Ngày hôm sau, mọi người như thường đi lên huyện thu thập đồ vật. Thời điểm tách ra, Ngô Kiến Hùng lại dùng ánh mắt ẩn giấu tâm tư đó trừng bóng lưng Cảnh Lâm.
Anh em nhà họ Mã không dấu vết quan sát một chút.
Mấy ngày nay Cảnh Lâm ở trong huyện, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ gặp người tới lôi kéo quan hệ với cậu, đều không ngoại lệ bị cậu uyển chuyển cự tuyệt.
Bất luận khi nào, cậu chỉ muốn bảo vệ người nhà mình sống thật tốt. Quyền thế cái gì, cậu chẳng chút coi trọng.
Trên đường, bọn cậu còn nhìn thấy gã Chu Nhân kia lái xe loanh quanh trong huyện, chọc người ngoài hâm mộ không thôi.
Là một trong những thành viên đi lôi kéo, ngày đầu tiên Thi Lỗi đã chuẩn bị cơm trưa cho cả bốn người bọn cậu, lần đầu đám Cảnh Lâm không tiện thẳng thừng từ chối, chỉ là sau khi ăn xong sẽ cầm lượng vật tư tương ứng giao cho người của Thi Lỗi, dùng để trao đổi với bữa cơm trưa này. Về sau Thi Lỗi liền hiểu, không tiếp tục tự chủ trương chuẩn bị bữa trưa cho bọn cậu nữa.
Có đều trưa ngày hôm đó, bốn người Cảnh Lâm lại không giống như trước tùy tiện tìm một chỗ nào nó ngồi ăn lương khô tạm ứng phó, hôm nay, bọn cậu được Ngụy Chân mời, tới căn cứ Phương Bắc ăn cơm.
Thời điểm Cảnh Lâm đi đến căn cứ Phương Bắc, Phương Á Châu đã đứng chờ ở cổng, hắn trực tiếp dẫn bọn cậu tới nhà ăn của nhân viên quản lý căn cứ.
Tiến vào một phòng ăn riêng, bên trong đã bày một bàn cơm nước, toàn món thịt cùng rau dại cỏ dại. Ngụy Chân thì đứng cạnh cửa, thấy bọn cậu đến, liền dẫn vào chỗ ngồi.
Đám Cảnh Lâm bận rộn thẳng đến giữa trưa, tới chiều cũng rất vội, Ngụy Chân thẳng thắn nói: “Ăn cơm trước đã.”
Đám Cảnh Lâm cũng không khách khí, nói một tiếng liền bắt đầu động đũa chuyên tâm ăn. Tốc độ ăn cơm của bọn cậu không chậm, có điều bộ dáng lúc ăn cơm cũng không tới nỗi khó xem. Một bàn này mặc dù không có rau xanh ngon miệng điều vị, nhưng đối với mấy người không thịt không vui mà nói, thì ngược lại cũng còn tốt chán.
Ngụy Chân thì không như thế, ăn vài miếng liền để đũa xuống. Những người như bọn họ, trước đây quốc gia cần, hiện tại quốc gia càng cần đến, ăn mặc dùng, cơ bản đều là đặc cung phẩm chất thượng thừa. Mấy năm qua vì sư phụ hối hả ngược xuôi, cơm canh phổ thông anh cũng không phải chưa từng ăn qua, chỉ là bàn cơm đối với người bình thường đã cực kỳ phong phú trước mắt anh này, món chính cùng các gia vị đi kèm, tuy rằng không biến chất, nhưng rốt cuộc vẫn bảo quản thời gian khá lâu rồi, nên khẩu vị chênh lệch rất nhiều so với trước đây, tạp chất chứa bên trong cũng nhiều, anh thực sự không có cách nào ép buộc bản thân mình ăn được nhiều thêm nữa.
Đợi mấy người Cảnh Lâm bắt đầu uống nước canh, Ngụy Chân mở miệng, hỏi Cảnh Lâm: “Không biết trận pháp Cảnh tiên sinh học được, là truyền thừa từ môn phái nào?”
Cảnh Lâm đặt bát canh xuống, dùng giấy ăn bên cạnh lau miệng, nói đúng sự thực: “Chuyện này tôi không rõ ràng, dạy tôi là một vị lão nhân.”
Ngụy Chân vừa nghe, ánh mắt sáng ngời, “Thứ lỗi tôi mạo muội, không biết tôn sư họ gì?”
Cảnh Lâm do dự một chút, nghĩ đến ba quyển bí tịch cùng chuyện Trương gia gia lúc trước bị điều đi cải tạo, không hề trả lời.
Ngụy Chân thấy vậy, cũng không truy hỏi, chỉ nói: “Sư phụ tôi từ Huyền Thiên môn, sư phụ tôi là đại đệ tử thứ tám mươi sáu của môn phái, trước đây thường xuyên nghe sư phụ nói sư phụ có một sư đệ họ Trương lưu lạc dân gian, nhiều năm biệt tung biệt tích, hơn mười năm trước đây, sư phụ nhờ người tính một quẻ cho ông ấy, thầy xem bói nói rằng ông ấy đã về cõi tiên.”
Vẻ mặt Cảnh Lâm khẽ biến đổi, rốt cuộc vẫn không lên tiếng.
Ngụy Chân nhìn ra tâm Cảnh Lâm phòng bị khá nặng, liền không nói đề tài này nữa, ngược lại bắt đầu thảo luận một ít tri thức trên trận pháp. Nếu bàn về thiên phú, thì Ngụy Chân không như Cảnh Lâm, nhưng bàn về kinh nghiệm, Cảnh Lâm còn phải học hỏi rất nhiều, hai người trên phương diện này càng nói càng ăn ý, nếu không phải buổi chiều Cảnh Lâm còn bận rộn, thì Ngụy Chân đúng là không muốn thả cậu rời đi.
Lúc đi, Ngụy Chân nhìn về phía Nghiêm Lộ và Triệu Chí Văn, nói: “Tôi thấy hai người đã nhập Võ Đạo, đã rèn luyện thân thể rồi. Võ Đạo là xuất hiện về sau, nếu như muốn tiến vào Tiên Thiên, hai người có thể tới tỉnh M, Vũ gia tại tỉnh M là một trong những đại tộc truyền thừa về võ thuật, bọn họ có thiết lập học viện Võ Đạo, tư chất hai người thượng thừa, đi đến đó cũng có thể kiếm được một danh ngạch trong học viện.”
Hai người Nghiêm Lộ đều là một bộ chẳng hiểu lắm, nhưng nghe tới trên thế giới này kẻ sở hữu lực lượng lớn vô cùng cũng không chỉ hai người bọn họ, Vũ gia tỉnh M còn chuyên về phương diện này, đi theo người ta học tập, nói chung là có chỗ tốt.
Triệu Chí Văn nói: “Đa tạ Ngụy đại sư, có cơ hội, chúng tôi sẽ đi xem sao.”
Ngụy Chân gật đầu, tiễn bốn người ra ngoài.
Đám Cảnh Lâm đi rồi, Ngụy Chân gọi Phương Á Châu tới, nói với hắn: “Đi xem Chu Nhân ở chỗ nào, nhắc nhở anh ta ngày hôm sau phải trở về, đừng tiếp tục chạy loạn nữa.”
Uy hiếp hoa ăn thịt đã bị loại trừ, dây leo đem về cũng đã thu thập gần đủ rồi, bọn anh cũng không cần phải ở thêm nữa. Chu Nhân luôn làm theo ý mình, lần này hai người cùng làm việc, anh cũng chẳng có yêu cầu nhiều với Chu Nhân, chẳng qua gã không quấy rối thêm là được rồi.
Phương Á Châu vẻ mặt đau khổ đáp lại, kẻ Chu Nhân này tính tình quá kém, mỗi lần đối mặt với gã ít nhiều đều phải nhận một trận trào phúng.
Thân thể đội trưởng Khúc không bằng Chu Nhân, mấy ngày bị bắt đi đó đến một giọt nước cũng chưa được uống, hiện tại thân thể còn đang điều dưỡng, những chuyện này trước đây đều là đội trưởng Khúc làm, hiện tại tất cả đều rơi xuống đầu hắn.
Lại nói Chu Nhân lúc này, đang đứng trong một kho hàng cũ kỹ bẩn thỉu, nếu như đám Cảnh Lâm ở đây, là có thể nhận ra đó chính là kho nhà xưởng mà bọn cậu tới thu thập tấm mành che lúc trước.
Ở một góc kho hàng, nằm một người đàn ông. Mặt của người đàn ông này không biết đã bị thứ sắc bén gì đó làm tổn thương, từ trên trán bên trái kéo dài tới cằm phải, là một vết rách chéo xẹt qua sống mũi xuyên suốt toàn bộ khuôn mặt gã, cả khuôn mặt sưng đến chẳng còn hình thù gì, vết thương máu thịt bê bết cứ như vậy bại lộ trong không khí.
Ở một góc khác của kho hàng, một con rết với hình thể to lớn đang quỳ rạp ở nơi đó, con mắt nó hung ác lúc thì hận thù nhìn người đàn ông kia, lúc thì phòng bị nhìn Chu Nhân.
Sau khi Chu Nhân tiến vào kho hàng, quan sát người đàn ông kia một chút liền ghét bỏ dời tầm mắt đi, trái lại liên tục nhìn chằm chằm con rết này, trong mắt là hứng thú nồng đậm.
Lưu Nhị Khuê quỳ trên mặt đất, rập đầu về phía Chu Nhân, trong miệng cầu xin: “Thần tiên, xin ngài cứu anh Nhậm được không? Anh ấy sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Chu Nhân hừ cười: “Có thể cứu gã, chỉ là gã sẽ lấy đồ vật gì tới trao đổi với ta cái mạng này của gã đây?”
Nam nhân được gọi là anh Nhậm suy yếu vô lực chầm chậm giơ tay lên, run run rẩy rẩy chỉ vào con rết. Gã đương nhiên là một người thông minh, lấy mãnh thú làm sủng vật mặc dù rất tốt, nhưng có tốt thế nào cũng không bằng cái mạng của mình được, huống chi gã bị như vậy, cũng đều do con súc sinh kia tạo thành.
Chu Nhân liền nhướn mày một cái, tay phải tùy ý vẫy một cái, Dương Nhị đứng phía sau gã lập tức đưa tới một cái bình nhỏ màu xanh, Chu Nhân tiếp nhận, từ bên trong đổ ra một viên đan dược màu trắng, nói với anh Nhậm: “Há mồm.”
Anh Nhậm mở miệng ra.
Chu Nhân trong nháy mắt búng một cái, viên thuốc kia liền thuận lợi rơi vào trong miệng anh Nhậm. Đan dược vào miệng, anh Nhậm táp táp đầu lưỡi còn chưa cảm giác ra được mùi vị gì, đan dược kia cũng đã hòa tan rồi, theo cổ họng gã tràn xuống ngũ tạng, đầu óc vốn còn đang hỗn loạn, nhất thời tỉnh táo rất nhiều, tay chân phảng phất đều có khí lực.
Ánh mắt của gã lập tức nóng rực lên, sáng quắc mà nhìn Chu Nhân.
Loại ánh mắt này Chu Nhân không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần, gã phảng phất như chẳng hề phát hiện ra mà nâng cằm lên hất hất về phía con rết kia: “Thực lực con súc sinh này không phải tầm thường, một mình ngươi một kẻ phàm tục, làm thế nào có thể khiến nó nhận chủ? Nếu nó đã nhận ngươi làm chủ, sao lại thương tổn tới ngươi?”
Anh Nhậm đã coi Chu Nhân thành người muốn đi theo, vừa nghe vậy liền rõ ràng mười mươi kể lại.
Anh Nhậm vốn chỉ là một người trong thôn nhỏ quanh huyện, bởi vì thủ đoạn làm việc của gã luôn luôn lợi hại, trước đây không thể hiện ra, sau khi thế đạo rối loạn, người trong thôn tại khốn cảnh dần dần tôn gã lên như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Có lần gã dẫn theo người trong thôn vào núi tìm ăn, bất chợt bắt gặp con rết này đại chiến với con nhện khổng lồ, bị thương không có cách nào nhúc nhích, lúc đó gã đã muốn giết con rết, nhưng trong quá trình bắt giữ, con rết giãy giụa cào thương gã, một giọt máu của gã rơi xuống đầu con rết này, giọt máu đó lập tức thấm vào phần đầu của nó biến mất không thấy. Trong nháy mắt anh Nhậm cảm giác mình có loại liên hệ rất kỳ quái với con rết, đó là ràng buộc đến từ sâu trong huyết dịch, trong tiềm thức, hình ảnh gã nhỏ bé bỗng nhiên đứng bên trên con rết. Gã có thể ra lệnh cho con rết, con rết cũng chỉ có thể nghe lệnh gã.
Về sau có con rết này, uy tín của anh Nhậm dần vang xa tại thôn xóm quanh thân, người sợ gã gây hại thì rời đi thôn, đương nhiên cũng có kẻ chạy tới xin nhờ vả gã, kẻ sau nhiều hơn người trước. Vì thế dần dần gã không cảm thấy thỏa mãn với mấy cái thôn nho nhỏ đó, gã dẫn theo vài tên cấp dưới cùng một con rết lớn, tiến lên huyện, giết kẻ đứng đầu thế lực lớn nhất trong trường tiểu học này rồi chiếm lấy nó, tiếp quản toàn bộ căn cứ.
Con rết phi thường khát máu, đồ ăn của nó là động vật biến dị, thế nhưng anh Nhậm không cách nào mỗi ngày dẫn nó đi tìm động vật biến dị được, vì thế tại một ngày nào đó, lúc có dân chúng căn cứ vọt tới trước mặt gã chửi bới gã, gã liền gọi người tới lôi kẻ kia đi, cũng đút cho con rết ăn.
Về sau, con rết đã làm là không thể ngừng được nữa, ăn thịt người ăn đến nghiện, mà thời đại loạn lạc này, đại khái thứ không thiếu bao giờ chính là người. Con rết tìm được “Thức ăn” có thể ăn rồi, anh Nhậm cũng cảm thấy bớt việc, không cần mỗi ngày chạy ra ngoài, vì thế đều sớm chuẩn bị kỹ càng thức ăn cho con rết, gã như phụ huynh sủng nịch con cháu, để con rết tự lựa chọn thức ăn nó thích.
Con rết ăn người càng nhiều, thì thực lực của nó cũng càng cao lên. Đến sau đó, thỉnh thoảng anh Nhậm lại cảm thấy sự kích động của con rết muốn phản kháng truyền đến từ trong máu, cơ hồ có xu thế muốn vượt trên gã, gã đã nghĩ ngừng đút ăn cho nó.
Thế nhưng mọi chuyện đã chậm, ngừng không được nữa rồi, mỗi ngày con rết phải ăn uống đúng giờ, hơi chậm một chút nó sẽ cáu kỉnh, thậm chí phát điên, chính tay chân của gã đã có vài kẻ bị ăn sạch, trong đó bao gồm tiểu đệ trung thành nhất của gã.
Lúc đó người trong trường tiểu học bị gã trấn áp lâu, rốt cuộc tại một lần kẻ trông coi sơ suất nhân cơ hội căn cứ mất cân bằng mà phá rối, trong căn cứ bạo phát xung đột quy mô lớn, tay chân của gã bị giết không ít, người căn cứ cũng chạy thoát gần hết, mà tại lúc gã trấn áp con rết, cũng bị con rết đang cáu kỉnh dùng đuôi vạch thương mặt.
Thương tổn kia tại tình huống không bác sĩ không thuốc thang, suýt chút nữa đã cướp đi tính mạng gã. Thủ hạ nửa đường thu được cũng thay đổi đầu nhập vào kẻ khác, Dương Nhị chính là một trong những kẻ đó, vận may của gã rất tốt đã bám trúng kẻ tên Chu Nhân này.
Tại cùng đường mạt lộ, sắp chết tới nơi rồi, Lưu Nhị Khuê khuyên gã nhờ vả Dương Nhị, nhưng gã vẫn do dự. Gã được Lưu Nhị Khuê mang tới nơi này, tại sau một lần con rết lại muốn phản kháng nữa, đã bị ý chỉ của gã liều mạng đè xuống, gã rốt cuộc nghe lọt lời khuyên của Lưu Nhị Khuê, quyết định nhờ vả Chu Nhân.
Chu Nhân nghe xong, cũng không nghĩ tới kẻ họ Nhâm này lại làm việc tàn nhẫn như vậy, có điều người như thế dùng mới tốt, cũng là một con dao tốt. Sau đó ánh mắt gã đảo qua con rết, nhìn một chút hai mắt đỏ như máu của nó cùng sự ngoài mạnh trong yếu lộ ở đáy mắt nó, hài lòng cười: con rết bị nuôi nấng từ thịt người này, có lệ khí không thể coi thường, dùng rất tốt, cũng là một sát thần đây.
Có điều, gã lại nhíu mày, trong lòng nhớ tới những kẻ tự xưng là chính phái của hiệp hội kia, con rết như này đương nhiên là tà vật, phải bị giết chết, về sau nếu muốn dùng tới nó, cũng chỉ có thể len lén dùng.
Trong kho hàng này mùi mốc meo trộn lẫn với mùi máu tanh, vô cùng khó ngửi, Chu Nhân lập tức không tiếp tục đứng lâu hơn nữa, rất nhanh rời đi kho hàng.
Đi tới nửa đường, vừa vặn gặp phải Phương Á Châu tìm tới gã, vừa nghe nói hôm sau sẽ rời đi, Chu Nhân không vui nhíu mày. Lần này đi ra ngoài, tác dụng của gã chỉ là phụ trợ, trên chuyện chính sự gã đều phải nghe lời Ngụy Chân, không nghe kẻ tên Ngụy Chân này, sau khi trở về lại không thể thiếu nhận phải những báo cáo nhỏ của anh ta với hiệp hội, hiện tại khắp nơi đều là lúc cần người, gã nếu như vô duyên vô cớ nói muốn dừng lại mấy ngày nữa, trái lại dễ dàng gây nên sự hoài nghi của Ngụy Chân.
Chờ Phương Á Châu đi rồi, Chu Nhân quay đầu nhìn về phía Dương Nhị: “Chuyện bảo ngươi đi hỏi thăm, đã nghe ngóng thế nào rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT