Cố Tạ vội vàng nhìn qua, thật là nhiều ngày không gặp Hạ Lâm, cả người dường như gầy đi một lòng, tóc vẫn nhỏ nước như cũ.

“Thu Quy, tỷ đừng hỏi nữa, huynh ấy đã sớm đầu thai chuyển thế mà quên chúng ta rồi, Xuân Quy cùng tên của tỷ là đệ nói cho huynh ấy biết đấy…” Hạ Lâm tạm dừng một chút, nắm lấy ống tay áo Thu Quy, làm cho nàng đừng làm rộn. Trống rỗng trong lòng càng lúc càng nhiều.

Hạ Lâm nói xong, đột nhiên bị Cố Tạ nắm lấy kéo vào trong phòng, còn chưa kịp phản ứng, trên đầu đã choàng lên cái khăn khô, tiếp theo lại quen thuộc mà được người nào đó ôn nhu lau tóc.

Trong lúc này, ai cũng không phát ra âm thanh, thẳng đến khi mái tóc ẩm ướt chậm rãi biến khô, nhẹ nhàng mà vòng qua bờ vai Hạ Lâm. Cố Tạ ngửi được trong từng sợi tóc tản mác ra mùi hương tươi mát sau cơn mưa, kìm lòng không được mà từ phía sau ôm lấy hắn, cảm thấy thân thể trong lòng cứng ngắc một chút, Cố Tạ không khỏi càng ôm chặt, nghiêng đầu ghé vào lỗ tai hắn nói: “Hạ Lâm….huynh thích đệ….”

Thật lâu không có câu trả lời, Cố Tạ cũng không muốn buông tay, tham lam mà nghĩ muốn được nhiều thêm giây phút bỏ qua bao ngày nhớ mong người nọ, sợ chỉ vừa buông lỏng tay, từ nay về có thấy cũng không ôm được nữa rồi.

Rồi lại thấy bờ vai trong ngực hơi run run, một giọt chất lỏng nhỏ xuống trên tay mình, Cố Tạ cảm thấy cả kinh, vội vàng xoay người lại, chỉ thấy người nọ nước mắt ràn rụa…

“Đông Giáng… đệ là Hạ Lâm a”

“Huynh không phải là Đông Giáng, huynh là Cố Tạ.” Cố Tạ cười khổ, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt Hạ Lâm, tâm hung hăng mà co rút đau đớn, quả nhiên… Vẫn là không quên được người đó sao…

“Này! Ta nói hai người các ngươi, ngừng!”

Lúc này, Thu Cận đứng một bên nhìn đủ trò vui, rốt cuộc không chịu được mà mở miệng: “Đông giáng, a, không phải, Cố Tạ, cũng không phải! A! phiền chết đi! Tóm lại, huynh chính là Đông Giáng không sai a! huynh, muội, Hạ Lâm, còn có Xuân Quy là bốn vị tiên trên trời, tất cả là bốn mùa khác nhau. Lúc trước không biết vì sao huynh cứ khăng khăng muốn đến thế gian đầu thai làm người, vì vậy mới biến thành Cố Tạ như bây giờ.”

“Còn có, Hạ Lâm, đệ cũng là tiên được trăm năm rồi a, như thế nào còn khóc lóc như đại cô nương vậy, ngày đó Xuân Quy còn chưa nói hết, đệ đã vội vàng chạy xuống trần gian! Xuân Quy đã sớm hỏi qua rồi, tuổi thọ của Đông Giáng ở kiếp này chỉ đến ba mươi, qua hết liền sẽ trở về thiên đình. Về phần tại sao huynh ấy hạ phàm, lúc mà huynh ấy khôi phục trí nhớ, đệ lại đi mà hỏi huynh ấy a!” Nói một hơi xong, Thu Cận liền biến thành một làn khói xanh biến mất trước mắt hai người.

“Đông Giáng…”

“Cứ gọi huynh là Cố Tạ đi…” qua nửa ngày, thì ra là tự mình ghen với mình, cho tới bây giờ nghe thấy tên đó vẫn cảm thấy là lạ.

“Cố Tạ..a…ưm..”

Hôn lên đôi môi nhỏ mềm của người trong ngực, xâm nhập vào từng ngóc ngách nhỏ, lưỡi cũng lưỡi một chỗ dây dưa với nhau…Cố Tạ đột nhiên nhớ tới một màn biến mất kia của Thu Cận, thời điểm cánh môi hai người tách ra, hắn đột nhiên nở nụ cười nói: “Hạ Lâm, huynh rốt cuộc biết vì cái gì mỗi khi gặp đệ, trời mưa chỉ có ướt tóc, mà quần áo lại không bị.”

Hạ Lâm nghe vậy, mặt lập tức đỏ như quả hồng chín. Lần thứ nhất còn có thể nói là do hắn quên mất, nhưng sau khi nhận lấy sự đãi ngộ ôn nhu của Cố Tạ, mỗi lần hắn chỉ chú ý phải đem đầu tóc biến ẩm ướt, làm sao mà muốn quần áo ướt sũng a…. lời nói dối ban đầu của mình sớm đã bị vạch trần sao.. cái này thật sự là…

Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Hạ Lâm, Cố Tạ nhịn không được lại cúi đầu hôn lên đôi môi của hắn.

Người này, thì ra vẫn luôn hướng về mình a….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play