Dọc quãng đường, Nghiêm Phi hỏi cô bé một chút về tình hình liên quan tới thành phố này.

Cô bé nói cho y rằng, những người vừa nãy đưa bản vẽ cho bọn y, bao gồm cả cô bé nữa, kỳ thực đều là kẻ làm công cho các thế lực không đồng nhất tại thành phố.

Thành phố L có bốn căn cứ, vì để chia đều địa bàn tài nguyên, nên phân chia thành bốn góc thành Chiêm, dần lan về phía trung tâm, lấy các phương hướng Đông Tây Nam Bắc làm tên. Từ lối vào nội thành rẽ bên trái là căn cứ Tây Nam, rẽ bên phải là căn cứ Đông Nam, đi qua trung tâm thành phố, là căn cứ Tây Bắc và Đông Bắc.

Nơi nghỉ trọ bọn cậu hiện tại sẽ tới, là thuộc thế lực căn cứ Tây Nam, xa nhất so với chỗ mọi người đang đứng.

Trước tận thế cô bé là học sinh ngàng Mỹ Thuật, bởi vì khả năng vẽ tốt, các phòng ốc trên tờ giấy đều do chính cô bé vẽ ra, cũng vì thế mới giúp căn cứ lôi kéo được nhiều khách khác tới ngủ trọ. Mỗi ngày cô đều dùng giày trượt đi qua đi lại tại cửa vào, tiền công nhận được không nhiều, nhưng miễn cưỡng có thể lấp đầy cái bụng của bản thân.

Cô bé còn nói, bởi vì vị trí của bọn họ thiên lên phía Bắc, trước kia trong các thôn xóm gần đây đều có sói ghé thăm, sau khi tận thế tới, những con sói này biến dị, trở nên rất giảo hoạt, càng nhanh nhẹn hơn, sinh sôi nhanh chóng, rất khó đối phó. Gần như buổi tối mỗi ngày đều có sói lẻn vào trong thành phố, xuất quỷ nhập thần, người ở trong phòng còn đỡ, ít con sói có thể xông vào, thế nhưng những người ở trong nhà băng thì không ổn, trời vừa tối xuống phải dùng khối băng chặn chặt cửa lại, nhưng kể cả đã làm thế, mỗi ngày vẫn có người bị sói cắn thương, thậm chí bị kéo đi đâu, sống chết không rõ. Một vài nhà băng thay hết chủ này lại đến chủ khác, có đói chết rét chết, có bị sói cắn chết, có người gặp may hoặc dựa vào thực lực bản thân, chuyển đến ở trong phạm vi căn cứ cai quản.

Hiện nay mỗi căn cứ đều tổ chức nhiệm vụ săn bắt bầy sói bên ngoài, tất cả mọi người chỉ dám đi ra ngoài săn bắt vào ban ngày, buổi tối nhiệt độ trong thành phố so ban ngày càng thấp hơn, bất tiện cho việc hành động, đi ra ngoài sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng bây giờ nhân số trong thành có hạn, người dám nhận nhiệm vụ này cũng ít, vì thế những bày sói càng ngày càng hung hăng.

Cô bé bởi vì thời gian dài dẫn khách đi tìm nhà nghỉ, nên cũng khá hiểu rõ hoàn cảnh nơi đây, thấy mấy người Cảnh Lâm mang theo nhiều thứ như vậy, liền kiến nghị bọn cậu thuê nhà ở kha khá một chút để nghỉ, bởi vì có những khu ở ngay tại lối vào nội thành, là nơi mà bầy sói lẩn trốn, nếu như loạn lên, gặp phải sói thì không sao, nhưng vạn nhất những kẻ đục nước béo cò thừa dịp ăn cắp, thì xôi hỏng bỏng không hết.

Đi được nửa giờ, bọn cậu liền thấy những hàng dân cư mà lúc nãy nhìn được từ xa.

Ngoài cửa có người gác, cô bé lên tiếng chào hỏi với người nọ, nói dẫn người thuê trọ tới, người kia cũng chỉ gật gật đầu, cho bọn cậu vào.

Bọn cậu đi tới chỗ đăng kí ở lối vào khu nhà, nơi này có thông tin thuê phòng càng cặn kẽ hơn, mọi người trước đọc qua một chút.

Khu ở có rất nhiều hình thức nghỉ lại: vài chục người cùng thuê một phòng lớn giường ghép, mười mấy người một nhà ký túc xá, còn có phòng đơn hoặc là bao trọn, càng đi sâu vào trong giá cả càng đắt hơn. Mấy người Cảnh Lâm chọn khu giữa, có chừng một trăm người trong đoàn, thuê vài nhà ký túc xá cho mười mấy người ở kia, toàn gia đình Cảnh Lâm thuê hẳn một nhà ký túc xá, không phải bọn cậu muốn khác biệt, mà là có hai cô gái trong đội, không thể để các nàng cùng đi chen chúc với một đám đàn ông được, hơn nữa bên người lại dẫn theo nhiều biến dị thú như thế, thuê một nhà luôn sẽ dễ dàng hơn.

Khu ở nhỏ này còn có địa phương riêng cung cấp cho biến dị thú kéo hàng nghỉ ngơi, đoàn người liền tính toán bỏ ra một khoản nho nhỏ, thuê một khối cho chúng nó.

Sau khi mấy người Cảnh Lâm đưa tiền công, cô bé kia liền chào tạm biệt bọn cậu, nhân viên đăng ký chỉ định một người dẫn bọn cậu đi xem nơi ở trước, hàng trên xe đặt tại cửa, sau đó phân lại vài người trông coi hàng hóa, những người khác thì tới nơi chăn thả biến dị thú.

Địa phương kia trên quảng trường của khu ở nhỏ, là một mảnh đất rất lớn, đứng một loạt chuồng bò xếp thành hàng, nhìn lướt qua, phần lớn đều trống không, chỉ có số ít bên trong có vài con biến dị thú, cũng giống như bọn cậu, không phải bò thì chính là ngựa.

Mọi người tháo thùng xe bò ra, đặt các thùng xe cùng một chỗ, nhốt bò vào chuồng. Nơi này cũng vẫn có người bảo vệ, thời điểm đóng chuồng, người giữ cửa cho bọn cậu đăng ký số lượng, sau đó đưa cho bọn cậu một tấm bài, chỉ có người cầm tấm bài đó đến đây mới có thể lấy đi bò cùng xe trong chuồng, vì thế dặn bọn cậu ngàn vạn lần phải giữ tấm bài cẩn thận, để mất sẽ không chịu trách nhiệm.

Quy trình giống như đúc lúc mấy người Cảnh Lâm lên huyện gửi xe.

Cuối cùng tấm bài được Khúc Chính Siêu cất giữ.

Sau khi trở lại nơi ở, mọi người bắt đầu chuyển hàng hóa lên trên tầng, nơi ở ngay trên tầng hai, vì có nhiều người, nên bê vác vận chuyển rất ung dung thoải mái, lại còn nhanh nữa.

Cuối cùng, chờ mọi người ổn thỏa hết rồi, trời cũng nhá nhem tối, đã đến giờ ăn cơm.

Nhà bếp, chỉ loại phòng đơn và bao trọn mới có, ngoài ra thì không. Không cách nào nhóm bếp bắc lò, mọi người cũng chỉ có thể ra ngoài tìm ăn. Bọn cậu trực tiếp đi tới nhà ăn của khu ở, nhà ăn này ngoại trừ cung cấp cho người làm việc quanh đây, còn cho cả những khách bên ngoài tới nữa.

Lấy cơm trong nhà ăn, đầu tiên phải dùng vật tư đổi phiếu ăn ở ngoài cửa đã, mọi người tự lấy vật tư của mình đổi phiếu ăn, cơ bản đều là hiếu kỳ nên muốn ăn. Cơm canh cũng chỉ tầm tầm, có cơm tẻ nhưng vừa ít lại vừa đắt, căn bản không nỡ ăn, mà đang ở bên ngoài nên mọi người cố gắng biết điều một chút, liền chọn bánh bao làm từ hoa màu là món ăn chính, lúc nuốt dính hết cả vào họng, món ăn với cơm có thịt, còn là thịt sói nữa, bởi vì con vật thường thấy nhất tại đây chính là sói.

Bởi vì các lương thực khác khan hiếm, nên thịt cũng rất đắt, đan xen vào đó chính là lấy rau dại làm thành các loại dưa muối có vị khác lạ cùng rau trộn.

Có vài món mọi người chưa từng thấy qua, ví dụ như những khối lập phương nhỏ nhìn qua trắng bột trắng bột, cầm lên tay bột rơi xuống rào rào, tựa như dính một tầng bột trắng bên ngoài vậy, vừa tỏm vào miệng nhiễm chút nước, nó liền trở nên dinh dính, hai hàng răng trên dưới lập tức dính lại rất khó mở miệng, ăn xong một khối quai hàm mắc mệt, cảm giác nó sắp không còn của mình nữa, có điều món ăn đó mang theo một chút vị ngọt, phải thật cẩn thận mới có thể cảm nhận ra được, cảm giác chắc bụng cũng không tồi.

Còn có loại món ăn tựa như rễ cây ăn kin kít kin kít, như đang nhai đá vậy, không có mùi vị, nhưng có thể giải khát.

Hai thứ này, Cảnh Lâm đang có suy nghĩ có thể tìm giống mang về gieo trồng hay không.

Sau khi ăn no, lấy phần cơm cho các anh em ở nhà trông nhà, mọi người liền đồng thời trở về. Bởi vì đoạn đường sau luôn đi trên băng, nên thân thể đều rất mệt nhọc, do đó muốn nghỉ ngơi sớm chút.

Ra khỏi nhà ăn, một trận gió rét ập tới, mọi người nắm chặt quần áo, run lẩy bẩy đi về chỗ ở.

Mấy người Cảnh Lâm thuê chung với Quan Song Song và Long Chương, về tới phòng thuê, trước tiên bố trí Noãn Khí trận đã, xong lại đi các ký túc xá khác bố trí cho mọi người, nếu không lạnh như vậy thì đừng nghĩ có thể ngủ được.

Trong nhà này có phòng bếp, hiện tại không có khí gas, nên đun nấu toàn bằng bếp lò, thêm vài thanh củi khô nữa, vậy là nấu được bữa cơm rồi. Mấy người Cảnh Lâm đã giải quyết xong cơm tối, nhưng các thành viên khác trong nhà còn chưa được ăn đâu. Nhà ăn khu ở có cung cấp nước, mỗi người được phân định lượng riêng, Cảnh Lâm lười xuống lấy, liền dùng trận pháp hứng nước, trước để Tiểu Hắc Long tắm đã, còn cậu tranh thủ đi nhóm bếp, lấy ra thịt hươu đem theo tới cắt xuống một khối nhỏ, thêm một chút rau khô vào nấu cùng, tầng cao nhất của nồi thì chưng một bát cơm tẻ, cơm tẻ là cố ý chuẩn bị cho Quạc Quạc.

Trong lúc đợi thịt hươu chín, Cảnh Lâm liền cho Tố Trinh ăn hai quả ớt chỉ thiên, cắt mấy quả cà chua, phân cho biến dị thú và những người khác trong phòng cùng ăn, bao gồm cả dây leo Mạn Mạn cũng có một miếng, đầu nhọn của nó kề sát vào thịt quả, lần thứ hai nâng lên miếng cà chua cũng chỉ còn một tầng vỏ mỏng manh.

Mỗi ngày nhà Cảnh Lâm đều ăn cà chua, sau khi Long Chương hợp tác với Cảnh Lâm, cậu ta liên tục đòi Cảnh Lâm thêm chút hạt giống để mang về trồng, tại trước khi thu hoạch được, mỗi tuần còn cố định dùng bùn đen trao đổi một ít quả chín cùng Cảnh Lâm, làm sao đảm bảo được mỗi ngày có thể ăn ít nhất một quả. Quan Song Song là lần đầu thưởng thức, vì thế rất kinh ngạc, liền hỏi bọn cậu đây là quả gì, cô bé suy đoán lần này Cảnh Lâm đi ra ngoài lâu như vậy khẳng định không chỉ mang theo mỗi dăm ba quả, nên nói muốn dùng vật đổi vật với Cảnh Lâm.

Sau đó cô bé chạy tới chỗ ngủ của anh chàng cao cao khờ khờ hay đi cùng mình kia, từ trong đống đồ đạc mang tới, lấy ra một túi đựng nhỏ quay lại đây.

Chờ tới khi Quan Song Song mở túi ra, mùi trà xanh thơm ngát lập tức lan tỏa khắp phòng. Mọi người vừa nhìn vào trong, liền phát hiện tất cả đều là từng đám một ngọn cành ba lá trà màu xanh lục, trông rất tươi tốt.

Long Chương cầm một ngọn quan sát, “Lá cây?”

“Đây là lá trà biến dị, trực tiếp ăn, rất ngon.” Quan Song Song cầm lấy một ngọn nhét vào miệng, sau đó ra hiệu cho mọi người nếm thử.

Lá cây này rõ ràng đậm hương trà, mấy người Cảnh Lâm đều nếm thử, nhai một cái, cũng cảm giác được linh khi thoát ra từ bên trong, không đợi ngươi nhai miếng thứ hai, lá cây đó đã trực tiếp hòa tan trong miệng, theo yết hầu chảy xuống bụng.

Long Chương chép chép miệng: “Mùi vị hơi kém chút so cà chua, có điều linh khí đầy đủ.” Lại giơ tay che trước miệng hà hơi một cái, ngửi thử, trong lòng thầm nghĩ thứ này có thể dùng thay kẹo cao su, hơn nữa hiệu quả còn hơn gấp vạn lần, đây mới được gọi cái gì mà hương giữ bền lâu a!

Cảnh Lâm lại hỏi: “Lá trà nhà em sao?”

Quan Song Song chỉ vào Mạn Mạn dò dẫm thò ra từ trong tay áo cô bé, thật thà nói với bọn cậu: “Nhà em trồng, sau đó biến dị, chủ thể của nó chính là Mạn Mạn.”

Mọi người kinh ngạc một chút mà ngắm Mạn Mạn đang lắc lư đứng thẳng lên như con rắn.

Long Chương há hốc mồm: “Vậy không phải thành ra vừa mới nãy chúng ta ăn thân thể Mạn Mạn sao?”

“Cứ coi như vậy đi.” Quan Song Song nói, “Có điều từ sau khi Mạn Mạn thoát ly khỏi gốc cây vẫn chưa từng trở về lần nào, hơn nữa còn luôn ghét bỏ cây trà. Nhưng tuy đã rời khỏi, cây trà vẫn như cũ chịu ảnh hưởng của Mạn Mạn, thời điểm Mạn Mạn đang tu luyện, sẽ đem tới thay đổi nhất định, mỗi một quãng thời gian lá cây trà sẽ nhú ra lá mới, lá cây chúng ta ăn vừa rồi, chính là do em thu hái được lúc nó mới nhú ra.”

Long Chương liền hỏi Quan Song Song: “Nhà em còn có loại cây trà này không a? Anh dùng đồ vật trao đổi với em.”

Quan Song Song lắc đầu: “Không còn, chỉ có một gốc.”

Vì thế Long Chương chỉ có thể ăn nhiều hơn vài cái lá cây để giảm bớt tâm tình thất lạc của mình, còn không quên nhét vài miếng vào trong miệng Giun Bảo Bảo, hàm răng bảo bảo nhà cậu ta trắng như tuyết, càng phải ăn nhiều một chút loại lá này.

Mùi vị của lá cây trà cũng tạo cảm giác vô cùng tốt cho mấy người Cảnh Lâm, nên quyết định dùng mấy quả cà chua trao đổi với Quan Song Song, lần này Quan Song Song mang tới rất nhiều, nghĩ không dùng để trao đổi thì giữ lại cho mình ăn, lại tặng cho mấy người Cảnh Lâm thêm một ít nữa, Long Chương cũng nhận được một chút.

Chờ sau khi củi lửa trong lò tắt hẳn, thì bên trong phòng thuê trọ đã tràn ngập mùi thịt, Cảnh Lâm lấy ra bát ăn cơm của đám nhóc con, lần lượt múc canh, người lớn cũng có nửa bát.

Bộ phòng trọ này có tổng cộng ba gian, Cảnh Lâm cùng Nghiêm Phi dẫn theo Nhạc Nhạc một gian, Nghiêm Lộ cùng Quan Song Song một gian, Triệu Chí Văn và Long Chương chung phòng, biến dị thú đành ở trong phòng khách.

Mọi người nghỉ ngơi chưa lâu, thì gần khu nhà ở truyền tới tiếng sói rít gào, một tiếng tiếp một tiếng, số lượng không ít, xen lẫn trong đó còn có tiếng kêu của con người. Buổi tối vốn nên an tĩnh, nghe qua so ban ngày còn náo nhiệt hơn.

Gian phòng Cảnh Lâm ngủ có ban công, ban công thuộc phạm vi bên ngoài Noãn Khí trận, cậu và Nghiêm Phi thức dậy, khoác thêm áo nhoài người trên lan can quan sát một lúc, bởi vì thị lực tốt, nên cũng thấy khá rõ ràng, khắp mọi nơi xung quanh khu ở nhỏ này đều có người cầm đuốc trong tay, hẳn là do căn cứ tổ chức, còn có những đôi mắt xanh lét liên tục di chuyển lung tung nữa, hoặc là đuổi theo người hoặc là bị người vây đuổi chặn đường.

Mấy người Triệu Chí Văn cũng bị đánh thức, tới gõ cửa phòng Cảnh Lâm, hỏi có muốn xuống xem một chút không, nói không chừng vận khí tốt còn có thể đánh được một hai con, lột được vài bộ da sói.

Cảnh Lâm lắc đầu cự tuyệt, ngày mai còn muốn đi khắp nơi hỏi thăm công chuyện đây, nào có nhiều tinh lực như vậy để đi săn sói chứ, vừa mới tới, địa hình cũng không quen thuộc, đám sói này đâu dễ đánh như vậy. Để cho mọi người ngủ thật ngon, ngày mai còn phải dậy sớm một chút.

Những người khác cũng chỉ đành ngoan ngoãn trở về phòng ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play