Mùa hè nối tiếp mùa hè, mặt trời lặn mặt trời lại mọc.

Thời gian cứ thế trôi, em phải đợi đến khi nào anh mới nói rằng anh yêu em?


Đến khi nào em mới có thể nắm chặt tay anh, cũng anh trải qua mùa hè tuyệt vời nhất?

Haizzz, mùa hè kéo dài mãi.

Sợi tơ hạnh phúc mỏng manh trong tay em đã biến thành giấc mơ mãi không tỉnh giấc.

Mùa hè lại rầm rầm rộ rộ kéo đến.


Suốt ngày, mặt trời chiếu cái nắng như thiêu như đốt, những điểm sáng đều trở thành hư vô, cuối cùng mọi thứ trên mặt đất như biến thành hư vô, cứ thể biến mất.

Tiết mục biểu diễn văn nghệ vẫn được tổ chức trong cái mùa oi bức này.

Cô giáo Lý giao cho lớp trưởng Tề Lạc nhiệm vụ nặng nề, để cậu khuyên khích các bạn đăng kí một tiết mục biểu diễn. Cô nàng thích nổi trội Đồng An An là người đăng kí đầu tiên. Cô ta đăng kí biểu diễn tiết mục hát. Tề Lạc đem tiết mục đó báo cáo với cô, cô Lý chau mày nói:

– Hát đơn thuần thì bình thường quá, tốt nhất là có ai đó đệm đàn dương cầm cho.

Trong tiết cuối cùng của buổi chiều hôm đó, cô Lý đã tổ chức buổi họp lớp, vì việc này cô hỏi lớp có ai biết chơi loại nhạc cụ gì không? Có mấy bạn nam đứng lên nói biết chơi ghi ta sau đó cả lớp lại im lặng, Hạ Noãn Noãn giật giật gấu áo Phi Phi thì thào nói:

– Cậu cũng biết hát mà. Sao cậu không đăng ký?

Lê Phi Nhi chỉ vào bụng mình cười gượng gạo lắc đầu.

Hạ Noãn Noãn có chút thất vọng nên im bật. Người Phi Nhi càng ngày càng mập ra. Điều này khiến cô luôn cảm thấy lo lắng không yên.

Ánh nắng lặng lẽ xuyên cửa sổ lặng lẽ chiếu.Cơn gió thổi vào cây ngô đồng xanh mướt khiến mấy chú chim giật mình vỗ cánh bay phát ra những tiếng kêu dài rồi bay xa.

Hạ Noãn Noãn cảm thấy hơi ấm cuối cùng tận sâu trong lòng dường như cũng đi theo những chú chim đó rời khỏi cơ thể cô. Thời tiết mùa hè mà cô lại cảm thấy lạnh đến run người.

– Tề Lạc biết đánh đàn dương cầm ạ. Đúng lúc đó, Lộ Tiểu Bắc kéo dài giọng nói.

Câu nói đó vừa cất lên, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Tề Lạc, dưới ánh mặt trời rực rỡ, làn da trắng của bạn nam ấy dần đỏ lên tựa như bông hoa mùa hè nở rộ.

– Tề Lạc, em đồng ý biểu diễn nhé. Cô lý hỏi cậu bằng giọng hòa nhã thân mật.

– Vâng em sẽ thử xem Sao. Mãi sau, cuối cùng Tề Lạc cũng gượng gạo thốt ra mấy từ.

Mấy hôm sau là đến ngày tổ chức buổi biểu diễn.Địa điểm là hội trường lớn của trường trung học Mộc Xuyên.

Tối hôm đó tất cả các học sinh đều tập trung ở hội trường.Hội trường vốn rộng lớn vậy mà bỗng trở nên chặt ních. Trong không khí phảng phất mồ hôi, có mùi nước hoa của bạn gái nào đó và cả mùi nóng bức của mùa hè. Ba lớp may mắn được xếp ngồi gần sân khấu, vì phía trước có một hành lang dài hẹp nên ở đây tương đối rộng rãi.

Xung quanh Lộ Tiểu Bắc luôn tập trung một nhóm các bạn nữ. Mặc dù ai cũng biết cậu ấy đã có bạn gái rồi, nhưng vẫn muốn được đến gần gần hơn nữa.

Mấy ngày nay Lê Phi Nhi bị động thai nên xin nghỉ từ sớm. Hạ Noãn Noãn ngồi một mình trong góc, từ xa nhìn cậu ấy ba hoa như vậy mà lòng chua xót.

Trong không khí u buồn dường như phảng phất mùi nước mắt.

Buổi biểu diễn chưa bắt đầu mà cả hội trường đã huyên náo ầm ĩ. Sau khi tiếng huyên náo rì rầm qua đi, cả hội trường trở nên yên tĩnh.

Mắt Hạ Noãn Noãn không thế nào rời khỏi Lộ Tiểu Bắc. Dưới ánh đèn, mọi người đều vây quanh cậu ấy cứ như quốc vương xuất hiện, cách cô một khoảng rất xa.Khuôn mặt mỉm cười của cậu ta đã in sâu trong mắt cô, dây đàn mềm yếu nhất trong lòng đã rung lên cơn đau dữ dội khiến cô theo thói quen ấn tay lên ngực.

Mọi người đều ồn ào sôi nổi, chỉ duy có mình cô u buồn.

Cả hội trường im phăng phắc không ai nói câu nào. Mọi người đều đang chìm sâu vào giai điệu mê hồn này.

Nhìn qua ánh đèn sáng rực rỡ, nghe tiếng nhạc tận đáy lòng. Hạ Noãn Noãn bỗng cảm thấy mình chưa bao giờ tự ti đến thế. Cô gái hoàn hảo thế này, sao cô ấy lại có thể đoạt tình yêu từ tay người khác chứ? Tình  yêu của cô rồi sẽ đi đâu về đâu? Nếu cứ thầm yêu thế này thì liệu đến bao giờ mới tới ngày đơm hoa kết trái.

Nghĩ đến đây theo thói quen Hạ Noãn Noãn lại nhìn về phía Lộ Tiểu Bắc.Cô chỉ thấy đôi mắt cậu ấy đang nhìn về phía Đông An An trên sân khấu một cách say mê. Khuôn mặt cậu ấy chưa bao giờ tĩnh lặng và yên bình như thế. Rõ ràng cậu ấy đã yêu cô gái đang hát trên sân khấu sâu nặng.

Cơn đau dữ dội áp đến tựa như nước thủy triều nhấn chìm lồng ngực. Đau ư? Đau ư? Có đau không?

Tận đáy lòng Hạ Noãn Noãn tự hỏi bản thân dường như muốn khóc mà không thể rơi nước mắt. Điều này khiến chàng trai cô yêu lại đang yêu một cách mù quáng, mất đi phương hướng, mãi mãi đứng ở nơi cách xa cô rất xa.

Dù cho cô có leo lên bậc cầu thang cao nhất thì cũng không thể nào với tới được.

Kết thúc tiết mục biểu diễn, tràng pháo tay vang lên như tiếng sấm. Tề Lạc đứng dậy dắt tay Đồng An An, cùng nhau bước lên cảm ơn khán giả. Đúng lúc này điều khiến mọi người không ngờ tới đã xảy ra nhanh như xẹt điện, Đồng An An đã bất ngờ hôn lên má Tề Lạc.

Cả hội trường òa lên, mãi sau dưới sân khấu có người huýt sáo, tiếp đó tràng pháo tay giòn giã. Tề Lạc đứng trên sân khấu ngại ngùng không biết nên xử sự thế nào. Vài giây sau, cậu mới thoát khỏi tay Đồng An An, vội vã nhảy xuống sân khấu chạy trốn.

Hạ Noãn Noãn nhìn trừng trừng vào Đồng An An phẫn nộ.Vừa hay đối diện thẳng với ánh mắt khiêu khícch của cô ta. Dưới ánh đèn, nụ cười của cô ta ngạo nghễ, đôi môi hơi nhếch lên giống như người giương cao lá cờ thắng lợi.

Một chú chim kêu thê lương bay qua.

Trong không trung dường như đang có tuyết rơi đầy trời. Sự lạnh giá bao trùm khắp nơi đem theo khí thế hung hăng lạnh lẽo.

Hạ Noãn Noãn cảm thấy lòng mình trầm xuống. Cô bất giác nhìn về phía Lộ Tiểu Bắc. Ánh đèn lúc mờ lúc tỏ đang chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của cậu ấy. Cậu ấy ngồi yên như pho tượng, đau đớn như có dây mây quấn lấy trái tim cậu cùng với huyết mạch của cậu.

Hạ Noãn Noãn chưa từng thấy ai đau thương như vậy. Trong suốt một thời gian dài sau đó, hình ảnh ấy cô liên tục nhìn thấy rất nhiều lần.

Cậu ấy đang đau đớn ư? Lộ Tiểu Bắc cậu đau đớn lắm ư?

Sau khi có được câu trả lời chính xác của mình. Hạ Noãn Noãn lại càng đau khổ hơn. Thậm chí cảm giác tội lỗi trong lòng còn tăng thêm. Cô bỗng thấy hối hận.Nếu lúc đó cô chịu thỏa hiệp với Đồng An An thì có lẽ chàng trai cô yêu sẽ không phải chịu đau khổ như thế này.


Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó.

Trên sân khấu rực rỡ, trước con mặt của biết bao nhiêu người, cô ấy ngạo mạn hôn người bạn thân nhất của tôi. Lúc đó dường như cả thế giới đều trở nên im lặng trong khoảnh khắc. Có một chú chim nhỏ kêu thảm thiết bay qua.Lúc đó tôi bỗng thấy hối hận khi đã giới thiệu Tề Lạc biểu diễn dương cầm trên lớp. Thực ra tôi biết, từ sau khi cô gái cậu ấy yêu thương nhất mất đi, cậu ấy đã không đánh đàn nữa. Tôi có loáng thoáng nghe được cậu ấy nói về chàng trai cùng thích cô gái đó. Có thể coi họ là tình địch. Dường như sau đó chàng trai ấy cũng không đánh đàn dương cầm nữa mà chuyển sang thổi saxophone.

Có lẽ tình yêu thật sự thường có kết cục thê thảm như vậy. Do vậy, có thể thấy lúc đó, tôi đã quá yêu cô gái ấy. Để cô ấy có được cơ hội tốt nhất xuất hiện trên sân khấu hào quang tỏa sáng khắp nơi.

Tôi thật sự tự nguyện làm mọi thứ nguyện trả noi giá.Ôi tuổi trẻ ít phù phiếm của tôi.


– Trích Blog của Lộ Tiểu Bắc

Sau buổi biểu diễn trong trường, có tin đồn Đồng An An và Tề Lạc có quan hệ với nhau, thậm chí có người đồn rằng đã nhìn thấy họ đi vào nhà nghỉ cùng nhau. Họ nói mắt thấy tai nghe, dường như là sự thật. Trong chốc lát, Lộ Tiểu Bắc, vị hoàng tử trong mắt mọi người đã biến thành một kẻ bị bỏ rơi đáng thương.

Không lâu sau Hạ Noãn Noãn phát hiện ra quan hệ giữa Lộ Tiểu Bắc và Tề Lạc đã xấu đi. Hai người ngồi cùng bàn mà cứ như hai người xa lạ không nói với nhau câu nào.

Trong suốt một thời gian dài, cô không hề nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ quen thuộc vọng lên từ phía sau.

Đông An An vẫn giống như một nàng công chúa kiêu ngạo. Ngày nào cô ta cũng nhận được rất nhiều lời ca ngợi của các bạn nam. Lần nào Hạ Noãn Noãn nhìn sang cũng đều thấy cô ta ngoái đầu lại nhìn về phía mình. Tất nhiên là Hạ Noãn Noãn hiểu, một phần ánh mắt đó dành cho cô, còn phần lớn là dành cho Tề Lạc.

Mỗi lần như vậy, hạ Noãn Noãn đều vô thức ngoải lại đau buồn nhìn bạn nam ngồi phía sau. Tề Lạc luôn ngại ngùng cắm đầu vào cuốn sách còn Lộ Tiểu Bắc thì luôn u buồn mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng chiếu vào đôi mắt xám của cậu, dường như có sương mù miên man bay lên.

Trái tim Hạ Noãn Noãn đã đau mãi rồi. Cô hận là mình không thể ôm cậu ấy vào lòng, đem tất cả hơi ấm và tình yêu đến cho cậu ấy, nhưng đương nhiên cô hiểu, đối với cậu bạn này, tình yêu của cô chẳng qua là sự phiền toái mà thôi, nó chẳng là gì cả.

Dường như tất cả niềm vui của mùa hè đều bị cô gái kiêu ngạo này làm tan vỡ hết. Không khí u buồn miên man khắp nơi.

Trong tiết hóa học ngày thứ tư, trước khi cho cả lớp sang phòng thí nghiệm, cô giáo yêu cầu cả lớp chia thành từng nhóm, mỗi nhóm hai người tự do lựa chọn. Hạ Noãn Noãn và Phi Nhi là một nhóm, còn mọi lần chắc chắc Lộ Tiểu Bắc và Tề Lạc sẽ cùng một nhóm nhưng lần này mỗi người lại ở nhóm khác.

Trong phòng thí nghiệm chật hẹp, sau khi các chất hóa học phản ứng tạo thành một thứ mùi kỳ quái. Đi vào phòng thí nghiệm chưa được vài phút, mặt Phi Nhi bỗng nhiên biến sắc sau đó cô vội vàng dùng tay bịt lấy miệng.

Hiểu ra chuyện gì Hạ Noãn Noãn hoảng hồn, cô vội chạy đến chỗ cô giáo xin phép đi vệ sinh và lôi Phi Nhi đi theo.

Vừa vào nhà vệ sinh Phi Nhi đã ôm ngay cái bồn cầu nôn ra tất cả mọi thứ, cuối cùng cô ấy nôn ra nước.

Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Phi Nhi. Mỗi lần gặp mùi lạ là cô ấy lại buồn nôn. Dường như trái tim cô ấy lại bị ai đó vò nát. Như có dây mây dại mọc ra từ tim cùng với hơi thở tuyệt vọng của một người sắp chết, nước mắt Phi Nhi cứ thế tuôn trào không có cách nào ngăn được.


Cả buổi chiều hôm đó Phi Nhi chỉ ngồi ở chỗ của mình. Ánh mặt trời rực rỡ nghiêng nghiêng hắt vào khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, giống như một bông hoa khô héo, dường như có thể chết bất cứ lúc nào. Chốc chốc cô ấy lại bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh. Trừ Đồng An An, tất cả mọi người đều thấy cô ấy thật kì lạ.

Mỗi lần Hạ Noãn Noãn dìu Phi Nhi đi vệ sinh, cô đều không ngừng giải thích với các bạn rằng Phi Nhi bị đau dạ dày, chỉ cần nôn cái là ổn, nhưng nếu cứ giải thích mãi như vậy sẽ không thể làm cho các bạn bớt nghi ngờ. Hơn nữa gần đây cậu ấy lại bỗng mập lên vì vậy những ánh mắt đó ít nhiều cũng đều có vẻ bàn tán nghi ngờ.

Sau khi Phi Nhi nôn đến lần thứ chín, cuối cùng Hạ Noãn Noãn không thể chịu đựng được.Cô dìu Phi Nhi dọc hành lang, đi gọi điện cho An Doãn Thần.

Trong điện thoại cô gào thét như một kẻ điên.

– Anh mau đến đón Phi Nhi.Nhanh lên cô ấy chết mất, cô ấy sẽ bị giày vò chết mất.

Không đợi đầu dây bên kia trả lời cô đã vội vàng gác máy.

Hạ Noãn Noãn thấy An Doãn Thần khi vừa vào tiết thứ ba. Anh ta mặc một chiếc áo phông rộng thùng tình, trước ngực in hình đầu lâu màu trắng, bước đi cùng tiếng leng keng keng keng.

Anh ta xin phép giáo viên đang giảng bài ra ngoài nói chuyện.Không biết họ đã nói chuyện gì vài phút sau. Lê Phi Nhi bị gọi ra trước con mắt kinh ngạc cả lớp.

Nhìn qua cửa sổ, Hạ Noãn Noãn thấy Phi Nhi đang vẫy tay tạm biệt, khuôn mặt cô cười rạng ngời hạnh phúc. Bỗng nhiên ánh mắt anh ta lướt qua Hạ Noãn Noãn và dừng lại trên khuôn mặt cô khoảng một giây, môi nở nụ cười nhạt nhẽo. Anh ta vòng tay ôm lấy Phi Nhi rồi đi mất.

Hạ Noãn Noãn giơ tay lên khẽ vẫy vẫy. Đến khi họ đi xa rồi, mắt cô đau nhức, cô không thế nào không nhìn về phía đó. Dường như Phi Nhi yêu quý của cô sẽ tan biến như bọt bong bóng.

Cùng lúc đó cũng có khuôn mặt hướng lên bầu trời, đó là Tề Lạc. Chẳng ai có thể ngờ rằng lòng cậu ấy lúc đó như có một chiếc gai nhọn hoắt đâm vào.


Tôi không ngờ rằng tôi sẽ gặp lại anh ta – Hạ Hiểu Thiên. Những kí ức u tối đã tan biến nay lại hiện về trong đầu tôi.



Sau đó cô giáo hỏi, tôi có chút căng thẳng nhưng tôi vẫn trả lời như mọi người nghĩ chắc chắn là Hạ Hiểu Thiên làm. Tôi còn nói cậu ấy ghen tỵ chúng em có đàn nên cố ý làm hỏng để chúng em không đánh được nữa. Khi nói điều đó tôi vô thức nhìn về phía Thần An, ánh mặt trời chói chang chiến thắng lên khuôn mặt trắng bệch của cô ấy.Chúng như xuyên qua cơ thể trong suốt của cô ấy dường như cả cơ thể đều bị bao trùm trong ánh mặt trời.

Sang tiết thứ hai tôi đã được toại nguyện không phải nhìn thấy Hạ Hiểu Thiên.Nhưng tôi cũng không thấy Thân An yêu quý nữa.Lòng tôi rối như tơ vò, như một kẻ điên tôi vội vã lao thẳng đến nhà cô ấy. Lúc đó tôi mới biết Thần An phải vào bệnh viện

Tôi hỏi địa chỉ vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.


Trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện. Thần An, nằm trên chiếc giường với ga trải trắng tinh, hơi thở yếu ớt trên mắt cô ấy bao phủ hào quang của tình yêu hạnh phúc, đẹp đến khiến trái tim người khác cũng tan vỡ. Bên cạnh cô ấy là cậu bé đầm đìa nước mắt đang đánh đàn.

Tôi nghĩ đây là khúc nhạc bi thương nhất mà tôi từng nghe. Tiếng đàn đó khiến tôi rung động.Lúc đó tôi bỗng thấy hối hả vô cùng, tôi cũng hiểu tình yêu là thứ không thể dùng sức mạnh đẻ giành giật được. Tôi chán chường bỏ đi.

Sau đó Thần An không xuất hiện ở lớp học đàn nữa.Không lâu sau tôi nghe nói cô ấy đã mất. Lúc đó tôi mới hiểu khuôn mặt cô ấy trắng bệch là có nguyên nhân.Hóa ra cô ấy bị bệnh máu trắng, và tôi, người cô ấy tin tưởng lại bị lừa dối khiến cho bệnh tình của cô ấy càng nặng.

Sau khi cô ấy mất, tôi đã đem theo nỗi day dứt tội ác đến trước mộ cô ấy. Ở đó tôi gặp Hạ Hiểu Thiên lần cuối. Cậu ta quỳ trước mộ Thần An, mặt đầm đìa nước mắt.

Dường như dây đàn yếu đuối nhất trong lòng đã gảy lên.Tôi hổ thẹn áy náy quỳ xuống nói lí nhí.

-Tớ xin lỗi. Tuy tiếng nói không lớn lắm nhưng tôi chắc chắn là cậu ấy nghe thấy.

Nhưng cậu ấy không nói gì.

Chúng tôi cứ quỳ như vậy từ lúc sáng sớm đến lúc đêm khuya từ lúc mặt trời lên đến lúc mặt trời lặn, đến tận lúc mưa to gió lớn, chẳng ai buồn nhúch nhích.

Tôi đợi cậu ta tha thứ cho tôi.

Chỉ khi cậu ta tha thứ cho tôi, tôi mới thật sự được cứu rỗi.

Như trong bài văn tôi đã từng viết, tôi vốn không thể phân biệt họ, ai là ai.

Trong bóng tối dường như bỗng có một tia sáng chiếu vào.Khuôn mặt đã lâu không cười của tôi dần dần nở nụ cười. Từ cứng nhắc đã trở thành hiền hòa cười vô tư ngày nào cũng vui vẻ như vậy.Nếu không phải hôm nay gặp lại Hạ Hiểu Thiên, tôi nghĩ mình sẽ chôn sâu kí ức lúc đó. Chôn thật sâu nhưng chàng trai đau đớn và u buồn bẩm sinh này một lần nữa lại kéo tôi vào bóng tối.


Bầu trời trong xanh của tôi, ánh nắng ấm áp của tôi.

Chúng đã trôi đi thật xa.

Hạ Noãn Noãn Liệu cậu có thể trở thành vị cứu tinh của tớ không? Chỉ có cậu mới có thể cứu rỗi tớ.

Chỉ có cậu.– 
Trích blog của Tề Lạc tháng 6 năm 2004.


Lại một ngày trời nóng như thiêu như đốt.Ánh nắng bao trùm khắp mặt đất.Mọi thứ đều như lao đến như bừa tiệc tử vong rầm rầm rộ rộ này.

Mùa hè chôn đi vạn vật ánh mặt trời biến thành ngôi mộ.

Trên sân bóng không có một bóng cây sáng lóa đến nỗi người ta không thể mở mắt ra được thầy giáo dạy thể dục thổi còi lệnh cho mọi người phấn chấn lên. Sau đó người đàn ông có nước da đen bóng và giọng nam trầm khan mộc mạc này bắt đầu điểm danh.

Vừa điểm danh thì phát hiện ra thiếu hai người hơn nữa một người lại là lớp trưởng.Điều này khiến cho cả lớp vô cùng sửng sốt.Người kia là Lộ Tiểu Bắc đối với cậu ấy chẳng ai lấy làm lạ.

Thầy giáo dạy thể dục nổi trận lôi đình. Hạ Noãn Noãn vốn định xin phép cho Lê Phi Nhi nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy có thế cũng rắc rối hơn nên cô đành bỏ ý định đó đi. Nhưng cô đặc biệt lưu ý đến cô ấy, chỉ sợ có chuyện gì xảy xa với cô ấy.

Sau vài phút bực mình thầy thể dục giáo huấn cho cả lớp một bài.Dường như vẫn chưa nguôi giận thầy còn bắt tất cả mọi người chạy quanh sân bóng năm vòng.Ai không chạy sẽ bị trừ điểm chuyên cần.Thầy tiếp tục thổi còi trong tiếng kêu than ầm trời.

Nhóm Hạ Noãn Noãn vừa chạy được vài bước nhưng vì lo cho Phi Nhi nên nhân lúc thầy không để ý cô đẫ đổi chỗ sang bên cạnh Phi Nhi và kéo tay cô ấy chạy.

– Một vòng hai vòng.

Dần dần tiếng hít thở vào thở ra còn lại ánh nắng và vị mồ hôi.Tất cả những tiếng thở hổn hển quy tụ thành một chiếc chong chóng bất động.

Tốc độ các nhóm chậm dần Hạ Noãn Noãn vẫn cố gắng chú ý đến nhất cử nhất động của Phi Nhi, ướt đẫm mồ hôi, cánh mũi phập phồng, đôi mắt lim dim lơ đơ.

Ôi! Thượng đế phù hộ, vẫn còn nửa vòng cuối cùng nữa.Xin hãy giúp cho Phi Phi của con gắng gượng.

Hạ Noãn Noãn thầm cầu nguyện.Cô nắm thật chặt lòng bàn tay ướt sũng của mình.

Uỵch!

Nửa tiếng sau cuối cùng Phi Nhi cũng được nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Cô được truyền dịch vào cánh tay.Những giọt nước lành lạnh lặng lẽ ngấm vào máu cô.Khuôn mặt trắng bệch cô dần dần hồng hào trở lại.

Hạ Noãn Noãn thấy Phi Nhi đã ổn mới móc điện thoại ra hành lang gọi cho An Doãn Thần.

Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia alo alo vài tiếng cô nên giả nói.

-Anh đến bệnh viện đi. Tôi tìm anh có việc

-Hả?

Đầu dây bên kia truyền tiếng trả lời lạnh lùng

-Tôi bảo anh đến bệnh viện anh điếc hả?-Hạ Noãn Noãn không thế nào kìm nén cơn giận của mình được’

-Tôi còn có việc

-Việc gì cũng phải bỏ.Anh đến ngay đây không đến không được

-Hà hà cô bé đừng giận -Cuối cùng An Doãn Thần cũng thỏa hiệp và nói: Vậy cô đến đón tôi đi. Tôi sẽ đến trường của các cô đợi

Gác máy. Hạ Noãn Noãn vội vàng chạy về trường. Cổng trường vắng tanh không một bóng người, vừa mới nguôi giận thì cơn thịnh nộ của cô lại nổi lên

-An Doãn Thần! Anh là đồ khốn! Anh mà không đến tôi sẽ giết anh. Hạ Noãn Noãn thầm chửi rủa

Ánh nắng như thiêu đốt khiến cô sốt ruột không yên, hơn nữa tim cô đập mạnh đau đớn vô cùng.Cô có cảm giác như có móng vuốt sắc nhọn đang cào cấu da thịt mình khó chịu đến chết đi được

Bên cạnh cổng trường có một quán trà sữa mới mở. Cô lao đến như tìm thấy vị cứu tinh của mình.

Từ xa cô nhìn thấy Tề Lạc và Tiểu Bắc xuyên qua ô cửa kính.Hai người ngồi đối mặt với nhau như đang tiến hành đàm phán.Bất giác cô bước chậm lại

-Tề Lạc cậu có còn là người bạn thân nhất của tớ nữa không.Tớ có thể chia sẻ với cậu mọi thứ nhưng tình yêu thì không thể nhường cho cậu được. Lộ Tiểu Bắc giận dữ nói.


An Doãn Thần

Tôi vừa nghe Hạ Hiểu Thiên nói rằng mình là An Doãn Thần lập tức biết nguyên nhân tại sao. Đã bao năm trôi qua cậu ta vẫn không quên được Thần An. Vậy thì lòng bác ái của cậu ta bây giờ là vì không còn tình yêu ư?

Nhìn theo bóng cậu ta đưa Đuôi Nhỏ rời xa mà tôi bỗng thấy sợ vô cùngChàng trai chịu giày vò đến tận cùng này đã biến thành ác quỷ.Cậu ta không có tim. Trái tim cậu ta được làm bằng bê tông cốt thép. Cái chết của Thần An đã mang theo tình yêu và hy vọng cuối cùng của cậu ta.Cậu ta bây giờ ngoài hận ra chỉ còn lại cái xác


Ôi thượng đế phù hộ, mong rằng đây chỉ là ảo giác của con. Đuôi Nhỏ của tớ nhất định cậu phải sống tốt nhé

Thần An nếu cậu ở thế giới bên kia có nhìn thấy thì xin cậu hãy phù hộ cho cô gái này. Tớ nguyện gánh chịu bất cứ hình phạt nào, trả bất cứ giá nào.
– Trích blog của Tề lạc tháng 6 năm 2004.


Trong hành lang phảng phất mùi thuốc khử trùng khiến người ta ngộp thở.Dường như nước mắt ngưng đọng trong không khí tỏa ra vị mặn.

Ánh sáng nóng nực chiếu qua cửa sổ bóng râm và ánh sáng giao nhau tạo nên những đốm sáng hư vô, tôn thêm vẻ mờ mờ ảo ảo giống như ảnh đen trắng cũ khiến giây phút do dự này trảo thành vĩnh hằng

Hạ Noãn Noãn lặng lẽ đi sau An Doãn Thần.Bên tai thi thoảng lại nghe tiếng leng keng phát ra từ những sợi xích, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ mặt cậu ta lúc này kiêu ngạo và lạnh lùng.Đối với cô, thái độ này giống như một vết thương mãi mãi không thể lành, chỉ cần ra ngoài ánh nắng là nó lại đau đớn.

Khi họ tới phòng bệnh Phi Nhi vẫn chưa tỉnh.

Người hộ lý đã kéo rèm cửa sổ lên khiến ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Phi Nhi.

Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng gọi phi Nhi nước mắt cô chảy xuống lã chã. Cô không thể kìm được đưa tay lên ấn vào lồng ngực.

An Doãn Thần nhìn cô, một cái khuôn mặt khuất sau mái tóc dài đó là nụ cười thấp thoáng.Chẳng ai có thể ngờ rằng lúc đó anh ta lại xúc động đến thế đẹp như một vị thần

-Tôi có việc muốn cầu xin anh. Hạ Noãn Noãn bỗng quay đầu lại vẻ mặt nghiêm túc nói với An Doãn Thần: – Anh nhất định nhất định phải đồng ý với tôi.

-Cô nói đi. Anh ta lấy lại vẻ lạnh lùng mọi khi

-Hãy bảo Phi Nhi bỏ đứa trẻ đi.Nhân lúc cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.Cô ấy cứ thế thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi học. Hạ Noãn Noãn lấy hết dũng khí nói liền một mạch.

-Hà hà, việc này không do tôi quyết định. An Doãn Thần kiêu ngạo cười phá lên.

-Tôi sẽ đi tìm bác sĩ. Phi Nhi sắp tỉnh rồi. Anh cứ nói anh kiên quyết muốn bỏ. Ánh mắt kiên định của Hạ Noãn Noãn nhìn anh ta, thấy anh ta không nói gì cô lại hạ giọng cầu xin anh ta

Anh Doãn Thần vẫn trầm mặc chỉ có đôi mắt luôn để ý tới khuôn mặt đau khổ của Hạ Noãn Noãn.Nụ cười kỳ dị đó giống như gợn sóng lăn tăn lan dần ra

-Đi nào tôi sẽ đi hỏi bác sĩ. An Doãn Thần lướt qua cô thiếu nữ trên giường bệnh.Mãi sau cuối cùng anh ta cũng cất tiếng nói

-Ừm, chúng tôi không thể bỏ đứa trẻ được nữa rồi. Thứ nhất đứa trẻ đã quá lớn thứ hai có thể cô ấy quá yếu.Nếu cố bỏ sẽ nguy hiểm

Hạ Noãn Noãn nghe xong chỉ cảm thấy dường như trong phút chốc cả thế giới đã sụp đổ. Cô vốn khó chịu đựng được cơn đau tim lúc này cô càng cảm thấy đau đến trời đát quay cuồng

Cô lao đao vài cái rồi khuỵu xuống.


Hạ Noãn Noãn thu dọn cặp sách của cô và Phi Nhi không ngẩng đâu đáp. Từ sau hôm cô giáo đọc xong bài văn, giữa cô và cậu ấy có một vách ngăn, đến bản thân Hạ Noãn Noãn cũng không rõ cô sợ điều gì?

Tề Lạc há miệng, yết hầu cứ giật xuống. Cậu cố nuốt nước bọt nhưng miệng vân cứ cứng đơ lại

Thấy vẻ vội vã của Hạ Noãn Noãn cậu có cảm giác chưa bao giờ mình lại đau khổ đến vậy

Chưa đến vài phút Hạ Noãn Noãn đã thu dọn xong cặp sách của hai người. Cô khoác hai chiếc cặp sách lên vai gượng gào cười vẫy tay nói tam biêt Tề Lạc.

Một lát sau bóng cô đã chìm trong ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài.Những tia nắng còn sót lại của ánh hoàng hôn màu đỏ sẫm dần dần nuốt gọn lấy bóng dáng gầy gò nhỏ bé của cô

Cho đến khi biến mất không còn nhìn thấy gì nữa

Mãi lâu sau những giọt nước cũng lăn trên khuôn mặt Tề lạc

Hạ Noãn Noãn cậu biết không?

Tớ yêu cậu sâu đậm giống như đã từng yêu Thần An, yêu ngay từ đầu gặp cậu cho đến bây giờ.


Hạ Noãn Noãn cô đau đớn ư? Cô đang đau đớn.

Khi thấy cô vì Phi Nhi mà rơi những giọt nước mắt đau đớn thấy cô nắm chặt lấy tay cô ấy, thái độ sợ hãi mất mát đó, thấy vóc dáng nhỏ bé của cô run lẩy bẩy.

Ông trời  biết rõ tôi vui đến chừng nào.

Tôi đã đợi lâu lắm rồi. Cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày đứa trẻ không thể bỏ được.

Hạ Noãn Noãn trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.

Sẽ có ngày cô và người cô yêu nhất sẽ phải chịu sự đau giống như tôi đã từng chịu. Tôi đau đớn chừng nào các người sẽ phải đau đớn chừng đó, thậm chí còn đau đớn hơn cả tôi nữa.– Trích blog An Doãn Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play