Cha con Chung Vĩ ở ngay bên trong thôn. Giai đoạn trước thân thể của hai cha con bị tổn hại quá nhiều, sau khi đến thôn, tâm tình được thả lỏng, bao nhiêu đau ốm lập tức mãnh liệt ập tới thân thể họ, hai người đều bệnh nặng một trận, đặc biệt Chung Vĩ lúc trước còn bị thương ở vùng bụng nữa, tuy rằng đã cầm máu, nhưng vết thương chưa hề khép lại hoàn toàn, động tác hơi mạnh một chút liền nứt ra, hơn nữa khí trời còn nóng như vậy, vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng rồi.
May mà trong thôn có thầy thuốc, các nhà các hộ gia đình ít nhiều gì cũng tích trữ chút thuốc men có thể sử dụng, dùng lương thực đi đổi, cũng có thể đổi được, thêm nữa lượng thức ăn trong thôn nhiều hơn rất nhiều so với lúc bọn họ bị giam, nên hai người bệnh đến liên miên nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, việc hai người cần làm sau này, chính là tu dưỡng cho thân thể thật khỏe mạnh.
Bốn người Cảnh Lâm cùng đôi vợ chồng Mã Minh Lượng, lưng cõng lá cây và trái cây cách nhiệt đã được hái tốt trước đây, lại một lần nữa ra thôn, chuẩn bị tới thôn số hai.
Bất quá lần này, còn đang trên đường, bọn họ đúng dịp gặp được đám người Tào Tam Gia cũng lưng đeo gùi đi ra ngoài.
Người bên hai phe, một đều trùm áo choàng bằng lá, một thì lại mặc quần áo bằng lá, tất cả đều có trang phục kì dị quái đản, lúc nhìn thấy đối phương, không nhịn được đều ngẩn người.
Sau đó, tầm mắt đám Cảnh Lâm liền đặt lên người con mèo tam thể cũng trùm áo choàng chỉ lộ ra cái đầu kia. Không nghĩ tới Tào Tam Gia thật sự thuần phục được con mèo tam thể này, để nó ngoan ngoãn đi theo bên người. Mèo tam thể gặp được đám Cảnh Lâm, bởi vì chưa quen thuộc mà nôn nóng đi tại chỗ mấy bước, còn đè thấp người xuống nhe răng hướng về phía bọn cậu, đám Cảnh Lâm lúc này mới chú ý tới trên bốn chân con mèo đều được bao vải xám……
Tào Tam Gia đi tới, cao hứng nói: “Đang định bảo đi tìm các cậu đây, liền gặp rồi.” Hắn lôi kéo áo choàng lá trên người Cảnh Lâm, “Không nghĩ tới các cậu cũng tìm thấy thứ này, hôm nay tôi đang muốn đi đưa cho các cậu.”
Nói xong, hắn thả xuống gùi, đám Cảnh Lâm mới nhìn thấy hắn cõng một gùi lá cây cách nhiệt, trong gùi của các anh em phía sau hắn cũng tất cả đều là thứ này.
Đám Cảnh Lâm cũng thả gùi xuống, cười nói: “Xem ra chúng ta tâm đầu ý hợp rồi.”
Tào Tam Gia đầy mặt cảm động lần lượt vỗ vỗ bờ vai của từng người bọn cậu: “Anh em tốt!” Có thứ tốt, đều nhớ tới bọn họ.
Đám Tào Tam Gia vừa ra cửa, đi chưa được bao lâu, nơi này cách thôn số hai rất gần, nên một nhóm người lại ngược đường trở lại, cùng đám Tào Tam Gia về thôn số hai. Thôn số hai cũng giống như thôn Cảnh Lâm, trên nóc nhà đều dán đầy lá cây cách nhiệt. Chờ tất cả mọi người ngồi xuống xong, đám Cảnh Lâm hỏi tới chuyện con mèo tam thể.
Lúc này Tào Tam Gia bỏ xuống mũ trùm, hắn vỗ vỗ lồng ngực mình, nói: “Nơi này trước đó bị nó móc xuống một miếng thịt, Tam Gia tôi suýt chút nữa chết trên tay nó đấy.” Nếu không cố kỵ có Nghiêm Lộ ở đây, thì hiện tại hắn sẽ trực tiếp vạch lên quần áo cho bọn cậu nhìn một chút.
Lúc trước, sau khi Tào Tam Gia kéo con mèo tam thể về, vì thuần phục nó, hắn triệu tập các anh em mình đi săn thú trong những ngọn núi gần đấy, coi như mình không có cái ăn, cũng phải hầu hạ bằng được chị mèo này, mỗi ngày có thời gian lại đi chải lông cho mèo tam thể. Nhưng con mèo đó bản thân đã quen tự do tự tại, mặc dù ăn ngon uống tốt, mỗi ngày lại có người chải lông cho, sau đó thời tiết nóng lên, còn hằng ngày tắm rửa cho nó. Thế nhưng bị giam trong lồng mất đi tự do, tâm lý phản nghịch của nó ngày càng nặng. Nó rất thông minh, quãng thời gian vừa mới đầu mỗi ngày nó đều rất hung dữ đối với Tào Tam Gia ném vào thức ăn, mỗi ngày đều meo meo kêu đòi thả bà đây ra ngoài, cứ như vậy một đoạn thời gian ngắn sau, nó đột nhiên yên tĩnh, cũng không hung dữ với Tào Tam Gia nữa, luôn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn theo hắn.
Tào Tam Gia không phát hiện ra, cho ăn một thời gian ngắn, hắn cảm thấy con tam thể rất thành thật, sờ đuôi nó cũng không thấy xù lông, cho nó chải lông cũng là một bộ hưởng thụ, liền cảm giác đây đúng là thời điểm thả nó ra. Sau đó vào một ngày đẹp giời, Tào Tam Gia tròng lên vòng cổ xích sắt cho con mèo tam thể, mở cửa lồng sắt.
Vừa ra khỏi lồng, bản tính con mèo tam thể liền bại lộ, quay về phía Tào Tam Gia vung một móng vuốt, quần áo còn thêm cả thịt nữa, đồng thời bị móc xuống. Ngực Tào Tam Gia máu văng tung tóe, gục xuống tại chỗ. Con tam thể còn sửng sốt một chút, nhưng nhìn thấy những người khác xông lên, nó lập tức liền chạy mất dạng.
Các anh em của Tào Tam Gia đều bị biến cố này hù chết, vội vàng khiêng Tào Tam Gia cả người là máu vào trong nhà, có người hiểu chuyện xử lý vết thương thanh lý cho hắn, may mà tuy nơi ngực da tróc thịt bong, nhưng không thương tổn tới tim, có điều dù là vậy, nhưng ở thời điểm thuốc men khan hiếm này, thương thế của Tào Tam Gia bởi vì nhiệt độ cao mà nhiễm trùng, khiến hắn phát sốt nhiều lần, có thể sóng sót được, đều phải xem như kỳ tích, đến bây giờ nuôi hơn một tháng, cũng còn chưa phục hồi toàn bộ.
Không bao lâu sau khi con mèo tam thể chạy mất, mới đầu Tào Tam Gia còn gọi các anh em đi tìm xem sao, về sau thì đối với chuyện thuần phục nó hết hi vọng, chỉ là muốn con mèo đừng tiếp tục đi gieo vạ cho những người thôn khác là được. Không nghĩ tới chưa được bao lâu, con mèo đó cả người bẩn thỉu lại xuất hiện tại cửa thôn, trên cổ còn tròng vào dây xích trước đây. Năng lực săn bắn của mèo không nhỏ, không có thức ăn Tào Tam Gia trước đây ném vào cho nó cũng vẫn sống được rất tốt, chính là trên người bẩn hơn mà thôi. Con mèo tam thể xuất hiện, làm người thôn số hai khẩn trương một hồi, dù sao tâm trả thù của con mèo này rất nặng, Tam Gia đút cho nó ăn nhiều ngày như vậy cũng không tránh nổi móng vuốt của nó nữa là, sau đó thấy nó chỉ đứng xa xa không đến gần, liền thả lỏng hơn chút, bọn họ còn đánh bạo liên hợp lại muốn xem thử một chút có thể bắt về con mèo tam hoa hay không, thế nhưng bọn họ hơi động đậy, con mèo này ngược lại như là sợ bọn họ, lại chạy mất.
Tào Tam Gia nói: “Sau khi nghe các anh em kể chuyện này, tôi đã nghĩ có phải lúc đó nó chỉ muốn ầm ĩ một trận với tôi mà thôi, do không kiểm soát được sức lực mới thương tổn tới tôi, các anh em lại thấy tôi bị thương nên rất căng thẳng, dọa tới nó, cho nên mới chạy mất. Về sau canh giữ ở cửa thôn chúng tôi, cũng là không nỡ, muốn trở về lại không dám.”
Sau đó Tào Tam Gia có thể xuống giường, mượn con mồi các anh em đánh trở về, mỗi ngày làm chút thịt khô đến cửa thôn đưa cho nó ăn. Ban đầu tam thể nhìn thấy Tào Tam Gia còn quay đầu chạy mất dạng, nhưng qua mấy lần sau thì không chạy nữa, đồ ăn cũng đồng ý lấy, cách một hai ngày còn có thể đứng chung dưới bóng cây một lúc.
Cứ như vậy, từ từ dây dưa, ngay tại nửa tháng trước, sau khi con mèo đó tổn thương Tào Tam Gia, đại khái nể tình hắn cho mình ăn lâu như vậy, kỹ thuật chải lông cũng không sai, còn không ghét bỏ nó ị thúi, rốt cuộc ngoan ngoãn cùng Tào Tam Gia về thôn.
Hiện tại thôn số hai, Tam Thể thân cận với Tào Tam Gia nhất, còn lại chính là hai đứa nhỏ còn sót lại trong thôn, vừa mới bắt đầu còn hứng thú mỗi ngày muốn liếm người cho hai đứa nhỏ, có điều những xước măng rô đầu lưỡi nó rất đáng sợ, ai cũng không chịu được, sau vài lần bị Tào Tam Gia ngăn cản, Tam Hoa cũng đã hiểu. Có điều tính tình con mèo này cũng rất ác liệt, các hán tử khác trong thôn số hai, thời điểm nó ngẫu nhiên mất hứng cũng sẽ đùa cợt một hồi, đột nhiên xông tới đánh gục người hăm dọa người ta một cái, thứ chuẩn bị để cho nó đi vệ sinh cũng không cần, càng muốn tè vào trong giày của người ta, vùi phân xuống dưới tro bếp, hoàn toàn không giống một cô gái tẹo nào, so với Meo Meo điềm đạm, nó chính là một cô bé nghịch ngợm.
Có điều bọn hắn biết đến lá cây cách nhiệt, đúng là nhờ phúc mèo Tam Hoa, mới có thể miễn cho bọn hắn tiếp tục sinh hoạt đảo điên ngày đêm. Lá cây là được mèo tam thể mang về, nó còn đội lá cây đứng dưới mặt trời nóng cháy trong sân một lúc, phải biết rằng nó cũng sợ nóng, nên hành động này của nó khiến Tào Tam Gia chú ý tới, rồi phát hiện ra tác dụng của lá cây.
Sau khi bọn hắn phát hiện ra tác dụng của lá cây, được Tam Hoa dẫn đi, hái về rất nhiều lá cây, để lại một phần dán lên nóc nhà, lại đập dập một chút lá cây vắt ra nước, sau đó đem một bộ quần áo thả vào trong nước xám xanh đó, tựa như nhuộm màu vải, chờ đến khi quần áo cũng thay đổi màu sắc mới mang ra phơi nắng, mặc trên người cũng giống như trực tiếp trùm lá cây lên vậy, hiệu quả giống nhau, sau này bọn họ liền đem tất cả quần áo mùa hè đều nhuộm màu, bao gồm cả giày nữa.
Bọn hắn cũng chuẩn bị một bộ cho mèo tam thể, bởi vì ban ngày mặt đất rất nóng, Tam Hoa chỉ thích nằm ở nơi râm mát, vì thế Tào Tam Gia còn cố ý làm bốn chiếc giầy nhỏ cho Tam Hoa, để nó đi vào khi cùng ra bên ngoài. Mới đầu Tam Hoa không quen, còn làm hỏng vài chiếc, có điều Tào Tam Gia lại làm thêm cái khác cho nó, sau mấy ngày đi vào cho nó, nó sẽ không náo loạn nữa.
Từ khi Tào Tam Gia ngã xuống trước mặt nó một lần, lại lần nữa đối mặt Tào Tam Gia, trình độ khoan dung của nó với Tào Tam Gia liền phi thường cao.
Tào Tam Gia hiện tại đang mọc thịt, rất ngứa, hắn vừa cười vừa vuốt ngực, nói: “Mất đi một miếng thịt, lại đạt được một bảo bối lớn như thế, cũng coi như đáng giá.” Nói xong, còn sủng nịch xoa nhẹ đầu Tam Hoa hai cái, Tam Hoa thiếu kiên nhẫn nghiêng lệch đầu đi, thấy không thoát, liền ném cho Tào Tam Gia một ánh mắt “thật không có cách nào với ngươi”, sau đó bất động.
Ngày hôm nay Tào Tam Gia liền kiên quyết lưu đám Cảnh Lâm lại ăn cơm, từ khi có Tam Hoa, mỗi lần bọn hắn vào núi săn thú đều có thu hoạch rất nhiều, trình độ sinh hoạt thăng lên vài cái đẳng cấp, tuy rằng gạo bột càng ngày càng ít, nhưng thịt vẫn luôn không thiếu, hiện tại bọn hắn săn thú còn có thể bắt sống về nuôi dưỡng trong thôn, cũng sẽ không còn vấn đề vì đánh chết nhiều quá mà ăn không hết trở nên lãng phí.
Bởi vì ra thôn muộn, giờ trở về sẽ qua thời điểm ăn trưa, nên lần này đám Cảnh Lâm lưu lại. Đôi vợ chồng Mã Minh Lượng cùng đi trò chuyện với Lý Hoa Quế rồi, ông Khúc thì cùng ngồi một chỗ với đám Cảnh Lâm, vắt lá cây nhuộm quần áo chính là ý tưởng ông Khúc nói ra, ông cũng là đọc được trong một quyển sách mà lúc trước Tào Tam Gia mang về, hiện tại đang cầm quyển sách đó, một bên cho đám Cảnh Lâm xem, một bên giảng giải cẩn thận các bước trình tự cho bọn cậu nghe.
Mọi người đang ăn trưa, chợt nghe thấy tiếng la của nhóm có phiên trực bên ngoài, mọi người đồng loạt thả xuống bát đũa chạy ra gian nhà.
Đám người tuần tra ném cho một ánh mắt, nói: “Tam Gia, phía trước có chiếc xe tải lớn, đang đi hướng về phía chúng ta bên này!” Thời đại này còn có xe sao? Hắn cảm giác nhất định chính mình bị hoa mắt.
Tào Tam Gia mở ra cửa lớn tường vây, đám Cảnh Lâm cũng đứng ở đầu tiên, đồng thời nhìn về phía cuối con đường.
Một chiếc xe tải lảo đảo xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đang không ngừng nghỉ hướng về bên này, càng ngày càng gần, tất cả mọi người nghe được cả tiếng vang của động cơ xe rồi.
“Đúng là xe!”
“Không phải không khởi động được xe sao?”
Sắc mặt Tào Tam Gia thì lại nghiêm túc gọi đám người: “Còn chưa biết trong xe là người nào, lai lịch đối phương ra sao, đều lấy vũ khí phòng thân đi.”
Mọi người vừa nghe, mới phục hồi lại tinh thần, này đúng là xe rồi, nhưng tại thời điểm hiện tại còn có thể khởi động xe, há là người bình thường sao.
Rất nhanh, tất cả mọi người xoay người trở về nhà cầm vũ khí của mình, Triệu Chí Văn cũng về, đồng thời lấy ra vũ khí cho mấy người bọn cậu.
Xe cách bọn cậu còn có mười mét thì chủ động dừng lại, cửa ghế lái phụ bị mở ra, một người đàn ông thân cao cường tráng nhảy xuống từ trên xe, cũng đi tới bên này.
“Là quân nhân.” Tào Tam Gia nói, bởi vì hắn cũng từng là một quân nhân, cho nên khí thế trên người đối phương, hắn cảm thấy rất quen thuộc, rất nhanh sẽ phản ứng lại.
Ông Khúc đứng phía sau đoàn người, thị lực của ông không tốt, lại cách có chút xa, nên trong lúc nhất thời không thấy rõ bóng dáng của người xuống xe, nhưng vừa nghe nói đối phương là quân nhân, ông nhất thời trở nên kích động, không nhịn được đẩy ra đoàn người chen lên phía trước.
Người bị ông chen tách ra còn nói: “Ông Khúc, ông đi lên trước làm gì, mau quay về thôi.” Đối với ông lão trong thôn này, bọn hắn đều rất tôn kính, công việc quá mức mệt nhọc sẽ không để ông làm, hoạt động đi săn thú nguy hiểm như vậy cũng không để ông tham gia, thân phận của người đối diện là ai còn chưa biết rõ, vạn nhất là nguy hiểm thì sao, vì thế đều khuyên can ông mau chóng đi về phía sau đám người.
Đối phương càng đi càng gần, ông Khúc rốt cục nhìn rõ ràng được dung mạo người kia, những người khác kéo lại ông cũng không phản ứng nữa, run rẩy lao ra khỏi đoàn người, vồ tới người đi về đây, cổ họng khàn đặc, “Chính Siêu! Cháu ngoan của ta!”
Sau khi Khúc Chính Siêu xuống xe, kỳ thực vẫn đặt tầm mắt ở đám người đối diện mà tìm tòi, nhưng vóc dáng ông Khúc không cao, hoàn toàn bị một đám thanh niên trai tráng chặn lại, mãi đến tận lúc ông Khúc tự mình chạy ra. Trong nháy mắt ông Khúc mở miệng này, Khúc Chính Siêu vừa vặn cũng nhìn thấy ông nội mà mình bận lòng gần một năm nay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT