“Ha ha, không ngờ khi ngươi làm hôn quân… thật sự ra dáng đó! Tiểu mỹ nhân này bị giày vò… tuy không dám phản kháng, nhưng trong lòng nhất định hận chết ngươi! Chậc chậc, đáng tiếc, đường đường nhất đại đế vương, trên đấu trường của tứ đại danh bộ năm đó, vừa nhìn đã xem trọng người ta rồi sao? Nhiều năm thả mỹ nhân ở Phụng Túc sơn trang như thế, lại vì sợ bị bài xích mà không dám vượt qua lôi trì một bước! Ngươi đó, nên cảm kích ta, nếu không phải ta… sao ngươi có thể đắc thủ chứ! Xem ra vị đạo cũng không tồi…”
“Câm miệng!”
Phụng Thiên Lạc tức giận tái mặt, nhưng chỉ miệng hùm gan sứa__ Người này võ công cực cao, có thể vào đại nội mà không bị phát hiện, nhưng vẫn không phải là phiền phức nhất! Hiện tại mình sỡ dĩ không thể không nghe theo sự bài bố của đối phương, thậm chí làm chuyện cầm thú không bằng này, là vì…
“Ngươi bớt phí lời đi! Giải dược đâu! Đã đáp ứng rồi, chỉ cần ta làm theo lời ngươi, ngươi sẽ cho ta giải dược…”
Đòi mạng nhất chính là__ mẫu hậu không phải vì Phụng Thiên Lam tuổi nhỏ không hiểu chuyện làm giận đổ bệnh, mà là trúng độc của tên này!
Hắn đã bảo tất cả ngự y xem qua… ai cũng không giải được! Nên mới phải cúi đầu với nam nhân thần bí này… tên khốn này lại đưa ra yêu cầu bắt hắn cường bạo Nhiên Thiên!
Biết rõ những lời hắn nói vừa rồi đã bức ép Nhiên Thiên… nhất định khiến đối phương hận mình… nhưng hắn không có biện pháp khác, mẫu hậu vẫn còn hôn mê trong tẩm cung, sinh mạng nguy hiểm… hắn trừ khẩu cầu giải dược của đối phương ra, thì hoàn toàn bó tay không biện pháp!
Thật muốn lôi kẻ này đi lăng trì! Nhưng hắn không phải không thử qua… hoàn toàn không phải đối thủ!
Nam nhân đứng trước mặt hắn thân hình thon dài, mang mặt nạ đáng sợ, âm thanh cũng nghe như đã vận khí thay đổi… hắn không biết đối phương là ai, cả lại gần cũng không được, ngặc nỗi mẫu hậu đang nguy hiểm, lại không dám gọi đại nội thị vệ. Nhưng đối phương lại hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, ngay cả chuyện hắn thích Nhiên Thiên cũng biết! Lại còn lợi dụng chuyện này sỉ nhục người hắn thích…
“Được thôi, ta cũng là người giữ lời hứa, hoàng thượng yên tâm đi…”
Phía sau mặt nạ phát ra tiếng cười âm lạnh, lụa đỏ trong tay áo nam nhân đột nhiên vút qua trước mắt Phụng Thiên Lạc, xoay chuyển ở trên bàn cách đó không xa, khi nhìn lại, trên bàn đã có thêm một bình sứ nhỏ màu đen!
Ánh mắt Phụng Thiên Lạc lóe lên tinh quang… chính là lúc này, dược đã ở trong tay! Là lúc bắt tên khốn này!
Nhưng, còn chưa đợi hắn mở miệng gọi đại nội thị vệ, đã nghe nam nhân cười đầy chế nhạo__
“Đây là giải dược một tháng mà thôi! Hoàng thượng đừng kích động quá sớm… tháng sau muốn ngươi làm thế nào, ta vẫn chưa nghĩ ra!”
“Ngươi__” Phụng Thiên Lạc làm sao cũng không nghĩ đối phương lại giở trò này, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thân thể cứng đờ, “Ngươi bỉ ổi!”
“Đây là binh bất yếm trá… hoàng thượng trưởng thành trong ôn thất, còn kém rất xa!”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Có lẽ Phụng Thiên Lạc tức quá, mới hỏi ra vấn đề biết rõ sẽ không được trả lời.
Nhưng đối phương lại ‘thẳng thắn’ bất ngờ__ “Ha ha, cho dù cho ngươi biết thì lại thế nào! Nhưng nể tình ngươi vừa rồi cố sức biểu diễn màn ‘xuân cung đại hí’, cho ngươi biết cũng không ngại__ Ngươi không phải thích phái binh vây sát Ma Long giáo của chúng ta sao? Nhớ rõ tên ta__ giáo chủ Ma Long giáo, Triển Phi Dương!”
Lại nói về Đào Nguyên trấn, Triển Phi Dương đang ôm mỹ nhân vui vẻ!
Sói đuôi bự ăn no uống say nằm mơ cũng không ngờ được… mình lần này nằm không cũng trúng đạn!
“Vân nhi… đừng tức giận nữa, tôi đã thực hiện lời hứa rồi… cậu xem, nguyện cược nguyện thua, không phải đã cho cậu ở mặt trên sao…”
Sự giải thích của nam nhân căn bản là vô cùng thiếu đánh!
Thẩm Lăng Vân nằm úp trên giường, đã tức giận không còn hơi sức mắng hắn… chỉ chu miệng, dứt khoát quay mặt đi, trực tiếp làm lơ sự lấy lòng của tên này!
… Kiểu cưỡi cũng là ở mặt trên… khi đánh cược, sao y lại quên mất chuyện này! Y đã nói mà, tên này mở miệng là ‘nguyện cược nguyện thua’, sao lại đáp ứng sảng khoái như thế… thì ra là còn giở trò xấu!
“Bớt theo tôi nói chuyện đi, cút xuống dưới ngủ đi__”
Mỹ nhân một ngày một đêm không chợp mắt, lúc này mệt muốn chết, eo thì xém bị người nào đó vặn gãy… thực sự không có khí lực nổi điên…
“Lăng Vân… bảo bối…”
Nếu so da mặt dày, Thẩm Lăng Vân làm sao là đối thủ của kẻ bên cạnh?
Triển Phi Dương vừa định nói vài lời dỗ tâm can bảo bối vui vẻ… vợ chồng son cứ làm một lần trở mặt một lần thì sao mà được? Nhưng mấy lời ngọt ngào đầy bụng còn chưa kịp nói ra, đã bị âm thanh âm trầm ngoài cửa cắt ngang.
“Lăng Vân, nhận được phi cáp truyền thư, loan giá của tam vương gia nửa canh giờ nữa sẽ tới, chúng ta cùng đi tiếp giá__”
Với công phu của Lạc Dực, động tĩnh trong phòng nếu nói hắn không nghe được, thì quỷ cũng không tin! Người mình thích vừa mới cùng người khác lăn trên giường… không âm trầm mới lạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT