Đi tới nhà Triệu Chí Văn, dọc đường phải trải qua ao nuôi cá nhà Triệu Chí Văn. Cảnh Lâm đeo kính sát tròng, từ rất xa liền nhìn thấy trên mặt ao dừng một chiếc thuyền nhỏ, người trên thuyền nhỏ đang tát thức ăn cho cá lên mặt ao tại vị trí cố định, cậu thăm dò gọi một tiếng: “Triệu Chí Văn!”
Người trên thuyền vừa nghe được, lập tức quay đầu lại, sau đó ở ngay trên thuyền vui vẻ vẫy tay, “A Lâm!”
Cảnh Lâm đợi một lúc ở trên bờ.
Triệu Chí Văn thân cao mét tám, so Cảnh Lâm cao hơn chút, hai người so với người phương Nam phổ biến có chiều cao là một mét bảy mà nói, đã được tính khá cao. Màu da Triệu Chí Văn hơi đen, thả xong thức ăn cho cá, thuyền vừa cập bờ nhìn thấy Cảnh Lâm, liền tựa như hảo hán anh em tốt nện một quyền lên ngực Cảnh Lâm, “Không phải cuối tháng mới trở về sao?”
Cảnh Lâm nói: “Cảm giác bên ngoài không yên ổn, liền trở về sớm.”
Triệu Chí Văn vừa nghe, vỗ đùi, ồn ồn ào ào: “Chẳng lẽ chỗ các cậu cũng bị cắt điện mất nước, xe không thể dùng nữa? Vậy cậu trở về kiểu gì?”
Cảnh Lâm gật đầu, “Ngày hôm qua tớ đạp xe ba bánh trở về, từ nội thành, mười mấy tiếng, lúc về đến nhà đã quá nửa đêm.”
“Chẳng thể trách nửa đêm qua nghe thấy chó nhà bên cạnh sủa đổng lên! Mệt muốn chết đi!” Triệu Chí Văn nói, kéo cánh tay Cảnh Lâm đi về phía nhà mình, còn hỏi: “Sao không thấy Nhạc Nhạc?”
Nhắc đến Nhạc Nhạc, Cảnh Lâm liền lo lắng cau mày: “Khả năng thân thể bé xảy ra chút vấn đề, từ hôm qua vẫn ngủ, thứ gì cũng không ăn, chỉ uống nước. Chờ ông Lý trở về, tớ còn phải để ông giúp Nhạc Nhạc nhìn một cái.”
“Đúng, phải để ông ta quan sát cẩn thận.” Triệu Chí Văn nói, “Cậu biết không? Hai ngày này thôn chúng ta đều loạn cả lên, có người đến trấn trên nhìn người khác cất trữ muối, sau đó trở lại nói, người trong thông liền đi hết lên trấn trên mua đồ rồi. Mẹ tớ còn mua một thùng muối về, còn đi xưởng giấy trấn trên mua thật nhiều giấy vệ sinh, vì chuyện này, cha tớ hai ngày nay luôn luôn tranh cãi với mẹ tớ.”
Cảnh Lâm nói: “Bảo chú Triệu đừng nóng giận, ngược lại cô Chu mua những thứ đồ đó đều có thể để được rất lâu, dầu gì sau đó đều phải dùng đến.”
Triệu Chí Văn nói: “Tớ cũng nghĩ như vậy. A Lâm, cậu nói xem thật sự sẽ có ngày tận thế sao?”
Cảnh Lâm ngừng một chút, nói: “Hiện tại xe không hiểu ra sao không thể dùng, sau đó, nói không chừng.”
Triệu Chí Văn gãi đầu một cái, dáng vẻ khổ não, “Vậy chúng ta phải mua thật nhiều đồ tích trữ a?”
Cảnh Lâm: “Tớ tới tìm cậu, chính là muốn nói với cậu chuyện này.” Sau đó cậu đem chuyện hiện tại trên người không có đồng nào nói cho Triệu Chí Văn, cũng hi vọng sớm kết toán tiền phí thuê năm nay, dùng lương thực thay thế.
Triệu Chí Văn nói không thành vấn đề. Nhà hắn tháng năm thu hoạch lúa mì bán đi một nửa, còn lại hơn ba nghìn cân để ở nhà, sau khi thu hoạch hạt cải dầu ép ra dầu cũng có hơn 50 cân chưa bán. Hạt thóc năm ngoái cũng còn có hơn một ngàn cân đặt trong kho. Ban đầu dự định mấy ngày nay bán hết đi, kết quả cắt điện mất nước, mấy chuyện này khiến mẹ hắn khăng khăng không cho bán, cha hắn tranh cãi chủ yếu chính là vấn đề này, nhiều đồ như vậy vẫn đặt trong nhà quá chiếm diện tích.
(1 cân = ½ kg)
Trong nông thôn cứ như vậy, ngoại trừ những nhà toàn gia đình đều ra ngoài làm công, chỉ cần trong nhà có người trồng ruộng, gạo dầu những thứ như này cơ bản đều là tự sản xuất, trừ phi như nhà Triệu Chí Văn nhận thầu rất nhiều đất đai như vậy. Như những gia đình phổ thông, bình thường sản lượng một năm mọi người chỉ có thể bán ra một chút thôi, còn lại đều giữ lại chính nhà mình ăn, vẫn ăn đến vụ thu hoạch thứ hai năm sau, mới đem những lương thực cũ không ăn hết của năm trước bán đi, lại tích trữ lương thực mới.
Nhà Triệu Chí Văn trong thôn, cũng là phòng nhỏ hai tầng, trước sau hai cái sân. Không giống nhà Cảnh Lâm phía trước còn để lại đất trồng rau, nhà hắn toàn bộ được trát xi măng, một bên tường vây dùng sắt thép màu xanh lam dựng một cái lán, bình thường để dựng xe ba bánh dùng những lúc cắt điện, hoặc để các công cụ nhà nông.
Triệu Thừa Hoài cùng Chu Ngọc đều ở nhà, cổng lớn mở, Triệu Thừa Hoài ngồi cạnh cửa cầm một cây đậu đũa bẻ, Chu Ngọc lại nằm trên ghế bên cạnh cầm quạt phẩy, dáng vẻ khá nhàn nhã.
Triệu Thừa Hoài và Chu Ngọc đối Cảnh Lâm hoàn toàn không giống người trong thôn mang theo thái độ kiêng kỵ cùng xa lánh, hai người là thật tâm yêu thích Cảnh Lâm, một là con nhà người ta rất dễ nhìn, khi còn bé phi thường đáng yêu, lớn rồi vẫn như cũ đẹp trai lại còn hiểu lễ phép, hơn nữa là sinh viên đại học danh tiếng. Hai là tại những tháng ngày trẻ tuổi thời điểm hai người trải qua khó khăn, nhiều lần được ông nội Cảnh Lâm giúp đỡ, bây giờ còn lấy giá gốc mà qua tay tiếp nhận hai ao nước nhà cậu, phải biết hiện tại nhận thầu ao không giống như hai mươi năm trước nữa, hiện tại giá đã sớm tăng cao rồi.
Hai người vừa thấy Cảnh Lâm trở về, một chuyển thân, bổ quả dưa hấu cho cậu ăn, một hỏi sao không thấy Nhạc Nhạc, một hồi vội vàng đi ra ngoài chọn đồ ăn để buổi tối Cảnh Lâm ở nhà bọn họ ăn. Cảnh Lâm nhìn bọn họ bận bịu đến bận bịu đi, trong lòng ấm hô hô, hai người Triệu Thừa Hoài, có thể nói lấp đầy một khối hổng lớn tình cảm giúp cha mẹ Cảnh Lâm.
Triệu Chí Văn ở bên cạnh nhìn, gặm dưa hấu giọng điệu chua chát nói: “Con ở bên ngoài mấy tháng mới trở về sao không thấy hai người cũng nhiệt tình với con như vậy.”
Đương nhiên, hắn chỉ nói như vậy thôi, trên mặt vẫn cười hì hì, Cảnh Lâm đối với cha mẹ hắn tồn tình cảm tựa như chim non, tại thời điểm trung học cơ sở hắn đã biết rõ, hắn và Cảnh Lâm quan hệ tốt như vậy, đương nhiên sẽ không ăn giấm vấn đề này.
Cảnh Lâm đem mục đích cậu tới nói với Triệu Thừa Hoài, lúc này Triệu Thừa Hoài đang vào nhà bếp nhà mình, dùng túi lớn đựng hai mươi mấy cân gạo, còn cầm một bó mười cân mì ra, thuận tiện gọi Triệu Chí Văn vào nhà kho trong sân sau lấy ra năm thùng dầu 20L, hành động cực sảng khoái lưu loát.
Triệu Thừa Hoài nói: “Tiểu Lâm a, hiện tại trời nóng, gạo không để được lâu dễ dàng xuất hiện sâu bọ, vì thế chỉ lấy cho con 20 cân thôi, con trước ăn. Chú lại cho con 50 cân thóc, tháng chín liền có hạt thóc mới, đến thời điểm đó lại cho con mấy trăm cân, sau đó muốn ăn bao nhiêu thì xát bấy nhiêu. Lúa mì cũng cho con hơn 500 cân, ăn bột hay làm mì khô đều tùy con.” Cuối cùng còn tiếu a a nói một câu, “Đương nhiên, kể cả không có chuyện phí cho thuê này, nhà chú Triệu cũng vẫn sẽ không thiếu con một miếng ăn.”
Cảnh Lâm không ngớt cảm kích, sở dĩ cậu hiện tại người không một xu còn muốn về nhà, cũng là bởi vì ở quê có gia đình một nhà Triệu Thừa Hoài, hai người này từ nhỏ nhìn cậu lớn lên, cơ hồ đem cậu trở thành chính con trai mình mà đối đãi.
Bởi vì không có điện, nên muốn thừa dịp trời chưa tối đem đồ vật trước chuyển đến nhà Cảnh Lâm. Cảnh Lâm banh miệng túi lớn, Triệu Chí Văn giúp đỡ đựng gọn gàng thóc cùng tiểu mạch, dùng xe ba bánh cậu đổi được qua lại mấy chuyến, liền đem tất cả mọi thứ chuyển hết về nhà Cảnh Lâm, còn giúp cậu đem đến trong kho nữa.
Sau đó Cảnh Lâm ôm Nhạc Nhạc đi tới nhà Triệu Chí Văn, chuẩn bị ăn cơm tối.
Một nhà Triệu Chí Văn đều rất yêu thích Nhạc Nhạc, đặc biệt hai người lớn tuổi. Ở nông thôn, tầm tuổi lớn như bọn Cảnh Lâm, hầu như đều đã kết hôn lên chức cha mẹ, nhiều người còn đã có hai đứa con rồi, Chu Ngọc cùng Triệu Thừa Hoài vẫn một mực thúc giục Triệu Chí Văn kết hôn, thế nhưng Triệu Chí Văn vẫn luôn không kết giao bạn gái, xem mắt vài cô nương, không phải hắn ghét bỏ đối phương thì chính là bị ghét bỏ, nói chung đều luôn không thành. Mắt thấy người cùng thế hệ đã làm ông nội bà ngoại, cả ngày trêu đùa cháu trai cháu gái, hai người ao ước không chịu được. Từ khi Nhạc Nhạc được Cảnh Lâm quản lý trên danh nghĩa, hai người có thể coi làm nghiện ông nội bà nội, mỗi lần Nhạc Nhạc theo Cảnh Lâm về, đồ ăn vặt một đống lớn nhét vào trong tay Nhạc Nhạc.
Vì thế lúc này nhìn Nhạc Nhạc chỉ ngủ không rõ trạng huống, hai người lớn đều lo lắng không thôi. Trên bàn cơm, Chu Ngọc vẫn luôn hỏi Cảnh Lâm tình hình bên trong thành phố như thế nào rồi, oán trách sao còn chưa có điện, hiện tại đi lên trấn trên không đi xe ắc quy được, xe công cộng cũng không cách nào đón, bảo ngày mai còn muốn lên trấn trên mua chút đồ về tích trữ.
Bọn họ so Cảnh Lâm may mắn hơn, mấy ngày trước Triệu Thừa Hoài đang chuẩn bị mua phân bón cho đất ruộng, còn có thức ăn cho cá nữa, đồng thời định đem một bên khác sân cũng dựng một lán sắt thép,vì thế lập tức từ ngân hàng rút ra gần 50 ngàn đồng. Kết quả ngày hôm sau lúc chuẩn bị ra ngoài, phát hiện tất cả xe không thể dùng, 50 ngàn đồng vẫn cứ thế để trong nhà. Không giống Cảnh Lâm bởi vì bình thường ở trong thành phố, cách nơi lấy tiền rất gần, nên thông thường tiền mặt đặt trong ví cũng không nhiều, thành ra gặp phải tình huống như vậy, nhiều năm dốc sức làm lụng khổ cực, trong vòng một đêm liền nước chảy về biển đông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT