, lần thứ hai bắt được mùi máu tanh, nó lại hưng phấn đuổi theo.

Sắc mặt Nhậm Cường không thay đổi lau đi những thứ văng trên mặt, nhanh chóng đuổi theo.

Mỗi lần con rết đều bổ nhào vào nơi trống không, càng ngày càng nôn nóng.

Nhưng Nhậm Cường sắp không kiên trì nổi nữa.

Kể cả ăn đan dược Chu Nhân cho, thân thể gã vẫn như cũ cực kỳ suy yếu. Trước vì không để những người khác phát hiện ra sự tồn tại của con rết, gã liền dẫn con rết từ sáng sớm rời khỏi huyện, rất khổ cực đi vòng một vòng mới đến được thôn này.

Lẽ ra gã nên được tĩnh dưỡng thật tốt mới phải, lại dưới khí trời nóng bức như vậy không ngừng chạy đi. Tốc độ con rết bò rất nhanh, gã ở trong đầu mệnh lệnh con rết bò chậm lại chút, nhưng mệnh lệnh kiểu này bây giờ con rết căn bản không thèm nghe, tại thời điểm con rết hối hả ngược xuôi trong trận pháp, Nhậm Cường chỉ có thể gắng gượng chống đỡ thân thể kéo lê chân theo phía sau, chỉ sợ chậm một chút, con rết liền biến mất ở trước mặt bọn gã.

Lại một lần nữa vồ hụt, Nhậm Cường rốt cuộc không nhịn được ngã ngồi trên mặt đất, che ngực từng ngụm từng ngụm thở dốc, gã đứt quãng nói với Chu Nhân: “Đại, đại sư, tôi không, không chịu được nữa rồi.”

Lại không nhìn thấy con rết đồng thời dừng lại cùng bọn gã, trong hai mắt xẹt qua tia giảo hoạt.

Chu Nhân tuy nhìn không thuận mắt Nhậm Cường, nhưng cũng không hy vọng gã cứ như thế chết queo luôn, hiện nay kẻ có thể ra lệnh cho con rết chỉ có Nhậm Cường, vì vậy gã liền không kiên nhẫn móc ra bình ngọc trên người, chuẩn bị đưa một viên đan dược qua cho Nhậm Cường ăn.

Bình ngọc vừa được lấy ra, cuồng phong đột kích, Chu Nhân nhanh nhẹn tránh né, “gió” này nhắm đánh vào người Nhậm Cường.

“Phốc!” Nhậm Cường phun một ngụm máu ra ngoài, nhất thời toàn thân vô lực nằm vật trên mặt đất, ngửa đầu sợ hãi mà tuyệt vọng nhìn con rết đứng trước mặt gã.

Chu Nhân nhìn con rết, lại nhìn một chút Nhậm Cường sắc mặt trắng như tờ giấy, quát chói tai: “Nghiệt súc, mày muốn làm gì!”

Nghiệt súc phát ra thanh âm kỳ quái, dường như đang cười chết nó, sau đó nó dưới cái nhìn chằm chằm của Chu Nhân, trong tiếng kêu gào thê thảm của Nhậm Cường, dùng răng nanh sắc nhọn đâm xuyên qua cơ thể Nhậm Cường.

Thân thể Nhậm Cường co quắp lại, gã trừng đôi mắt mình nhìn chằm chằm Chu Nhân, máu trên người gã bắn ra, vừa vặn rơi lên cánh tay gã đang nâng lên bên người, gã giơ tay hướng về phía Chu Nhân, phát ra tín hiệu cầu cứu cuối cùng, miệng mấp máy, nhưng chỉ bật thốt được những thanh âm phá vỡ.

Ngay ở trước mặt Chu Nhân, Nhậm Cường bị tươi sống cắn chết.

“Nghiệt súc!” Chu Nhân chợt quát một tiếng. Con rết này giết chủ, thì chính nó cũng sẽ bị thương, thế nhưng Nhậm Cường đã bị nó cắn chết, vậy mà con rết vẫn yên lành, chỉ có thể nói rõ một điều, trước lúc nó cắn chết Nhậm Cường, thì huyết khế chủ tớ của nó và Nhậm Cường đã bị nó phá vỡ. (huyết khế: khế ước máu)

Một ngụm máu kia của Nhậm Cường, kỳ thực chính là dấu hiệu huyết khế bị phá.

Lúc này gã mới phản ứng được, bọn gã chỉ nghĩ đến con rết sẽ là trợ lực rất lớn, muốn dựa vào vũ lực của nó chế phục vài con biến dị thú, lại không cân nhắc đến chuyện năng lực bây giờ của nó sắp vượt qua Nhậm Cường, Nhậm Cường càng suy yếu, ràng buộc tồn tại huyết khế càng bạc nhược, nó muốn phá vỡ huyết khế cũng dễ dàng hơn.

Phá vỡ huyết khế, chứng minh con rết này hoặc là trước đó một mực ẩn giấu thực lực trong bí mật tìm cơ hội công kích Nhậm Cường, hoặc là chính nó vừa thừa dịp lúc Nhậm Cường suy yếu ý chí bất ngờ tấn công, nhưng dù có thế nào, thì con rết trước mắt này, thực lực cũng sẽ không còn giống như những gì gã nhìn thấy trước đây.

Con rết đã kiềm chế nỗi hận trong lòng đối với Nhậm Cường lâu như vậy, sau khi cắn chết Nhậm Cường, nó ở ngay trước mặt Chu Nhân, đem thân thể Nhậm Cường từng miếng từng miếng xé nát ra ăn vào trong bụng.

Chu Nhân lần thứ hai quan sát hình ảnh ăn uống máu chảy đầm đìa của nó, con nghiệt súc này còn ngẩng đầu phát ra thanh âm dữ tợn với gã, phảng phất đang nói đợi tới lát nữa đến phiên gã vậy, gã nắm chặt trường kiếm trong tay, liếc mắt nhìn Nhậm Cường chết không nhắm mắt một cái, con rết này hiện tại đã không thể khống chế, gã biết nếu cùng sống chung với con rết thì khẳng định kết cục của mình không thể tốt hơn so với Nhậm Cường, liền thừa dịp con rết còn đang bận ăn, xoay người biến mất trong màn sương mù dày đặc.

Con rết đứng tại chỗ, ăn sạch Nhậm Cường không còn một mống, đã ăn được hai người, trong lòng nó phi thường thỏa mãn. Sau đó cái râu của nó giật giật trên không trung, chọn một phương hướng bò tới, rất nhanh cũng biến mất trong màn sương mù dày đặc.

Một bên khác, Cảnh Lâm nhìn một người sống lại bị cậu đẩy ngã, ngẩng đầu hướng về phía Nghiêm Phi: “Đây là người thứ tư rồi.”

Tuy đều là người bình thường, thế nhưng bên phía bọn cậu cũng phần lớn đều là người bình thường, giải trừ bốn mầm họa, nguy hiểm liền ít đi chút.

Cậu vừa mới nói xong, sương mù xung quanh đột nhiên tản đi, tất cả tình hình xung quanh đều hiện lên rõ ràng trước mắt bọn cậu.

Ở ngay gần bọn cậu không tới cự ly 1 mét, Chu Nhân cầm trong tay lợi kiếm đang chầm chậm đi qua bên này, vừa nhìn thấy Cảnh Lâm, trong lòng giận dữ, một kiếm liền đâm về phía Cảnh Lâm.

Trận bị phá đột nhiên, một kiếm này của Chu Nhân cũng tới đột nhiên, Cảnh Lâm không kịp tránh né, cậu chỉ có thể nghênh đón, tựa như vẽ bùa đem linh lực tự thân tụ tập ở hai tay, hai ngón tay phải kẹp lấy mũi kiếm, tay trái cong lại bắn một cái lên thân kiếm, linh lực va chạm vào nhau phát sinh xung động mãnh liệt.

Thân kiếm bị văng ra, dẫn đến công kích của Chu Nhân cũng chệch khỏi phương hướng, Cảnh Lâm nhanh chóng lui về phía sau, tránh được xung kích do chấn động linh lực tạo ra.

Tất cả quá trình nói thì dài, kỳ thực cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Không cho Chu Nhân thời gian phản ứng, Cảnh Lâm lui về sau, Nghiêm Phi trong nháy mắt lắc mình nghênh lên.

Cảnh Lâm thì lại liếc nhìn con rết to lớn đang quăng quật cái đuôi gai ở chỗ mắt trận, nói với những người khác: “Trận pháp này do con rết phá vỡ, các anh cẩn thận.” Sau đó cũng giơ vũ khí đón đánh Chu Nhân.

Bọn cậu đều cầm gai xương rồng đã dán lên Công Kích phù, đối mặt với trường kiếm của Chu Nhân. Chuyện này cũng là trước đây Cảnh Lâm so chiêu với Ngụy Chân trên huyện mới biết được, Chu Nhân không phải người bình thường, vũ khí của gã cũng thế, vũ khí phổ thông đối đầu với gã chỉ có chịu thiệt, gai biến dị mới có thể đánh ngang hàng một, hai.

Mà một bên khác, khi sương mù dày tan đi, tất cả mọi người xuất hiện trước mắt con rết, đối với nó mà nói, những người này đều là đồ ăn.

“Bề ngoài quá xấu.” Đuôi to của Tố Trinh đập một cái lên nền đất, nhìn con thú biến dị lắm chân đối diện, còn ghét bỏ nói: “Trên người thối quá.”

Quạc Quạc đồng dạng yêu cái đẹp cũng tỏ vẻ nó chưa từng thấy thứ gì xấu như vậy, không có chuyện gì tại sao lại lớn lên với nhiều chân như vậy a, cùng so với nó, thì Ộp Ộp ngồi chồm hỗm bên cạnh bọn nó quả thực quá đẹp rồi.

Hai đứa nhất trí quyết định, về sau không tiếp tục nói Ộp Ộp xấu nữa.

Ộp Ộp:?

Con rết nhìn bốn con biến dị thú đứng đầu tiên, trong mắt chợt lóe lên vẻ tham lam. Ngoại trừ những đồ ăn hai chân kia, mùi vị bốn con biến dị thú này càng ngon lành hơn, trước khi bị ép nhận Nhậm Cường là chủ, đồ ăn của nó chính là biến dị thú.

Trương Khải nhìn con rết cao bằng một tầng lầu này, khẩn trương nói: “Quá lớn……”

Lỹ Phi Vũ thì cứng ngắc cả mặt, cười gượng hai tiếng: “So với cá sấu nhỏ hơn nhiều.” Nhưng con cá sấu vừa nhìn đã biết rất ngốc, nếu không sẽ không bị bọn họ tươi sống chạy chết, nhưng con rết này biết phá trận, chứng minh trí thông minh của nó khá cao.

Chung Hiếu Huy thì lộ vẻ cừu hận nhìn chằm chằm con rết hung hăng nhún nhảy râu, siết chặt vũ khí trong tay, “Chính là nó, chính nó đã giết mẹ tôi!”

Trong số những người lưu lại lần này, có hắn cùng cha hắn, đều lưu lại cùng tiến cùng lui với người trong thôn, không nghĩ tới sẽ gặp hung thủ sát hại mẹ mình.

Vừa nhìn thấy con rết, trước mắt lại chợt tái hiện hình ảnh thân thể mẹ Chung bị đâm xuyên kia, nhất thời viền mắt hai cha con Chung Hiếu Huy trở nên ửng hồng.

Con rết này nhìn thấy đồ ăn, sau một lúc đứng tại chỗ quan sát, liền không thể chờ đợi được nữa vọt lên, thời điểm sắp tới gần, thân sau vung một cái, công kích đến.

Tố Trinh bình thường nhìn biếng nhác, vào lúc này nó lại là đứa đầu tiên đón nhận công kích của con rết, đuôi to cùng đuôi con rết vừa va vào nhau, con rết liền bị văng ra, nó cũng thu lại cái đuôi của chính mình, lay động trên mặt đất hai cái, nũng nịu ai oán nói: “Vỏ của nó cứng quá a, đuôi của ta đều bị đập vỡ!”

Con rết phát ra đợt công kích thứ hai, Ộp Ộp bắn ra đầu lưỡi dài của mình, đầu lưỡi nó vừa mảnh vừa dài, trực tiếp quấn lấy một cái móc chân của con rết, kéo chậm lại tốc độ công kích của nó. Cùng lúc đó, Triệu Chí Văn và Nghiêm Lộ ở bên cạnh, vung lên roi dài, hai người từ một bên khác níu chặt lấy hai chân con rết. Hai phe giằng co, hơn nữa con rết lại giãy giụa liên tục, dưới sự giằng co của ba bên, ba cái chân cứ như vậy bị mạnh mẽ giằng xuống.

Con rết đau đớn gào thét một tiếng.

“Đi chết đi!” Chung Hiếu Huy hét lớn một câu, đâm tới vũ khí chính mình chế tác sau khi vào thôn, là một cây côn gỗ phần đầu buộc chặt dao găm, miễn cưỡng xem như một cây trường thương.

Nhưng lực công kích của hắn cũng chỉ có vậy, một nhát đâm này trực tiếp thất bại, ngược lại trường thương bị râu con rết quấn một cái, bị quăng đi rồi.

Quạc Quạc thì lại thừa dịp con rết bị đau, bỗng nhiên vỗ cánh bay lên, trực tiếp rơi xuống phần vỏ cứng rắn trên lưng nó, hai bàn chân với móng vuốt sắc nhọn duỗi ra, trực tiếp cào nát phần vỏ cứng rắn nơi Quạc Quạc đứng, đâm thật sâu vào thân thể con rết.

Con rết ăn đau, cả người tại chỗ lắc mạnh, nhưng không làm thế nào được, móng vuốt Quạc Quạc cắm chặt vô cùng, Quạc Quạc còn vỗ cánh duy trì thăng bằng cơ thể nữa, lúc rảnh rỗi còn dùng phần mỏ cứng rắn mổ vỏ trên lưng con rết, mỗi một lần mổ, liền nát tan một chỗ, lại di động mổ nhích lên phía trước một tẹo. Có lúc còn đi mổ chân con rết, miễn cưỡng mổ xuống không ít cái chân của con rết.

Động tĩnh con rết giãy giụa rất lớn, thật nhiều người không dám tiến lên, cầm vũ khí cũng chẳng giúp được gì. Vẫn là Lý Phi Vũ, cầm ná, không ngừng dùng cục đá bắn về phía con rết. Những người khác thấy vậy, rất nhanh phản ứng lại, vài người đi ra ngoài từ cửa sau nhà Cảnh Lâm, lôi về thật nhiều gạch nát tại chân tường nhà cậu lại đây, mỗi người phân một chút, nhắm trúng cơ hội, thỉnh thoảng bắn về phía con rết.

Cũng phải nói tới, hiện tại người trong thôn đều có ý thức rèn luyện thân thể, lực cánh tay tăng lên, độ chính xác cũng khá tốt, đối với con rết không tạo được vết thương trí mệnh, nhưng lại phi thường có tác dụng ngăn cản sự phản kích của nó.

Triệu Chí Văn, Nghiêm Lộ cùng Ộp Ộp phối hợp từng cái từng cái nhổ đi móc chân con rết, Quạc Quạc lại ở bên trên rời đi lực chú ý lớn nhất của con rết, tốc độ công kích của Tố Trinh nhanh nhất, thỉnh thoảng lại thò đầu ra cắn con rết một cái.

Còn Tông Tông, tiểu tử này ở bên cạnh chân mọi người nhảy tới nhảy lui hò hét cổ vũ, tựa như cún con không ngừng hú, âm thanh vừa nhọn vừa hung lệ, cũng không khác nào công kích sóng âm, cuối cùng bị Tố Trinh dùng đuôi đập cho một cái, cái đuôi xù to lập tức thay thế cho thanh âm, lay động liên tục.

Dưới nhiều mặt giáp công, trên người con rết càng có nhiều vết thương trí mệnh, cái vỏ cứng rắn trên đầu đều bị Quạc Quạc mổ nát ra, số chân bị nhổ đi cũng càng ngày càng nhiều, cuối cùng rốt cục không thể chống đỡ nổi ngã uỳnh xuống đất. Chung Hiếu Huy một lần nữa nhặt trở về vũ khí kích động bò lên thân thể con rết, hướng về phía đầu nó đã bị mổ nát vỏ tàn nhẫn đâm xuống.

Con rết phát ra tiếng hí cuối cùng, thân thể chấn động một chút, sau đó triệt để nằm trên mặt đất, không còn động tĩnh.

Chung Hiếu Huy quỳ gối tại chỗ khóc không ngừng, Chung Vĩ cũng ngồi chồm hỗm trên mặt đất bụm mặt lại, nước mắt từ kẽ tay ông từng giọt rơi xuống.

Tuy Chu Nhân tính khí kém, coi khinh người bình thường, nhưng rốt cuộc cũng là “Thần tiên” trong miệng người khác, là kẻ mà Ngụy Chân cũng không dễ dàng dám trêu chọc, vẫn có thực lực nhất định, hai người Cảnh Lâm và Nghiêm Phi tuy thực lực cũng không thể khinh thường, nhưng bất cứ người nào trong số bọn cậu mà đối đầu, cũng không nhất định có thể đánh thắng được đối phương. Bất quá khi hai người hợp lực, để đối phó một Chu Nhân vẫn đầy đủ.

Tại một khắc con rết bị giết, Nghiêm Phi thừa dịp Chu Nhân trong nháy mắt phân thần, đâm một phát trí mạng về phía cổ họng Chu Nhân.

“Khoan đã!”

Một tiếng quát lớn truyền đến từ xa xa, sau đó Nghiêm Phi cũng cảm giác cái gai trong tay mình bị một đạo công kích vô hình chấn động bật ra.

Chu Nhân nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức nâng lên tinh thần, trở tay một nhát kiếm, vạch thương cánh tay Nghiêm Phi, lắc mình lui lại, trốn tới sau người Ngụy Chân vừa vặn chạy tới.

Một kích vừa nãy Nghiêm Phi nhận kia, chính là Ngụy Chân đánh mở ra.

Nhìn Nghiêm Phi bụm lại cánh tay không ngừng chảy máu, ánh mắt Cảnh Lâm cực kỳ lạnh, cậu không hề tỏ vẻ gì nhìn về phía Ngụy Chân: “Ngụy đại sư, anh đây có ý gì?”

Trên mặt Ngụy Chân dẫn theo vẻ xấu hổ, nhưng đặc biệt kiên định nói: “Việc này là Chu Nhân không đúng, nhưng anh ta không phải người các cậu có thể chọc, tôi ra tay, cũng là vì các cậu.”

Ngụy Chân là bị dọa ra một thân mồ hôi. Sáng sớm anh tìm Chu Nhân thương lượng chuyện trở về, thế nhưng tìm khắp cả căn cứ cũng không thấy bóng người, vẫn do dáng vẻ bệ vệ không che lấp bất cứ hành tung gì của Chu Nhân, mới để Ngụy Chân tìm được người hỏi ra hướng đi của gã.

Sau đó lúc rời khỏi huyện, đúng lúc thấy mấy người thôn Cảnh Lâm lên huyện, trong đó không nhìn thấy bốn người Cảnh Lâm, Ngụy Chân liền lắm miệng hỏi một câu. Lúc đó anh còn không nghĩ chuyện lại hỏng bét như thế, nhưng Khúc Chính Siêu đã có thể đứng dậy muốn xuống nông thôn vấn an ông nội vừa nghe liền biết đường đi của Chu Nhân, đúng là con đường có dẫn tới thôn mấy người Cảnh Lâm.

Lúc đó tâm của hắn liền nảy lên một cái, nói phương hướng đường đi cho Ngụy Chân.

Ngụy Chân không biết dụng ý Chu Nhân tới nông thôn làm gì, nhưng anh nhất thời cảm giác sắp có chuyện.

Không tìm được thôn Cảnh Lâm, đám Khúc Chính Siêu lái xe tải, đầu tiên đi tới thôn số hai, tìm được Lý Hoa Quế là người duy nhất biết đường, đồng thời chạy tới thôn Cảnh Lâm.

Các loại quái dị trong thôn, bọn hắn đã không kịp suy nghĩ nhiều, nghe được tiếng biến dị thú gầm rú, bọn họ đi tới trước nhà Cảnh Lâm, vừa vặn thấy được Nghiêm Phi đâm về phía Chu Nhân, Ngụy Chân cũng không nghĩ gì đã ra tay rồi.

Vào lúc này Chu Nhân dương dương tự đắc đứng sau lưng Ngụy Chân, khiêu khích miệt thị nhìn đám Cảnh Lâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play