Vì y cuối cùng cũng dựa vào chính sức lực của mình bắt được một con nai hoang.
Chỉ là bị Lang Vương cười nhạo chế giễu cho một trận, vì con nai hoang gầy nhỏ đó vẫn không đủ để y thật sự lấp đầy bụng.
Chiếu theo lý mà nói Lâu Ánh Thần chắc đã có thể bắt được con mồi tốt hơn, nhưng dưới chân y không có xe, trong tay không có súng, tư duy nhân loại trong tiềm thức đã hạn chế tốc độ của y, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy bộ đuổi theo con thỏ hay con linh dương sao? Đáp án là phủ định.
Ta quả nhiên không thích hợp làm lang.
Y tổng kết như vậy.
Khi trời tối, không khí trong rừng lạnh kinh người. Hắt xì hắt xì
Lâu Ánh Thần liên tiếp hắt hơi mấy cái, lúc này mới bắt đầu vui mừng vì trên người có một “áo khoác lông” màu xám, y lắc lắc đầu, chậm rãi bước ra sơn động. Lang Vương mấy ngày nay thường xuyên ra ngoài vào ban đêm, hắn đi làm cái gì Lâu Ánh Thần không quan tâm, cái mà y quan tâm chính là bản thân về sau phải làm sao, không thể nào cứ tiếp tục trôi qua cuộc sống ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy đi?
Nói thật, bắt y làm một con lang mỗi ngày trừ ngủ rồi săn mồi ra không còn gì để làm, quả thật là chuyện rất đả kích y.
Đứng bên bờ hồ, cong đầu xuống dùng lưỡi từng chút từng chút liếm dòng nước mát, Lâu Ánh Thần nhìn bóng ngược trong dòng nước, chớp chớp mắt, nhìn trên mặt nước đang lăn tăn dập dờn chút sóng nước, trong đó là một con lang hắc sắc đang dùng con mắt oanh tử sắc (màu tím trong) nhìn lại y, trong lòng đột nhiên cảm thấy có hơi sợ hãi.
Y đã không phải là nhân loại rồi.
Câu nói này nói ra rất đơn giản, nhưng khi nó xảy ra trên người mình thì mới có thể thể hội được cái loại đè nén không nói nên lời.
Xào xạt xào xạt…….
Gió thổi qua, lùm cây gần đến dị thường.
Lâu Ánh Thần đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý, lông sau lưng đều run lên, y cảnh giác ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía.
Có một khí tức rất xa lạ đang lẫn vào.
Tuy hành động của y không phải rất nhạy bén, nhưng lỗ mũi của y thì rất nhạy bén.
Cơn gió chợt lớn làm tán loạn không thể xác định khởi nguyên của khí tức, Lâu Ánh Thần thấp thỏm bất an cảnh giác từ trong đại não truyền thẳng đến móng vuốt, ngay cả đuôi cũng căng cứng phòng bị, y không chút động đậy nghểnh đầu, đợi đối phương xuất hiện.
Vù vù…… vù vù……
Thanh âm biến lớn, nhưng mà, Lâu Ánh Thần càng thêm không yên đứng tại chỗ đánh giá, vẫn như cũ không phân rõ thanh âm từ chỗ nào đến, tình trạng này đột nhiên khiến y nghĩ đến nhiệm vụ cuối cùng, dự cảm tử vong nhất thời dâng đầy lên đại não, sau lưng một đạo thoắt động lành lạnh, y quay đầu, chỉ thấy trong đám cây rừng đen kịt đó, hai con mắt đỏ rực to lớn, âm lạnh đang tản phát ra sát khí.
Đó là…… cái gì……
Không đợi y nhìn rõ, ngay giữa lưng đột nhiên thít chặt lại, vô thức cúi đầu xuống, thì thấy một sinh vật uốn éo đang quấn lấy thân thể của mình, Lâu Ánh Thần ngao một tiếng kêu thảm, bị mãnh liệt nhấc lên quất lên giữa không trung, sau đó lại giống như mèo vờn chuột bị ném đi hung hăng đụng vào thân cây ẩn tàng trong hắc ám, nhất thời, đại não vốn đã muốn choáng váng bị đụng xém chút não bị chấn động. Vật đó giống như đã xem y là bữa tiệc đêm, lại quăng thêm mấy lần, rồi muốn đưa vào trong miệng, một cỗ vị tanh thối nồng đậm xông lên mặt, Lâu Ánh Thần hoang mang, khoảng cách gần mới nhìn rõ: Đó là một con mãng xà.
Đáng chết……
Tại sao lại lớn như vậy!
Ý niệm cầu sinh khiến Lâu Ánh Thần không tiếc thừa lực điên cuồng phe phẩy móng vuốt ý đồ muốn rạch được vết thương trên lớp vẩy của con mãng xà, âm thanh kít kít tựa như hiệu âm được tạo ra khi móng vuốt quẹt qua kính được gia cố, càng thêm kích thích đau đớn vào giây thần kinh, mãng xà thấy y như vậy, ngược lại trở nên án binh bất động, dùng một mục quang rất kỳ dị nhìn y chăm chăm, rất lâu sau, vươn cái lưỡi màu tím thẫm ra lướt lướt trên cổ y. Trong thoáng chốc, một cỗ hàn ý quấn chặt toàn thân Lâu Ánh Thần.
Y biết phương pháp ăn của mãng xà, nuốt toàn bộ con mồi xuống, nghe nói khi vào trong dạ dày của nó, con mồi vẫn còn chưa chết, ở trong đó, chậm rãi bị sự ngạt thở và ăn mòn giày vò…… nói thật, so với chuyện bị xà nuốt vào, Lâu Ánh Thần thà chọn lựa bị cắn chết.
Y ghét cảm giác nghẹt thở.
Mãng xà vui vẻ đánh giá con mồi của nó, một con lang, không có gì đặc trưng, chỉ là vị đạo trên người khiến nó có chút hoài niệm, cho dù chỉ có hơi hơi một chút thôi là vị đạo của Xích Mị quả (chả biết là trái chi cả). Đó là một loại quả ngọt sinh trưởng ở khu vực phía đông, trên cả bụi rậm có rất nhiều quả, nhưng có phân ra có độc và không có độc, chỉ có tộc xà bọn chúng mới có thể phân biệt được trái nào có thể ăn được trong đó, cho nên trừ xà ra, không có động vật nào khác dám chạm vào nó, vì sao trên người con lang này lại có vị ngọt của quả đó?
Hơn nữa, còn là cái loại tạp chủng màu xám không thuận mắt này.
Bỏ đi, cũng không liên quan đến nó.
Không muốn nghĩ nhiều nữa, con mãng xà đã trễ nải giờ cơm cuốn chặt đuôi lại, chặt đến mức Lâu Ánh Thần đều cho rằng xương cốt của mình bị vỡ vụn, sau đó, chỉ thấy một cửa động đen ngòm xuất hiện trước mắt, chẳng qua cửa động đó là đường tử vong thông đến địa ngục.
Sẽ không có ai đến cứu y.
Giống như lần tử vong trước sẽ không có ai đến……..
Đường nhìn dần dần tối lại, trong khoang mũi tràn đày mùi vị tanh tưởi nồng đậm, chi cảm thấy xung quanh vô cùng ẩm ướt, Lâu Ánh Thần biết, tử hình của y đã bắt đầu.
Biết tại sao chim có thể bắt được cá trong nước không?
Nó chính là nhân lúc cá nhảy lên để bắt tiểu trùng trên mặt nước mà trờ đến, chính là đạo lý bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng. (Ví von người có tầm nhìn thiển cận, chỉ biết tính toán người khác, không biết rằng cũng có người đang tính toán mình). Đại đa số động vật khi ăn đều là lúc phòng thủ yếu nhất, cho nên, một thợ săn khác ẩn nấp trong bóng tối đang triển khai hành động.
Nó tiềm phục như một u linh sau lưng con mãng xà, lẳng lặng đợi chờ, đôi mắt trong không gian đen kịt tản phát ra u lam nhàn nhạt, đột nhiên thấy con mãng xà đang ngẩng đầu nuốt đó giờ cúi đầu xuống, nó biết, đây là quá trình ép con mồi xuống thực quản, thế là nó không ẩn nấp nữa, bổ nhào đến như một mũi tên, mở to cái miệng huyết tanh, trực tiếp cắn lên phần đầu của mãng xà. Mãng xà ngay lúc đầu tiên đã cảm giác được tiếng gió khi nó công kích tới tạo ra, không có thời gian để ngạc nhiên, đã bị đè cong đầu, mãng xà cố sức giãy đầu hy vọng có thể giãy rớt được vật đó xuống, ai biết vừa ngẩng đầu, đôi mắt đột nhiên đau đớn, răng nanh bén nhọn xé nát nhãn cầu của mãng xà.
Máu tươi màu đen mang theo mùi tanh tưởi vun vẩy bốn phía khi mãng xà giãy dụa trước lúc chết, tiếng gào bén nhọn vang lên xé tan bầu trời đêm, không bao lâu, đất xung quanh thân thể mãng xà không còn một mảng nào còn mang màu sắc nguyên thủy.
Thời cơ đại khái đã tới rồi……
Thợ săn nghĩ vậy, mới thả cái đầu xà ra, vút người bổ đến bộ vị nội tạng của con xà, từ vị trí sau lưng rất khó tìm đúng chỗ, nhưng nó vẫn không để tâm nhiều, một phát mãnh liệt rạch xuống, rồi kéo xé, ngay cả nội tạng và da xà đều bị đồng thời kéo rách.
Mãng xà ầm ầm ngã xuống, không cần nói, thắng lợi là của kẻ đến sau kia.
Nó tiêu sái vẫy vẫy lông toàn thân, vẫy hết những hạt máu nhiễm trên người xuống, sau đó đánh giá con mãng xà cự đại này, đưa móng vuốt kéo da xà ra, ở phần bụng cồm cộm của xà, một con lang màu xám thê thảm xém chút nữa đã nghẹt thở mà chết lăn ra.
Vốn cho rằng bản thân chết chắc rồi, lúc này Lâu Ánh Thần chỉ còn sót lại một nửa hơi thở, y suy yếu ngẩng đầu lên nhìn.
Dưới ánh trăng, một con lang ngân sắc, đang dùng con ngươi màu lam nhạt, lạnh lùng trừng y.
Y thức đã không thể duy trì, cuối cùng, chậm rãi chìm sâu vào hắc ám.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT