Tuy trên giường vẫn chưa kịp thu dọn, đừng nói là khí vị *** mị đầy phòng, chỉ cần nhìn đống vết tích trên chăn nệm cũng đủ để khiến Phụng Thiên Lam muốn đào cái lỗ chui vào, cái này đều trách bọn họ vào quá đột ngột… Ngạo Thiên Di bất kể mấy thứ này, tìm miếng đệm sạch để dưới eo hắn, để hắn ngoan ngoãn ngồi! Nếu không tiểu tiểu điểu tinh tế đã sắp lộ ra ngoài rồi, là vi phu như hắn cảm thấy vô cùng thiệt thòi…
Ai bảo tiểu ngốc nghếch này không ngoan ngoãn nằm trên giường đắp chăn, nhất định phải chạy loạn… xem ra vẫn là do mình mềm lòng, lưu lại cho hắn quá nhiều thể lực, mới muốn chạy khỏi mình!
Nhưng hắn buồn bực là chuyện của hắn, Phụng Thiên Lam thì ủy khuất đầy mình. Tiểu ngốc nghếch tự biết mất hết mặt mũi, không chịu ngồi yên, giãy dụa trong lòng nam nhân… nói gì cũng phải rời khỏi chỗ này! Nói trắng ra, một là sợ Lạc Dực bắt hắn hồi cung, hai là vừa rồi bị rách quần, mông lộ ra hết, xấu hổ cỡ nào chứ!
Lúc này lời của ai dễ nghe nhất, đương nhiên là Thẩm Lăng Vân, ai bảo Thẩm Lăng Vân trong số những người này là đáng tin nhất, hơn nữa luôn thương hắn, huống hồ Thẩm Lăng Vân nhàn nhạt cười, nói một cậu khiến tiểu tổ tông vui vẻ nhất__ “Thiên Lam, đừng sợ, Lạc Dực không tới bắt ngài! Không ai cưỡng ép ngài về cung đại hôn… chúng ta tới thăm ngài thôi.”
Không trở về?
Không cần bị bắt về?!
Hai con mắt trong vắt của tiểu ngốc nghếch hồi phục lấp lánh, căn bản quên giãy dụa__
“Lăng Vân? Thật sao?”
Tuy vẫn có hơi không tin liếc mắt nhìn Lạc Dực, những người này đều nghe lệnh hoàng huynh, sẽ không nể mặt hắn… nhưng Lăng Vân chưa từng lừa hắn, nhất định là Lăng Vân đã thuyết phục Lạc Dực!
“Ừm, là vậy… nhưng tiểu vương gia, tam vương gia sắp tới rồi, ngài ấy phụng mệnh dẫn ngài hồi cung, ta chỉ tới an bài nơi ở cho tam vương gia trước, hộ vệ mà thôi… cho nên chỉ tới thăm ngài, ngài xác định không trở về sao? Ngài phải nghĩ cho rõ, lấy vị công chúa đó rồi, ngài vẫn là vương gia, cành vàng lá ngọc, hưởng không hết vinh hoa phú quý và trăm điều vinh sủng, vẫn muốn thế nào thì được thế đó, không ái dám nói nữa chữ ‘không’ với ngài, hơn nữa tam thê tứ thiếp vốn rất bình thường, càng huống hồ ngài thân là vương gia, sau này nếu gặp người mình thích, vẫn có thể mang về cung, trắc phi mỹ nhân muốn phong bao nhiêu thì phong bấy nhiêu… Nhưng nếu ngài cố chấp muốn tiếp tục rời nhà trốn đi, giang hồ hiểm ác, nhân tâm khó dò, vạn nhất ngài bị người ta ức hiếp… thậm chí gặp nguy hiểm… đến lúc đó…”
Lạc Dực bị Thẩm Lăng Vân nói chặn họng hết biện pháp, không thể nói mình trợ giúp tam vương gia dẫn hắn về, chỉ có thể vừa dỗ vừa gạt tiểu vương gia tùy tính này, hồi cung tốt đẹp bao nhiêu, lưu lại bên ngoài hung hiểm bao nhiêu… nói tới cùng, nếu có thể thuyết phục tiểu vương gia ngoan ngoãn trở về, thì hắn và Lăng Vân có thể tránh được rất nhiều chuyện.
Đương nhiên, khi nói tới giang hồ hiểm ác, Lạc Dực còn không quên hữu ý vô tình liếc nhìn Ngạo Thiên Di, ý rất rõ ràng… nam nhân này là bằng hữu của Lăng Vân, hắn không tiện vạch mặt chỉ trích, nhưng Ngạo trang chủ đường đường và tiểu vương gia bên nhau, ai trên ai dưới, nhắm mắt không đoán cũng biết, nam nhân như thế, đối thủ là tiểu vương gia đơn thuần như tờ giấy trắng, trời biết làm sao lừa tiểu ngốc nghếch này tới tay, có thể tách liền tách… dù sao chỉ cần thuyết phục được vương gia, loại người như Ngạo Thiên Di, tuyệt đối không thể cam tâm theo vương gia về vương phủ làm nam sủng đi?
Khi Lạc Dực nhìn Ngạo Thiên Di, Ngạo Thiên Di sao lại không nhìn Lạc Dực? Không, nói chính xác là trừng! Hận nghiến răng nghiến lợi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT