Còn chưa đợi Triển Phi Dương phát tác, tiểu nha dịch hoảng thần đã xém chút quỳ xuống cầu xin Thẩm Lăng Vân… lần trước, án tri huyện đại nhân câu kết nhân sĩ bất minh bắt cóc hãm hại ấu đồng, thật ra những nha dịch chân chính như họ trên cơ bản đều không tham gia, những người hành sự cho tri huyện đều là người ngoài thân phận bất minh mặc y phục của họ đi hành hung, nếu không phải Thẩm đại bổ đầu điều tra rõ mọi việc, bọn họ sẽ bị tống vào ngục hết.

Cho nên Thẩm Lăng Vân trong lòng những nha dịch nho nhỏ thành thật này đã là đại thanh thiên… nhưng đều là tứ đại danh bộ, sao chỉ chạy tới tìm Thẩm Lăng Vân, mà không phải đi tìm Lạc Dực!

“Ngươi nói từ từ, đừng gấp.”

__ Thẩm Lăng Vân nhìn tiểu nha dịch đã bị dọa thất hồn… cũng không nhẫn tâm trách mắng hắn phá cửa vào, chỉ lúng túng đẩy nam nhân bên cạnh ra, nghiêm sắc lại.

Triển Phi Dương cũng chỉ có thể không cam tâm đen mặt lui sang một bên… ai bảo hắn hiện tại là gia quyến của Thẩm đại bổ đầu chứ! Nhưng tiểu tử này nếu không có chuyện gì gấp, hừ… nam nhân bị đánh gãy chuyện tốt, xiết nấm đấm răng rắc, lập tức khiến Thẩm Lăng Vân trừng to mắt.

“Thẩm đại bổ đầu, nhà của Liễu viên ngoại giàu nhất Đào Nguyên trấn chúng ta xảy ra chuyện lớn, gặp phải hái hoa tặc… tiểu thư mới mười sáu tuổi, vẫn luôn trong khuê cát của Liễu viên ngoại bị làm nhục, hơn nữa hung thủ rất tàn nhẫn, tiền gian hậu sát… tử trạng rất thảm… lão bách tính đều bị dọa!”

Theo lý mà nói, xảy ra án mạng tuy không may, nhưng khách quan mà nói thì đâu đâu cũng có, không tới mức bị dọa thành thế này… nhưng hiện tại, nguyên tri huyện bị xử quyết, tân tri huyện vẫn chưa tới, tri huyện hiện tại trống rỗng, không cách nào tra án, đại giá của tam vương gia lại sắp tới… đại án như thế, lão bách tính lo sợ hoang mang, nếu không thể phá án, kinh động tới đại giá… thì thật không thể được!

Trong huyện nha một đám bổ khoái đã bị dọa lục thần vô chủ… chỉ sợ tam vương gia nếu trách tội xuống, đầu họ sẽ phải dọn nhà! Dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể nghĩ tới Thẩm Lăng Vân…

“Trấn các ngươi có bao nhiêu Liễu viên ngoại?”

__ Thẩm Lăng Vân ngạc nhiên nhìn Triển Phi Dương đã mở miệng trước.

… Thật ra, lời của tiểu bổ khoái này, khiến hắn giật mình!

Liễu viên ngoại? Nếu hắn không nhớ lầm, đà chủ dùng Kim triển tước truyền tin cho hắn về đồng tử huyết và Thiên Nhẫn Phụng Hoàng Vũ họ Liễu, hơn nữa cũng là đại tài chủ số một số hai trấn trên… nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng? Nhân vật có thể làm đà chủ của Ma Long giáo, thân thủ đều tài ba, chỉ một hái hoa tặc vào nhà mà hắn cũng không phát giác ra sao?

Nhưng, lời của tiểu nha dịch, lại phá vỡ hy vọng của hắn__ “Đương nhiên chỉ có một Liễu viên ngoại! Liễu gia là đầu phú trấn trên, hơn nữa Liễu gia là tài chủ từ ngoài tới, không phải bổn gia tại trấn, cho nên toàn trấn chỉ có nhà họ họ Liễu!”

“Án xảy ra lúc nào? Có ngỗ tác kiểm nghiệm thi thể chưa?”

__ Lạc Dực vừa rồi rời đi không lâu, lặng lẽ xuất hiện sau lưng nha dịch.

Động tĩnh lớn như thế, hắn lại ở cách vách… Xem hắn là đồ trang trí sao? Sao có thể không nghe được!

“Là chiều hôm nay! Liễu viên ngoại nói lần cuối hắn thấy tiểu thư là giờ cơm trưa, lúc đó vẫn còn yên lành… nhưng cơm tối, nha đầu đi gọi tiểu thư ăn cơm, lại… ngỗ tác đã đi rồi, xác nhận là tiền gian hậu sát, nguyên nhân chết là kịch độc thạch tín… hạ nhân nói không thấy có người đáng nghi ra vào.”

Tiểu nha dịch trả lời run run rẩy rẩy, Thẩm Lăng Vân lại không tự chủ trao đổi ánh mắt với Triển Phi Dương, đây là thói quen ăn ý nhiều năm của họ, một ánh mắt đã đủ để giao lưu__

Không đúng!

Hái hoa tặc động thủ giữa ban ngày đã là việc rất kỳ quái! Tuy trong khái niệm của mọi người “nguyệt hắc phong cao dễ hành sự”, nhưng đó là một sự ngộ nhận, phạm án vào ban ngày có tỷ lệ cao hơn, nhưng đó là xã hội hiện đại, nhà mọi người đều đóng chặt, mỗi người đều có một không gian độc lập… còn hiện tại là cổ đại, trong nhà Liễu viên ngoại lại là đại hộ, ban ngày ban mặt các hạ nhân ra ra vào vào, sao lại chọn vào lúc này để phạm án?

Đáng nghi nhất là__ Hung thủ là nam tử, đối với thiếu nữ trói gà không chặt, trực tiếp bóp chết hoặc dùng hung khí đâm chết, thì còn dễ hiểu! Nhưng lại dùng thạch tín? Nếu hung thủ có bản lĩnh giữa thanh thiên bạch nhật xâm nhập nhà Liễu viên ngoại mà không bị bất cứ ai phát hiện, thì phải có chút bản lĩnh, không tới mức cần phải dùng độc mới có thể giết người, trong án sát nhân, thông thường độc dược là chỉ có nữ nhân mới sử dụng! Huống hồ, độc dược làm sao cho Liễu tiểu thư uống? Nếu đã cưỡng gian trước, vậy lừa nàng uống là không thể, nếu cưỡng ép bắt uống… trong quá trình cường bạo, rất có thể là bị chặn miệng không thể thở, nhưng nếu cưỡng ép bắt uống, vậy Liễu tiểu thư sẽ có cơ hội la lên cầu cứu, nhưng ngoài khuê phòng của nàng luôn có hạ nhân đứng hầu, lại không nghe thấy gì…

Thẩm Lăng Vân nhìn biểu tình của Lạc Dực, phát hiện… không hổ là tứ đại danh bộ, nam nhân này cũng chú ý tới điểm này, chân mày khóa chặt suy nghĩ đến những chỗ đáng nghi ngờ__

“Lạc Dực, huynh yên tâm đi lo chuyện của huynh đi, điều động chỗ đội trưởng phải do huynh phụ trách… án này, giao cho đệ!”

Thẩm Lăng Vân đi qua, vỗ vai Lạc Dực… bọn họ dù sao cũng là đồng nghiệp!

Nhiệm vụ của y đã kết thúc__ cứu tiểu vương gia! Y đã làm được, nhưng trách nhiệm “dẫn về” thì không hoàn thành, hiện tại y rảnh rỗi, ngồi đợi đại giá của tam vương gia, sau đó thỉnh tội. Còn Lạc Dực thì đặc biệt tới để an bài hộ vệ, tạo tiền trận… đủ chuyện phức tạp để đón tam vương gia còn chờ hắn thực hiện, sức của hai người không thể đều dồn vào đây, phải phân ra hành sự!

Lại nói…

Còn có Phi Dương mà!

Y đi tra án, Phi Dương đương nhiên sẽ đi cùng… Thẩm Lăng Vân không thể tiếp tục chịu đựng cảnh hai người này gặp mặt thì hầm hè, cho nên bất luận thế nào cũng phải tách họ ra.

“Được, vậy đệ chú ý an toàn một chút, có bất cứ vấn đề nào cũng đều có thể gọi huynh, đừng mạo hiểm!”

__ Lạc Dực đáp ứng rất nhanh.

Thật ra Lăng Vân xếp dưới hắn không có tư cách thay hắn an bài, chỉ là cũng đúng với ý hắn… nhiệm vụ lần này của hắn là hậu cần hộ vệ phiền phức, ban đầu hắn quả thật muốn để Lăng Vân thay hắn, chuyện nguy hiểm hắn sẽ gánh cho Lăng Vân, nhưng chợt nghĩ lại… một hái hoa tặc nho nhỏ, đối với Lăng Vân không tạo nên uy hiếp gì, ngược lại chuyện ứng phó tam vương gia… hắn thật sự không muốn để Lăng Vân làm!

Ý niệm của tam vương gia với Lăng Vân, căn bản là lòng Tư Mã Chiêu, ai ai cũng biết!

Hắn không thể cho tam vương gia cơ hội!

Triển Phi Dương thầm khinh thường… hừ, cho dù Lăng Vân nhà ta có cần cái gì, cũng do ta lo, không tới phiên người ngoài như ngươi!

Nhưng, hắn quả thật nhất định phải đi cùng Lăng Vân xem thử án này… dù sao, Liễu đà chủ là thủ hạ của hắn, cho dù những tình cũ mà hắn không biết trước kia hắn có thể không cần niệm, nhưng vì thế lực của mình, hắn không thể không bảo vệ, chỉ hy vọng đơn thuần là án hái hoa tặc, đừng có vấn đề gì khác.

Sau khi phân công xong, Lạc Dực cũng không còn tâm tư ngủ, suốt đêm cưỡi khoái mã tới trại đội trưởng cách trăm dặm.

Thẩm Lăng Vân cũng không ngủ, được tiểu nha dịch dẫn đường, đi thẳng tới nơi phát sinh án__ Liễu gia.

Nơi phát sinh án, mới có thể tìm được chứng cớ có lợi nhất!

Đương nhiên còn có Triển Phi Dương đồng hành.

“Lăng Vân… mệt rồi thỉ nghỉ ngơi đi, eo của cậu không phải còn khó chịu sao? Bên cạnh có trà lâu, nghỉ ngơi dừng chân uống ly trà đi…”

__ Từ khách *** của họ tới Liễu gia, đi đường đại khái gần một canh giờ, có thể nói là Triển Phi Dương lo chu toàn hết suốt quãng.

Đương nhiên, Thẩm Lăng Vân thỉnh thoảng sẽ ai oán thưởng cho hắn vài cái liếc mắt trắng_ eo của mình, tại sao đau? Kẻ đầu sỏ còn có mặt mũi nói…

Tiểu nha dịch thầm kêu khổ… nếu còn nghỉ ngơi, đợi đại giá của tam vương gia tới, án còn chưa phá… bọn họ thật sự phải rơi đầu! Nhưng mỗi lần muốn thúc giục, lại nhận lấy cái liếc mắt lạnh lùng không rét mà run của nam nhân đó, khiến lời lập tức nghẹn về, run rẩy co vào góc tường… thân phận của nam nhân này, bọn họ không ai biết, chỉ biết là bằng hữu của Thẩm đại bổ đầu, hoặc nên nói, có bao nhiêu ái muộn bọn họ cũng thấy hết, chỉ là không ai dám nói.

Nhưng sự dịu dàng của nam nhân này tựa hồ chỉ tồn tại dành cho một mình Thẩm đại bổ đầu… thật ra căn bản không phải là người dịu dàng gì đi? Đối với người khác, hoàn toàn là cảm giác tuyết thêm băng… thật đáng sợ, chỉ riêng sát khí trong mắt đó, đều như có thể lăng trì người khác!

Bọn họ cứ đi đi dừng dừng như thế, lộ trình một canh giờ lại đi mất hai canh giờ mới tới.

Khi còn cách cửa không tới mấy chục mét, tiểu nha dịch lo lắng người của Liễu phủ không nhận ra Thẩm đại bổ đầu, lại có tranh cãi không hay, cho nên chạy trước vài bước thông báo, hai người kia vẫn bước đi không nhanh không chậm, chỉ là mỹ nhân tay nắm tay đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao lóe qua một tia giảo hoạt__

“Phi Dương, trên đường kéo dài lâu như thế, vậy ‘thông phong báo tin’ của cậu đã hoàn thành chưa?”

Triển Phi Dương giật mình__ “Sao cậu biết?”

Đây cũng gọi là tâm linh tương thông sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play