Khi hai người tìn được Harry thì cậu vẫn đang ngẩn người nhìn ma kính, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Đây không phải sự thật… không phải…”
“Harry, bồ khoẻ không vậy?” Hermione đi đến vỗ vỗ vai cậu.
“Đây không phải là sự thật, đúng không?” Harry lắc lắc đầu, ngước vành mắt ướt át nhìn lên người bạn thân trước mặt mong muốn tìm được một tia hi vọng.
Lừa mình dối người? Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu nữ phù thuỷ thông minh. Bất quá, cuối cùng cô vẫn quyết định dùng loại phương pháp nhẹ nhàng uyển chuyển đánh vỡ hi vọng của Harry.
“Có một người yêu là nam không phải chuyện khiến mọi người ghê tởm đâu, bọn tớ cũng sẽ không vì thế mà chán ghét bồ…” Hermione ngừng lại khi thấy khoé mắt Harry ngày càng hồng lên.
“A! Mione, bồ nói cái gì vậy?” Ton tức đến hít thở không thông, đẩy Hermione qua một bên, chen đến trước mặt Harry, ” Bồ đừng tin cái ma kính này, nó là đồ giả đấy! Cái này nhất định là dùng để gạt người!”
Hermione bị gạt qua một bên không đồng ý với lời nói dối qua loa để an ủi này của Ron, phải biết, lúc này không phải thời điểm để bàn mấy thứ như giả hay thật.
“Loại người như tên Malfoy giảo hoạt đó cơ bản không xứng nhận được tình yêu của bồ! Hắn là một tên xấu xa, dối trá, phản bội! Hắn…”
“Ron, cậu ta không hư hỏng đến mức như cậu nói đâu!” Thật sự nghe không vô những lời Ron dành cho Draco, Harry cau mày ngắt lời cậu bạn. Tuy rằng Draco luôn tìm bọn họ gây phiền toái nhưng lại chưa từng chân chính động thủ, hầu hết toàn dùng miệng châm chọc mà thôi.
“Bồ không ghét cậu ta sao? Thế bồ không phải vì việc mình có bạn đời là nam mà uể oải hả?” Hermione dường như phát hiện có gì đó sai sai.
“Đương nhiên không!” Harry lập tức phủ nhận. Nhưng nhận được ánh mắt quái dị từ 2 người bạn, phát hiện mình hình như trả lời quá nhanh, giống như gián tiếp thừa nhận bản thân thích tên kia, khuôn mặt bắt đầu hồng lên, tim cũng đập nhanh hơn, liền bổ sung:
“Ách, ý mình là, mình không ghét Dra…Malfoy, cũng không phải bởi vì có người yêu đồng giới mà buồn rầu. Ân, Mione, bồ hiểu ý mình mà…”
“Vậy, bồ…vì cái gì, ừm, thoạt nhìn phản ứng, hơi kịch liệt?” (Thâm thuý a~~~)
“Mình, mình chỉ là hơi bất ngờ. Hơn nữa, mình không tưởng tưởng được mình nên bày ra biểu tình gì để gặp mọi người. Chúng ta, là đang nói mình cùng với một Malfoy! Điều này rất khó tin, rất…không thực tế!” Harry nói xong, mi mắt ảm đạm cụp xuống, “Mình không có khả năng thừa nhận một lúc nhiều thông tin như thế…”
“Kia, Harry, bồ thích cậu ta?” Hermione ôn nhu hỏi.
“Mình, mình không có!” Tuy nhiên khoảnh khắc cậu nhìn thấy cái kính phát sáng, cậu bắt đầu hoài nghi tâm tư chính mình.
“Harry, Draco Malfoy xếp thứ nhất trong Top10 tình nhân lí tưởng trường chúng ta đó! Cậu ta cũng thật anh tuấn, cậu thực sự không thích sao? Một chút cũng không?”
“Mình, không…không biết” Harry thực sự bị cái ma kính kia ám ảnh.
Hermione bất đắc dĩ lùi ra sau một bước, thở dài, “Harry, bồ thực sự thay đổi rồi.”
“A không!” Harry đau khổ chôn mặt trong lòng bàn tay, “Mình phải là không yêu cậu ta a!! Mình yêu cậu ta sao? Làm sao có thể? Cậu ta sẽ yêu mình ư? Nằm mơ cũng không thấy đâu…”
Nghe Harrry nói năng lộn xộn lầm bầm lầu bầu, Hermione liếc Ron, cùng cười khổ. Chẳng lẽ bồ ấy không phát hiện lời nói của bồ ấy càng ngày càng giống mấy người rơi vào lưới tình thường nói hả?
“Đúng rồi! Có lẽ khi đó ma kính sáng lên là vì người khác chứ không phải do Malfoy! Có lẽ chúng ta chưa nhìn kĩ, chỉ chú ý tới cậu ta!” Harry bởi ý nghĩ này mà cảm thấy vui sướng vừa lòng.
“………..Ân, có lẽ…..” Hai vị hảo hữu chỉ có thể cứng nhắc đáp lại, không ai đủ dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng.
Hành vi này của Harry, thật giống như một người yêu nhầm phải người không nên yêu, lại không muốn thừa nhận mà chọn cách giãy dụa chối bỏ.
Haizzzz…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT