Khi không xác định được mình có nên xen vào không, Thẩm Lăng Vân có chút tin tưởng… trực giác của Triển Phi Dương là đúng!

Chẳng qua… không phải vì tài sản, mà là tình sát!

Tuy không nên nhìn trộm chuyện này của người khác… y vốn muốn ra tay cứu Châu Nhã, nhưng y lại thấy Châu Nhã kìm không được hồi đáp… quan hệ của hai người này, có lẽ cũng không giống như không tình nguyện…

Hơn nữa, y nghe được Liễu Cầm một bên hung ác xâm phạm người dưới thân, một bên nghiến răng nghiến lợi, tiếp tục lời nói điên cuồng__

“Liễu Cầm đáng chết! Ngươi từng đáp ứng sẽ ở bên ta… ta sẽ không để ngươi lấy nó! Ai cũng không thể cướp mất ngươi…”

“Độc dược đó là ta trộm của cha, hừ! Ngươi không phải thương ta sao, vậy thì đừng lại đi chọc tới người khác… đừng bức tay ta lại phải nhuộm máu tanh! Châu Nhã… Nhã… ngươi là của ta! Của ta!”

Châu Nhã đã bị giày vò nói không nên lời, căn bản ngay cả khí lực chất vấn cũng không có, lại vì nghe thấy lời này, đột nhiên ngay cả khí lực phản kháng cũng không có, ôm chặt cổ đối phương, ngắt ngứ nói__

“Xin lỗi… tiểu Mạch… xin lỗi…”

Cũng chính câu “xin lỗi” này khiến Thẩm Lăng Vân chuẩn bị cứu người tựa hồ hiểu ra__ Xin lỗi, ta không nên khiến ngươi vì ta mà nhiễm sát nghiệt!

… Hai người này, thật ra là lưỡng tình tương duyệt!

Thẩm Lăng Vân có chút quái dị, tại sao mình lại nghe hiểu được tâm tư mâu thuẫn mà phức tạp này, nhưng bộ dáng cố chấp đến điên cuồng của Liễu Mạch lúc này khiến y đột nhiên nhớ tới kiếp trước, hôm trước khi chết, Triển Phi Dương cuồng loạn ức hiếp mình…

Yêu đến phát điên, chính là cảm giác này!

Vậy thì… Liễu đà chủ nói, Châu Nhã thường xuyên tới Liễu gia, mỗi lần chỉ ở vài ngày… chắc là vì tới thăm Liễu Mạch, mà người lớn hai nhà cho rằng hắn muốn gặp Liễu tiểu thư Liễu Cầm, cho nên mới nảy sinh ý định liên hôn hai nhà, mà nếu Liễu Mạch biết điểm này, vậy nguyên nhân chân chính mà gần đây liên tục tranh cãi với Liễu Cầm cũng đã rõ, thậm chí muốn trừ khử tình địch sắp gả cho Châu Nhã cũng không có gì kỳ quái, cho dù người đó là muội muội của hắn!

Huống hồ, vừa rồi hắn chính miệng thừa nhận, hắn đã trộm độc dược… như vậy người phù hợp với phán đoán của Phi Dương, có điều kiện phát hiện độc dược, nhìn thấy họ thử độc, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể vào thư phòng… chính là Liễu Mạch! Hoàn toàn phù hợp!

Rốt cuộc là Phi Dương đã đúng, nhớ tới vụ cược đó… Thẩm Lăng Vân cảm thấy mông mình lại đau… khó lắm mới có cơ hội trở mình, lần này tốt lắm, cả đời lẽ nào thật sự phải bị tên đó áp ở dưới…

Nhưng hiện tại công sự quan trọng, nếu đã xác định, thì hiện tại y có thể bắt phạm nhân rồi… cổ đại tốt ở chỗ, không cần phải có chứng cớ chắc chắn mới có thể thẩm án, lại nói chỉ cần xác định được hung thủ, bắt Liễu Mạch thẩm vấn, phá được phòng tuyến tâm lý của tên này, khiến hắn cung khai, thì không khó…

Thẩm Lăng Vân chuẩn bị đi xuống bắt người, nhưng đứng ở đó nhìn hai người cùng lên đỉnh, sau đó ôm đầu khóc, lại đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thông__

Nếu Liễu Mạch yêu Châu Nhã như thế, thậm chí yêu tới mức muốn đi giết người, giết hại thân nhân của mình, hắn còn cưỡng gian Liễu Cầm sao? Chạm vào nữ nhân khác? Tiền sát hậu gian quả thật có khả năng là biểu hiện của hận tới cực điểm, nhưng với cố chấp của hắn đối với Châu Nhã… nghĩ thế nào cũng thấy không thông…

Bỏ qua chuyện hắn và Liễu cầm huynh muội ruột cùng cha khác mẹ… phản bội về thân thể… giữa người yêu là không nên phát sinh!

Ít nhất y cảm thấy, Phi Dương sẽ không như vậy!

Chuyện này không ngờ lại nghĩ tới Phi Dương… Thẩm Lăng Vân hoàn hồn lại đỏ mặt thầm khinh bỉ mình một ngàn lần, nhưng cuối cùng y không nhảy xuống, dù sao hai người này cũng không giống muốn chạy trốn, y phải chỉnh lại suy nghĩ thống nhất, nếu lý luận của mình không thông, hiện tại trong tay lại không có chứng cớ trực tiếp… bắt người như thế, nếu đối phương không thừa nhận, thì ngay cả muốn công phá phòng tuyến tâm lý của đối phương cũng không làm được!

Cho nên đến cuối cùng, Thẩm Lăng Vân vẫn ngồi trên cây, yên tĩnh nhìn hai người đó quan tâm lẫn nhau, căn bản không phát hiện người khác, nhìn Liễu Mạch mặc lại y phục cho Châu Nhã, hai người thân thiết quan tâm, Liễu Mạch xoa vết ứ trên trán Châu Nhã, hổ thẹn đầy mặt… nếu hắn không làm thế, trong nhà không thông khí đó, ngay cả cơ hội nói chuyện với đối phương cũng không có, Châu Nhã sau khi xảy ra chuyện hiển nhiên đã nghi ngờ hắn, tránh né hắn… hắn chỉ có thể tự tạo cơ hội nói rõ mọi chuyện.

Nhìn ra được Liễu Mạch tựa hồ có chuyện gì giấu Châu Nhã, vẻ mặt đó rất thấp thỏm, nhưng tuyệt đối không phải là hổ thẹn về việc thân xác ngoại tình…

Cuối cùng, hai người cùng về Liễu gia, Liễu Mạch để Châu Nhã đã hơi hư thoát ngồi trên ngựa, mình thì dắt, càng thêm cẩn thận.

… Thẩm Lăng Vân luôn âm thầm đi theo họ, cho tới khi hai người về phòng mình, sắc trời đã gần tối, mà y quyết định về khách ***!

Phi Dương đã không còn ở Liễu gia, đương nhiên là đã về khách ***… nghĩ tới đủ thứ mình đã thấy, y cảm thấy suy đoán của mình đã hoàn toàn bị đánh vỡ, nhưng nếu muốn định tội Liễu mạch, thì vẫn có mâu thuẫn… hiện tại y muốn nghe ý kiến của nam nhân đó nhất!

Nam nhân đó, luôn vào lúc mấu chốt nhất, một lời phá vỡ huyền cơ… sự ỷ lại này, không biết từ lúc nào đã hình thành.

Chỉ là Thẩm Lăng Vân không ngờ được, về tới khách ***, Triển Phi Dương quả thật đã về, chẳng qua__ “Phi Dương, cậu đang làm gì vậy?”

Trong phòng tràn đầy hương khí ngọt nị, mặt đất đầy bọt nước… nam nhân này, rốt cuộc đang làm gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play