“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, lệnh bổ đầu Nhiên Thiên của Phụng Túc sơn trang, ngay hôm nay điều khỏi sơn trang, đảm nhiệm ngự tiền thiếp thân thị vệ, phong ‘Ngọa long thị vệ’, lập tức tiến cung! Chức danh bị khuyết tại Phụng Túc sơn trang, một tháng sau chiếu theo thông lệ mở võ đài, kêu gọi hiền tài! Khâm thử__”
Truyền lệnh quan tuyên chỉ xong, rất nhanh phát giác không đúng… đợi bọn họ tạ ơn, nhưng một đám người quỳ trước mặt, thế nhưng ai cũng đen mặt, không lên tiếng.
Như vậy không đúng a, thiếp thân thị vệ, còn là phong hào hiếm khi hoàng thượng đích thân ban… quyền thế này chỉ trên chứ không dưới thống lĩnh cấm vệ quân, nghe thế nào cũng thấy rất cao, sao không những không ai cao hứng, còn không ai để ý? Còn ra thể thống gì nữa? Hắn tuyên thánh chỉ nửa đời rồi, thái độ này vẫn là lần đầu gặp.
“Khụ khụ, thân ban__”
Cao giọng lần nữa, đám người này sao không mau lãnh chỉ tạ ân chứ! Nếu không sao hắn trở về giao phó?
“… Chúng thần lĩnh chỉ tạ ơn, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Thẩm Lăng Vân hết cách, Nhiên Thiên bên cạnh cúi đầu nhìn y, đánh chết cũng không lên tiếng, Minh Liệt thì thẳng tính, càng nghiến răng nghiến lợi trừng thánh chỉ, hận không thể giành lấy nuốt luôn, vậy y chỉ đành dẫn đầu, cũng không thể giằng co hoài chứ?
Lần đầu lĩnh thánh chỉ, cũng không biết mình hô vậy đúng không, dù sao làm theo phim ảnh trước kia từng coi, y vừa hô, hạ nhân xung quanh, hộ vệ của Phụng Túc sơn trang mới hữu khí vô lực hô theo, coi như cho truyền lệnh quan bậc thềm leo xuống.
Đúng như Lạc Dực đoán, Phụng Túc sơn trang này quả thật cần có người gánh… bình thường những sự vụ này đều do Nhiên Thiên làm, hiện tại Nhiên Thiên không nói một lời, hoàn toàn đơ ra, trông chờ vào Minh Liệt là không thể, Minh Liệt giỏi đánh nhau, công phu nghe nói cũng lợi hại, nhưng quá thẳng tính, tính cách nóng nảy căn bản không thể ứng phó với thị phi trong cung. Vừa rồi lĩnh chỉ xong, nếu không phải Thẩm Lăng Vân thầm cản lại, bảo người mau đưa Minh Liệt về hậu viện, thì tên này nhất định đã lao đi đánh truyền lệnh quan, xé thánh chỉ rồi! Như vậy không phải đại loạn sao?!
Thẩm Lăng Vân đổ đầy mồ hôi lạnh, thầm may mắn mình kịp thời trở về… khách khí bảo người chuẩn bị túi bạc, đáp tạ truyền lệnh quan, đưa người đi, lúc này mới đóng cửa lại, hạ lệnh hôm nay Phụng Túc sơn trang không tiếp khách, sau đó vội vàng đuổi tới hậu viện!
… Vòng một vòng lớn, y vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì!
Sao đột nhiên lại điều Nhiên Thiên đi? Hơn nữa Nhiên Thiên thăng chức như thế, lại tự tìm đường chết làm gì?! Cho dù không nỡ xa họ, cũng không tới mức tìm chết đi?
Mới đi tới cửa, đã nghe Minh Liệt giận dữ_
“Bất kể đi! Nhiên Thiên, ngươi chạy đi… giang hồ lớn như thế, chúng ta vốn là người giang hồ, còn có thể không đất dung thân cho ngươi sao? Nói gì cũng không thể tiện nghi tên cẩu hoàng đế đó nữa…
“Xuỵt! La bậy gì đó, cẩn thận tai vách mạch rừng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói! La bậy la bạ có tác dụng gì? Ngươi không sợ chết, nhưng Phụng Túc sơn trang cũng có trên trăm hạ nhân, ngươi bảo bọn họ cùng chịu tội chết với ngươi sao!”
Đây là thật tình, cho dù kẻ nửa đường xuất hiện như y cũng biết, người trong võ lâm quả thật xem sinh tử rất nhẹ, từ khi bước ra võ lâm, đều hiểu điều đó… trước kia tiểu thuyết không phải luôn nói vậy sao! Còn về Thẩm Lăng Vân, trước kia là do làm cảnh sát rồi lại nằm vùng, thật ra cảm giác cũng không khác gì lắm, tuy trong hai mươi mấy năm trước kia của y không có gần gũi bọn họ, nhưng những người này dù sao cũng là bạn quan trọng, những bằng hữu tương lai quan trọng… cho nên, y có thể lý giải vận mệnh của họ nằm trên cùng một sợi dây! Nhưng trên trăm hạ nhân của Phụng Túc sơn trang, hộ vệ sơn trang, bọn họ chỉ là bách tính bình thường… bất luận thế nào, đều phải cẩn thận ngôn hành, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không thể tùy ý hành sự, liên lụy những người kia!
Nhưng Minh Liệt tính thẳng đuột lại dùng phương thức trực quan nhất, nói cho y biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lúc này ngay cả Thẩm Lăng Vân cũng không thể bình tĩnh__
“Ngươi tự xem đi, đều là do tên hôn quân đó làm!”
Cách làm của Minh Liệt quá trực tiếp, hơi thiếu suy nghĩ… hắn trực tiếp kéo Nhiên Thiên không còn tinh thần lại, kéo cổ áo đối phương…
“Cái… cái này rốt cuộc…”
Thẩm Lăng Vân nhìn trên làn da trắng nõn đó, từng vết ứ xanh kéo dài, đó rõ ràng là dấu vết sau khi hoan ái, hơn nữa là rất kịch liệt! Thẩm Lăng Vân hít ngược một hơi, vội che y phục lại cho Nhiên Thiên… tính cách Minh Liệt thẳng đuột đặc biệt đơn giản, đối với hắn Nhiên Thiên bị tên cẩu hoàng đế ức hiếp, xâm phạm, hắn sẽ như một đứa trẻ bất bình thay cho Nhiên Thiên, đi cáo trạng với Lăng Vân, phát tiếc lửa giận trong lòng, lại không ý thức được sỉ nhục trên người Nhiên Thiên, không thể cho ai xem…
“Nhiên Thiên, cho ta biết, xảy ra chuyện gì? Ai làm!”
_ Thẩm Lăng Vân chỉ cảm thấy lửa giận của mình cũng ‘xẹt’ một cái bùng lên, y không quen thuộc Nhiên Thiên, nhưng rất có hảo cảm, quan trọng nhất là, y ghét nhất là chuyện này!
Nhiên Thiên ngồi trên giường, ánh mắt vẫn đờ đẫn, tràn đầy tuyệt vọng, âm thanh khàn khàn mất đi mỹ cảm trước kia, nhưng lại vẫn nghe ra được nghẹn ngào mang theo thống khổ.
“Hôm đó, ta vào cung gặp hoàng thượng bẩm báo chuyện cửu vương gia đã được cứu thoát khỏi tay tặc nhân, kết quả hoàng thượng gọi ta tới tẩm cung… hắn đẩy ta lên giường… hắn… hắn nói, nếu ta không chịu, sẽ là tội khi quân, liên lụy sư môn của ta, còn liên lụy Phụng Túc sơn trang… ta…”
Không được, hắn thực không nói tiếp được nữa!
Chuyện tràn đầy sỉ nhục đó, cảnh tượng hôm đó, nam nhân đối với tình sự còn rất thanh thuần, chưa dính qua tay, căn bản nghĩ tới liền cảm thấy toàn thân run rẩy… nếu không phải hắn tự sát bất thành, khi hôn mê, Minh Liệt cứu hắn, bất ngờ phát hiện vết tích trên người hắn, bức hắn nói ra… thì hắn căn bản không có mặt mũi nói chuyện sỉ nhục như vậy cho người khác biết!
“Súc sinh!”
Thẩm Lăng Vân vừa rồi còn bịt miệng Minh Liệt, cũng tức giận muốn nổ phổi.
Bọn họ liều chết liều sống, quả thật là muốn tạo phúc cho bá tính, nói tới cùng, còn bán mạng trung thành cho triều đình… nhưng trong mắt những kẻ quyền quý đó, bọn họ rốt cuộc là gì? Nhiên Thiên vì phá án, mất đi người thân duy nhất, mở mắt nhìn muội muội của mình bị người giết chết… nhưng Nhiên Thiên vẫn kiên cường đứng thẳng, còn nỗ lực vì triều đình, vì bách tính làm nhiều việc hơn nữa, tạo phúc cho nhiều người hơn nữa… nhưng tên hoàng đế đó, lại đối với hắn như vậy!
“Nhiên Thiên… ngồi xuống, thoát y khố đi, để ta nhìn vết thương của ngươi, đừng chống đỡ, tuy bị thương nơi đó không nghiêm trọng, nhưng nếu để nhiễm trùng thì cũng mất mạng!”
Là y giả, Thẩm Lăng Vân không lừa người, cho dù chỉ là chút thường thức của kiếp trước, cũng biết ‘chỗ đó’ nếu như bị nứt lợi hại nhiễm trùng sẽ rất nghiêm trọng, Nhiên Thiên bị cường bạo, thương thế khẳng định không nhẹ, đòi mạng nhất là hiện tại là cổ đại, điều kiện y liệu kém, nhiễm trùng nghiêm trọng sẽ mất mạng.
Lại thêm Minh Liệt tuy cũng rất quan tâm Nhiên Thiên, nhưng Minh Liệt quá cẩu thả, nếu Nhiên Thiên khó xử, kiên quyết nói không bị thương… thì chắc là vẫn chưa thượng dược…
Nhiên Thiên bức rức, không chịu, Minh Liệt tức lên, chửi__ “Chúng ta cùng vào sinh ra tử bao nhiêu năm, cùng tắm bao nhiêu lần rồi, trên người ngươi có sợi lông nào mà chúng ta chưa từng thấy qua? Hiện tại ngươi xấu hổ không phải đã muộn rồi sao?! Mau cởi ra__”
Nhiên Thiên giống như khối băng, Minh Liệt như ngọn lửa… cách nói không lựa lời như thế, thật sự là khắc tinh của Nhiên Thiên, chần chờ cởi quần ra, Thẩm Lăng Vân yên tâm, đúng như y nghĩ, quả nhiên không thượng dược, vẫn để vậy. Nhưng cũng không quá mức như y nghĩ, hôm đó Nhiên Thiên tựa hồ không bị thương, chỉ có hơi xưng, là lần đầu khó tránh khỏi… nghĩ lại mình ‘bị bức’ thành người từng trải, Thẩm Lăng Vân cảm thấy đỏ mặt.
Y rất hiếu kỳ, theo như cách nói của Nhiên Thiên, hoàng thượng đó căn bản là không bằng cầm thú, ngang ngạnh cường bạo hắn… nhưng nhìn vết thương, đối phương tựa hồ rất cẩn thận, rất trân trọng, chắc là có làm đủ tiền hí mới chậm rãi tiến vào… nhưng nghi vấn này, Thẩm Lăng Vân lại không hỏi ra, vạn nhất mà hỏi… bọn họ nếu hỏi ngược lại tại sao y lại có kinh nghiệm về chuyện này, thì y phải giải thích thế nào chứ!
“Nhiên Thiên, ngươi là vì chuyện này mà đòi chết?! Cứ coi như bị chó cắn một cái, không đáng cho ngươi như vậy!” Thẩm Lăng Vân chọn lời mấu chốt nói ra.
Hiện tại nhiệm vụ cấp thiết, là không để Nhiên Thiên lại giày vò như thế, nhìn hai mắt vốn rất có thần của Minh Liệt, không biết đã bao lâu chưa ngủ, bên ngoài xưng như hạt đào, bên trong như mắt thỏ!
Nhưng Nhiên Thiên lại tuyệt vọng lắc đầu__
“Ta không phải vì chuyện này… ta biết không đáng!”
Tuy hắn vẫn thanh tâm quả dục, giữ mình trong sạch, nhưng thân là người giang hồ hắn vẫn có hào khí, hơn nữa dù sao hắn cũng không phải hoàng hoa khuê nữ, chỉ vì bị hoàng thượng cường bạo một lần, cũng như Thẩm Lăng Vân nói, an ủi mình là bị chó cắn… ngay cả khi muội muội chết hắn cũng còn chống nổi, hắn không có yếu ớt như thế.
“Vậy tại sao?”
Minh Liệt không hiểu.
Nhưng Thẩm Lăng Vân lại nhìn thánh chỉ mà bọn họ ném lên bàn, hận không thể dẫm lên phát tiếc kia, tựa hồ hiểu ra__
“Hoàng thượng dùng Phụng Túc sơn trang và sư môn của ngươi để uy hiếp ngươi?”
“Ừ.” Nhiên Thiên vô lực gật đầu, âm thanh khàn khàn tràn đầy ủy khuất, “Hôm đó ta ngất đi rồi, sau khi tỉnh lại, hắn nói… hắn sẽ còn tìm ta, cả đời ta đều thuộc về hắn! Nếu dám không phục tùng, hắn sẽ dùng tội khi quân liên đới hủy diệt sư môn của ta, ngay cả Phụng Túc sơn trang cũng phải chịu chung… ta…”
Cho nên, trước khi hắn tự sát, đã viết thư đoạn tuyệt quan hệ với Phụng Túc sơn trang, còn có sư phụ và các sư huynh đệ, sau đó mới… so với cả đời chìm trong ác mộng, hắn chỉ có thể chọn con đường này! Đây là hắn bị bức không còn biện pháp mới…
Quả nhiên, hiện tại thánh chỉ vẫn đã tới rồi!
Trước mặt hoàng quyền to lớn, bất luận võ công của họ mạnh thế nào… đều không khác gì kiến rung cây, kháng cự gì đó đều chỉ tạo nên liên lụy cho nhiều người vô tội.
“Hừ! ‘Ngọa long thị vệ’ gì chứ… tên khốn hoàng đế đó, căn bản là muốn Nhiên Thiên ngọa sàng thì đúng hơn! Nhiên Thiên nếu vào cung rồi, còn không phải bị hắn ngày ngày xâm phạm… Nhiên Thiên, ngươi chạy đi! Các huynh đệ đồng sinh cộng tử với ngươi, cùng lắm chúng ta cùng chạy, triều đình nát gì đó, lão tử không làm nữa!”
Minh Liệt hận ngứa răng.
Nhưng Thẩm Lăng Vân và Nhiên Thiên thì nhìn nhau không nói, chuyện đâu có dễ như vậy… bọn họ chạy rồi, những người khác trong Phụng Túc sơn trang nên làm sao, già già nhỏ nhỏ nhiều như thế, trong một đêm có thể tán đi hết? Bọn họ là người giang hồ, đến vô ảnh đi vô tung, nhưng trong Phụng Túc sơn trang còn rất nhiều người hầu, nha hoàn, thị vệ… nên làm sao? Bọn họ mà chạy, hoàng đế tức giận đại phát, những người này nhất định trở thành con dê thế tội!
Đến lúc đó, hôn quân hạ lệnh một tiếng, máu chảy thành sông, bọn họ sẽ là tội nhân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT