Thẩm Lăng Vân bị nam nhân ôm, trong lòng không biết là cảm giác gì… dù sao thì chính là xấu hổ thôi! Nhưng nghĩ lần này thôi thì cho qua, ngoại lệ cho hắn ôm một lần vậy…

Kết quả bị Ngạo Thiên Di đột nhiên xông vào phá hỏng, gương mặt tuấn mỹ lập tức xấu hổ đỏ bừng, mắt phượng nhíu lại, vừa đẩy kẻ đang mê mẩn ra, vừa nghiến răng nghiến lợi__ “Ngươi mới lăn trên giường! Cả nhà ngươi đều lăn trên giường!”

Được thôi, thật ra y mắng vậy, Ngạo Thiên Di chỉ phất tay, không cảm thấy có gì không đúng… nhưng Phụng Thiên Lam bên cạnh bị dọa rụt cổ lại__ Tên này nếu ngày ngày không có gì làm, chỉ lo lăn trên giường… vậy, vậy còn không phải ‘lăn’ chết hắn trên giường sao!



Thật ra thì làm người trong võ lâm, giết người gì đó, cũng không thể tránh được, huống hồ lần này toàn giết kẻ vạn ác… giết xong bỏ đi là hết, ở lại không phải là tự tìm phiền phức sao?

Nhưng Ngạo Thiên Di nhìn tiểu ngốc nghếch vẫn sống chết giãy dụa không muốn để hắn ôm… bất giác thở dài, nếu nói tự tìm phiền phức, thì hắn đã tìm rồi! Hắn vốn sợ phiền phức nhất, vốn cho rằng nhặt được một tiểu đông tây dễ thương, còn bá vương ngạnh thượng cung người ta… tuy làm vậy đã trái với đạo quân tử, nhưng mới đầu hắn đã chuẩn bị sẽ bị trách cả đời, chứ không phải ăn xong chùi mép bỏ chạy! Có điều chưa từng nghĩ…

Tương truyền, cửu vương gia mà đương kim thái hậu sủng ái nhất…

Ngạo Thiên Di nhìn tiểu đông tây, vẻ mặt đen thui đang bận tâm chuyện phụ trách, lại có thêm một lo nghĩ nữa__

Hắn nguyện ý phụ trách, nhưng người ta có chịu để hắn phụ trách không? Trước đó còn nói gì mà bao dưỡng người ta, hiện tại nghe cứ như trò cười! Cành vàng lá ngọc chân chính… vạn nhất chịu theo mình đi, khi giận lại bỏ về vương cung… vậy phải làm sao? Cho dù hắn không sợ thái hậu nổi trận lôi đình phái binh tới bắt hắn, nhưng hắn không dám khẳng định giành lại tiểu đông tây được từ trong cung?

Lại thêm khi nãy ngồi xổm bên ngoài, qua lời Phụng Thiên Lam hắn biết thêm… đại mỹ nhân vừa xinh đẹp vừa biết đánh, tuy có hơi tạc mao không đáng tin, chính là Mỹ nhân kiếm Thẩm Lăng Vân trong tứ đại danh bộ, hiện tại nếu đã có quan sai ở đây, hơn nữa Thẩm Lăng Vân cũng thấy được mặt hắn rồi… nếu chạy ngược lại còn tệ hơn, làm không tốt còn bị xem là đồng bọn tặc đồ! Còn không bằng lưu lại sớm phối hợp phá án, nói sao lần này hắn cũng coi như phối hợp phá án.

Thẩm Lăng Vân thoát khỏi kẻ khiến y mặt đỏ tai hồng, chuyện đã trở nên dễ làm hơn__ Y luôn mang theo lệnh bài mà trước khi đi tam vương gia giao cho, đây là thứ mà tứ đại danh bộ mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ phải mang theo, gặp hoàn cảnh khó nhằn thì có thể lấy ra, tượng trưng thay mặt vương quyền, tóm lại cũng không khác gì với thượng phương bảo kiếm gì đó từng thấy trong tiểu thuyết, tuy không thể thượng trảm hôn quân, nhưng đủ để hạ trảm loạn thần.

Không bao lâu, các nha dịch đã tới, bao vây họ kín kẽ, Thẩm Lăng Vân vừa xuất lệnh bài, đám người này lập tức thay đổi thái độ, cung cung kính kính.

Tri huyện Đào Nguyên trấn nghe gian thương Lữ Thanh Phong của Thanh Phong Lâu xàm ngôn, vì muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão, đã bắt cóc, tàn hại nhiều ấu đồng, hiện tại bắt quả tang, hai người bị y pháp xử chết, Thanh Phong Lâu tạm thời quy công, chọn ngày đấu gía, chức huyện lệnh Đào Nguyên trấn sẽ đợi y trở về phục mệnh rồi, do triều đình phái quan viên mới tới nhậm chức… còn về các ấu đồng kia, còn sống thì tạm thời an trí trong Thanh Phong Lâu, mời lang trung tới, sinh bệnh thì chữa bệnh, bị thương thì trị thương, đợi người nhà tới nhận về, mấy hài tử đã chết… chỉ có thể hậu táng.

Đối với kết quả này, lão bách tính tại đó truyền nhau ca tụng, đều nói đại bổ đầu Thẩm Lăng Vân do hoàng thượng phái tới là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn, đủ thấy huyện lệnh của Đào Nguyên trấn này trước đây tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì… nhưng mà, chủ ý này thật ra là do Triển Phi Dương đưa ra__

Nhân vật giang hồ thần bí không bắt được, mà tên đó lại cực kỳ hung hiểm… trước khi triệt để tróc nã quy án, thì vẫn không nên lộ tin tên đó ra, tránh cho các bách tính lo sợ.

Nhưng mà, ít nhất các hài tử đều tìm được rồi, tiểu vương gia cũng được cứu… Thẩm Lăng Vân kết án xong liền nhẹ thân, tiếp theo chỉ cần dẫn tiểu vương gia về phục mệnh là được, tuy thật ra y vẫn không mấy thích ứng chuyện mình biến thành người cổ đại, chẳng qua dù sao không thể xuyên về được, hơn nữa một thân võ công cũng rất sướng, quan trọng nhất là nhìn những lão bách tính được giải cứu, khiến y tìm lại được sự cảm động và vinh quang ngày trước.

“Thần Thẩm Lăng Vân, tham kiến cửu vương gia.”

__ Lo lắng nam nhân bên cạnh lại gây thêm phiền phức, Thẩm Lăng Vân không nói hai lời bước thẳng tới, quỳ một gối… may là lễ số ở đây lần trước khi nghênh tiếp tam vương gia Phụng Thiên Vũ tại Phụng Túc sơn trang đã học được, cũng không khác tình hình trong phim cổ trang, tuy phải quỳ cho một tên tiểu quỷ còn chưa dứt hơi sữa thật sự là không mấy tình nguyện, nhưng dù sao nhập gia tùy tục, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ thôi.

Đương nhiên, cho dù đánh chết y… y cũng sẽ kiên quyết giả vờ không biết chuyện cửu vương gia đã bị nam nhân cường bạo… nếu không chuyện y vì cứu mấy hài tử, mà hại cửu vương gia bị nam nhân đó thượng thêm mấy lần bị vạch trần, vương tộc cao cao tại thượng kia còn để y yên được sao?

Nhưng Thẩm Lăng Vân lại không ngờ được, cửu vương gia này lại__

“Lăng Vân ca ca… Lăng Vân ca ca…”

Cứ thế ủy khuất nhào qua!

Đợi đã! Vương gia gọi y “ca ca”, khẳng định không phải huyết thống… vậy chính là bình thường rất thân quen…

Toi rồi!

Thẩm Lăng Vân thầm kêu không tốt… chắc sẽ không bị vạch trần ở đây chứ? Chuyện mình là ‘kẻ mạo danh’__

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play