Trong đại đường vương phủ, tân khách ngồi đầy, phần lớn đều là quý khách tới vì mặt mũi vương gia, cũng có người của Phụng Túc sơn trang, Lạc Dực, Minh Liệt… ngay cả Nhiên Thiên cũng tới, ai nấy đứng đó, trên mặt không có nửa điểm vui vẻ, toàn bộ là lo lắng!

Sao lại thế này…

Tuy Lạc Dực hận tên nam nhân Triển Phi Dương đó, nhưng lúc này nhìn Thẩm Lăng Vân đứng chính giữa, trong lòng là đau lòng nói không nên lời.

Vì nam nam bái đường, cho nên cho dù thân là vương phi, Thẩm Lăng Vân cũng không cần phải che đầu, chỉ mặc một thân hồng bào nhỏ hơn Phụng Thiên Vũ, vô cùng hợp người, chỉ là trên gương mặt tái nhợt đó, căn bản không nhìn thấy nụ cười nào.

“Chúng ta cướp Lăng Vân đi… tiếp tục như thế, thật sự sẽ thành đưa dê vào miệng cọp!”

__ Minh Liệt siết chặt nắm tay, nhỏ giọng nói bên tai người yêu.

Nhưng bị Lạc Dực ấn lại… Lăng Vân làm thế, nhất định có lý do của y, Lăng Vân đứng đó bái thiên địa, bái phu quân, nhưng ánh mắt trống rỗng không có ý muốn cầu cứu họ…

Nôn nóng làm loạn sẽ lỡ đại sự!

Khi người chủ trì lên tiếng “Lễ thành__”

Đối với người cổ đại, Thẩm Lăng Vân bắt đầu từ lúc này chính là người của tam vương gia Phụng Thiên Vũ, nhưng trong đầu Thẩm Lăng Vân, lại bận tâm những thứ này sao?

Phi Dương… Phi Dương… cái tên độc nhất vô nhị đó, khiến nước mắt sỉ nhục tuy quẩn quanh trong hốc mắt, lại không hề rơi xuống.

Bái đường xong, Phụng Thiên Vũ cũng phát hiện cảm xúc của y không thể khống chế, bất cứ lúc nào cũng không thể đóng giả tiếp nữa, lập tức lấy cớ quan tâm người yêu, đích thân đưa y về phòng… vẫn là căn phòng đó, vẫn là chiếc giường đó, tại đây, y xém chút bị tên này cường bạo, tại đây, tên cầm thú này lấy ngọc lục bảo của Phi Dương uy hiếp y…

“Lăng Vân, nghỉ ngơi trước đi… ta đi ứng phó khách nhân một chút, tối nay ta sẽ cho ngươi một đêm động phòng mỹ diệu cả đời khó quên…”

Mỹ diệu mới lạ! Cả đời khó quên thì đúng thật… đó sẽ là thù hận và sỉ nhục khiến Thẩm Lăng Vân cả đời cũng không cách nào quên…

Nam nhân nói lời tự lừa mình dối người, dùng phương thức này mới có thể chiếm hữu người mình thích, cố gắng gượng cười đâu chỉ mỗi Thẩm Lăng Vân? Chẳng qua Thẩm Lăng Vân không phải gượng cười để phối hợp lừa gạt tân khách, mà là y đang giả vờ hạnh phúc để lừa bản thân.

Thậm chí ngay cả tín nhiệm ít nhất cũng không thể cho đối phương__ Trước khi đi, Phụng Thiên Vũ lại lần nữa điểm huyệt y, không để y chạy loạn, không cho y bất cứ cơ hội động tay chân nào, “Ngoan, nằm đợi ta… ta rất nhanh sẽ trở lại.”

Nam nhân nhẹ hôn lên khóe môi bị nước mắt thấm ướt của y, mặn mặn, đắng chát, sau đó mới luyến tiếc rời đi, mà Thẩm Lăng Vân nằm trên giường không thể động đậy, trừ nước mắt, thì không thể làm gì nữa.

Bản thân vô lực như thế… mỗi lần đều là Triển Phi Dương giúp y, khi mấu chốt, Phi Dương có nguy hiểm, y lại không thể giúp đỡ chút nào… Phi Dương bị như thế, đều là do y hại, biết rõ thân phận của Phi Dương vào đô thành sẽ có nguy hiểm, nhưng vẫn ngốc nghếch mua nhà cho hắn ở đô thành… kết quả món quà đó lại biến thành đoạn đầu đài…

“Phi Dương… Phi Dương…”

Tâm niệm, lo lắng… giống như cơn lũ trào lên trong lòng, Thẩm Lăng Vân vẻ mặt hoảng hốt thầm thì tên người đó, lặp đi lặp lại, và hận sự vô lực của mình.

Nhưng, một âm thanh đột nhiên trôi vào tai, khiến Thẩm Lăng Vân giống như bị giật điện__

“Lăng Vân! Sao cậu lại khóc? Có phải tên súc sinh đó ức hiếp cậu không?”

Thẩm Lăng Vân cho rằng mình nghe lầm, cố ngừng nước mắt để tầm nhìn trở nên rõ ràng__ “Phi, Phi Dương…”

Nằm mơ sao? Hay là Phi Dương đã bị Phụng Thiên Vũ hại chết, hóa thành lệ quỷ…

“Ngốc nghếch, nghĩ gì vậy chứ?”

Người đến dùng hành động thực tế nhất ngắt đứt tư duy lung tung của y.

Nhanh chóng giải huyệt đạo cho y, ôm người vào lòng… vòng tay rất ấm áp, giống như nhiệt độ trước kia.

“Phi Dương… thật sự là Phi Dương!”

Thẩm Lăng Vân tự xoa mắt, cảm giác rõ ràng vòng tay ấm áp này, gương mặt quen thuộc, âm thanh quen thuộc, vị đạo và vòng tay quen thuộc… y đột ngột ôm lấy nam nhân, vui muốn khóc.., y chưa từng mất mặt như thế, chỉ có thể ngồi khóc… nhưng lúc này, y không để ý, chỉ cần Phi Dương không sao…

“Đương nhiên là tôi rồi! Ngốc nghếch, cậu không sao chứ? Có phải bị tên súc sinh đó ăn hiếp…”

Nam nhân ôm người yêu trong lòng, tim như đao cắt… hắn thấy vết đỏ trên cổ Lăng Vân, đương nhiên biết đó là cái gì. Lại thêm Lăng Vân trước giờ rất kiên cường, đột nhiên khóc lóc thương tâm như vậy… tình trạng tệ nhất, hắn không phải không nghĩ tới! Chỉ là càng như vậy, hắn lại càng không nỡ kích thích đối phương, bất kể xảy ra chuyện gì, Lăng Vân đã yếu ớt tới mức này… hắn chỉ có thể an ủi, sau đó xẻo thịt tên Phụng Thiên Vũ kia!

“Không, không có, chỉ có trên cổ thôi, không có xảy ra chuyện đó… tôi cho rằng cậu chết rồi… Phụng Thiên Vũ dẫn người đến nhà chúng ta… hắn lấy ngọc lục bảo cậu định tặng tôi trước kia, nói cậu nằm trong tay hắn, bức tôi thành thân với hắn…”

Thẩm Lăng Vân vội giải thích rõ, chỉ là y không ngờ, nam nhân này một câu cũng không oán y, rõ ràng không cho y tới, kết quả nhiệm vụ không hoàn thành, xém chút tự bồi luôn mình, còn xém chút hại người mình yêu… nhưng Phi Dương, chỉ ôm y, cẩn thận an ủi, bất luận phát sinh chuyện gì, sự dịu dàng không thể thay thế này vẫn như cũ….

Hơn nữa khi y yếu đuối, người này càng dịu dàng, hoàn toàn bất kể y đã phạm sai lầm lớn thế nào…

Ai biết Triển Phi Dương nghe rồi, lỗ mũi liền tức muốn méo…

“Tên tiểu nhân bỉ ổi Phụng Thiên Vũ! Tôi mai phục ở gần vương phủ hai ngày, từ khi cậu vào cánh cửa này, tôi vẫn luôn ở gần đây… tôi không yên tâm cậu, vẫn luôn đợi cơ hội xâm nhập vào đây, kết quả không đợi được cơ hội nào… hôm nay thực sự không bình thường, cậu không hề đưa một chút tin tức nào ra, chớp mắt đã bái đường luôn rồi, tiếp theo đã sắp động phòng, tôi còn có thể đợi sao?”

Nhìn vết cắn trên cổ… còn nói là không để tên kia ăn đậu hũ, nếu như hắn còn không xuất hiện… bảo bối Lăng Vân của hắn sẽ trực tiếp bị Phụng Thiên Vũ ăn sạch!

Triển Phi Dương nhìn vết răng đỏ trên cần cổ trắng nõn… là nam nhân đều tức giận.

“Hử? Mấy hôm nay cậu vẫn ở gần vương phủ, căn bản không về nhà?”

Thẩm Lăng Vân tức giận muốn cắn người, y lại bị tên Phụng Thiên Vũ lừa!

Tên khốn đó tám phần là tới nhà y rồi, không tìm thấy người, thời gian lại không cho phép hắn tiếp tục tìm kiếm, chỉ đành tạm thời trở về… vì uy hiếp y ngoan ngoãn bái đường thành thân, liền dùng ngọc lục bảo tìm được trong nhà lừa y… trời biết trên ngọc lục bảo này dính máu của ai…

“Đi thôi, tôi mang cậu đi… nhân hiện tại là lúc hôn lễ hỗn loạn nhất, phòng bị thấp nhất, tôi dẫn cậu đi… nếu còn không đi, cậu sẽ thật sự là đưa dê vào miệng cọp!”

Nam nhân thấy y cuối cùng không có việc gì, liền cứng mặt lại nghiêm túc nói.

Tiểu ngốc nghếch này, làm ra chuyện ô long lớn như thế, xém chút bị tên khốn kia… đợi Thẩm Lăng Vân qua vài ngày hoàn toàn bình tĩnh lại, xem hắn làm sao trừng trị ngốc nghếch này!

Ai biết, Thẩm Lăng Vân chợt nảy ra ý mới, mắt cũng sáng lên mấy phần, vẻ mặt gian xảo ngẩng lên, nhìn người yêu__

“Phi Dương, tôi có chủ ý này! Cậu nghe tôi nói…”

Cái gì là vết thương lành liền quên đau? Cái gì là không chịu đánh thì không nhớ? Chính là đang nói tới người như Thẩm Lăng Vân!

Vừa thấy Phi Dương không sao, thương tâm sợ hãi gì cũng ném lên chín tầng mây… hồi phục lý trí, tìm lại trí tuệ, lập tức tinh thần phấn chấn, đặc biệt là khi kế hoạch của y hiện chỉ thiếu một ‘viện trợ’ nên không thể đạt thành, Phi Dương quả thật chính là từ trời giáng xuống.

Triển Phi Dương đen mặt, cố gắng ép mình kiên nhẫn nghe y nói xong ‘diệu kế’… tiếp theo mặt càng lúc càng đen, khóe môi giật vô số lần__

“Cậu xác định cậu vẫn muốn làm vậy?”

Tuy nghe thì thấy hệ số bảo hiểm cực lớn… nhưng lá gan của tiểu ngốc nghếch này cũng thật sự quá lớn nha… xem ra nên trừng trị một chút rồi!

“Phi Dương, cậu đừng tức giận, tôi làm vậy không phải là vì muốn giải quyết chuyện cho nhanh sao, sau đó chúng ta có thể đi hưởng trăng mật, thế nào?”

Thẩm Lăng Vân gần đây coi như đã học xong chiến thuật làm nũng triệt để, hơn nữa dùng trên người Triển Phi Dương, quả thật giống như đã được đo lường chuẩn bị sẵn!

“Vậy cậu không được để tên đó chiếm tiện nghi nữa… lát nữa tôi sẽ tới tiếp ứng cậu!”

Nhìn vết đỏ trên cổ người yêu, Triển Phi Dương thầm chém tên Phụng Thiên Vũ kia ngàn đao… tối nay, chính là tối nay, hắn sẽ cho kẻ ức hiếp Thẩm Lăng Vân phải trả giá!

Cuối cùng Triển Phi Dương vẫn không thể chống lại sự cố chấp của Thẩm Lăng Vân, lặng yên đi sang cách vách, tìm được túi đồ nhỏ của y, sau đó trở về nơi động phòng đáng cười của người mình yêu cùng nam nhân khác, trên bàn bày một bình rượu, cùng hai chiếc ly bạch ngọc, đó là rượu giao bôi của đôi tân nhân… Triển Phi Dương càng nhìn càng tức giận, cắn răng tìm một túi dược phấn không màu không mùi đổ vào trong đó.

Nếu không phải hoàng thượng niệm tình thủ túc thâm sâu, nhất định phải tìm được chứng cớ…

Nếu không phải Lăng Vân cố chấp kiên trì dùng chứng cớ…

Trực tiếp độc chết tên đó thì tốt biết bao, cần phải tốn nhiều công sức như vậy sao? Còn phải khiến Lăng Vân của hắn chịu uất ức… tiểu ngốc nghếch này, chuyện đã quyết định, thì có chín trâu cũng không thể kéo về… đương nhiên, đây là suy nghĩ một phía của Triển Phi Dương, nếu dễ dàng hạ độc Phụng Thiên Vũ như thế, thì sẽ không phải khiến người nhiều chết oan như vậy nữa!

Hạ dược xong, Thẩm Lăng Vân lại nằm xuống giường, bày vẻ vẫn bị điểm huyệt… mà Triển Phi Dương thì lặng yên giấu mình trong trời đêm, hắn phải vào cung, vì Lăng Vân bảo hắn truyền tin…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play