Từ sâu trong lòng mà nói, Lâu Ánh Thần không muốn mang con gấu con này theo.
Thứ nhất, tiểu gia hỏa này quá nhỏ, bản thân không cách nào nuôi nó sống được, lẽ nào ngươi hy vọng một con công lang lại có thể tạo ra sữa để cho gấu con bú sao? Đó là chuyện không có khả năng. Thứ hai, đường đi nguy hiểm, y căn bản sẽ không có tâm tư đi chiếu cố cho một tiểu quỷ, huống hồ là một con gấu chứ không phải là lang. Nếu như còn cần phải nói ra điều thứ ba, cũng có, trước đây khi gặp phải một tiểu đông tây quấn người đã từng nói qua, Lâu Ánh Thần không thích tiểu hài tử. Vì đầu óc của tiểu hài tử cấu tạo khác biệt, hoàn toàn không thể nào thông hiểu!
Nhưng mà, trước mắt con gấu con này như đang bổ ra pháp trường mà cắn chặt đuôi của y, lại thêm cái ánh mắt vô cùng chăm chú đó, đều khiến Lâu Ánh Thần vô pháp cứ như vậy nhẫn tâm vứt nó lại. Thử vẫy vẫy cái đuôi, gấu con giống như mọc dài hơn, đỏ mặt cũng quyết nắm chặt mớ lông đó để bị vẫy tới vẫy lui.
“Phụt……. phụt……”
Không cần nghĩ cũng biết tiếng cười này chính là của một con thú như con chó khổng lồ lông tím bất lương nào đấy. “Muốn cười thì cười đi, nghẹn đến xưng đỏ mặt rồi” Lâu Ánh Thần không hảo khí liếc mắt trắng dã nhìn Á hạc, lại quay đầu nhìn cái cục lông đen cuối cùng vì ôm chặt quá mà mất hết sức lực lăn xuống đất. “Tiểu tử, ngươi nhìn cho rõ, ta không phải là người thân của ngươi.”
“Phốc” Lại một tên không chịu nổi, Triều Lạc Môn thấy Lâu Ánh Thần nhìn qua, vội vàng quay đầu, nó cảm thấy buồn cười chính là, đối phương lại dùng khẩu khí thương lượng nghiêm túc như vậy nói chuyện với một thú con mới sinh thứ gì cũng không hiểu đều đó tuyệt đối vô pháp giải quyết vấn đề.
Đích thực, con gấu con không hiểu ý của câu nói đó, thấy cái đuôi vừa rồi mình ngậm tránh đi, ánh mắt lập tức liền nhìn theo, lảo đảo mấy bước, trên đầu có một lực cản, ngẩng đầu lên, thì thấy Lâu Ánh Thần đặt vuốt lên đầu mình và ánh mắt vô hạn rối rắm đó.
Nó không hiểu tại sao ‘người thân’ đột nhiên lại đối với nó lãnh đạm như vậy. Nó đích thực đích thực là không hiểu
Con gấu con niên kỷ nhỏ này thật ra phần nhiều là dựa vào mùi vị để phân biệt địch ta, nó biết khí vị của sinh vật trước mắt này đối với nó mà nói không có uy hiếp, thậm chí nói là yêu thương, không giống những con xung quanh đều tràn đầy sát khí, cho nên nó dựa vào bản năng mà tìm kiếm an ủi, nhưng là tại sao lại bị cự tuyệt? Mẫu thân không phải nói người đồng tộc sẽ tản phát ra khí vị bảo hộ sao? Tại sao khí vị bảo hộ này lại cự tuyệt mình? Nó không hiểu rõ, vì không hiểu, cho nên nó ủy khuất, sau đó con mắt nhỏ chớp chớp rồi ô ô khóc lên. Một tiếng khóc không trọng yếu, nhưng đám lang đều hoảng lên.
“Nghe nói âm thanh của gấu có thể gọi đồng loại đến, lão đại, cái này….. chúng ta làm sao” Xích Nha đi tới trước tiên, nó vốn muốn nói giết con gấu con này, nhưng nghĩ tới gấu con thân thiết với lão đại, lại nuốt trở về.
“Hừ, sớm nên giết rồi” Thanh lang không nhẹ không nặng phiêu tới một câu, Xích Nha nhất thời dựng lông lên nhào tới, thanh lang không phòng bị, thân thể trượt đi xa trên làn tuyết mới dừng lại được, chưa đứng lên, Xích Nha đã leo lên người nó, răng nanh lộ ra: “Ô ô” Không nói gì, nhưng lại phát ra tiếng uy hiếp nguyên thủy của lang tộc.
“Xích Nha! Trở về!” Bị Xích Nha đột nhiên nổi giận dọa một phát, Lâu Ánh Thần nửa ngày mới hồi thần, vội vàng ngăn cản. Xích Nha dữ tợn từ từ lui lại, thân thể vẫn bảo trì tư thế đối mặt với thanh lang, hành động này nói rõ nó đích thực xem thanh lang là địch nhân lang, sẽ chỉ để lộ lưng ra với đồng bạn, mà răng nanh cho địch nhân.
“Được rồi, hiện tại chúng ta không có thời gian để gây chiến nội bộ.”
Á hạc liếm liếm khóe môi, nói một câu công bình.
Thần sắc thanh lang rất bình thường đứng lên, lắc rơi hạt tuyết dính trên lông, không nhanh không chậm chạy vào trong đội ngũ, khi đi ngang qua Xích Nha, mới liếc mắt qua, ánh mắt đó, âm tàng, lang độc, còn có hắc ám vô tận. ‘Ta sẽ báo thù’, toàn thân trên dưới của nó đang tản phát ra tin tức như vậy.
Lâu Ánh Thần nhíu mày nhìn hai tên oan gia này, liếm liếm băng tuyết trên khóe môi, nói: “Chúng ta lên đỉnh núi trước mặt, rồi tự phân ra là được.” Y tự nhiên cũng chú ý đến sự phẫn hận của thanh lang, vì để bảo vệ Xích Nha, cũng chỉ có thể nhắc trước đến sự tách rời đám lang. Quay người rút cái đuôi dính đầy nước miếng vẫn đang bị con gấu con nỗ lực cắn chặt, bất đắc dĩ ngậm nó lên đặt lên phần da mềm sau cổ mình, “ô ô” hai tiếng rồi thống lĩnh đi chậm rãi về trước.
“Ai da, thế nhưng thật sự mang theo” Khẩu khí của Á hạc nghe ra có chút không mang ý tốt.
“Nói không chừng thật sự là nhi tử của y đó ” Triều Lạc Môn chỉ sợ thiên hạ không loạn.
==============
Nói là chạy lên đỉnh núi, nhưng cũng không phải là chuyện trong thời gian ngắn, sắc trời dần dần tối lại. Đám lang ở một lùm cây sâu trong rừng nghỉ ngơi tạm, chạy vội cả ngày, còn thêm chiến đấu, tất cả lang đều đã mỏi mệt.
“Tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục lên đường sớm.”
Lâu Ánh Thần mang con gấu con thành thật yên tĩnh đặt trên đất, hạ lệnh. Sau đó bản thân đi lòng vòng dẫm dẫm lên một chỗ cỏ mềm, cho đến khi đám cỏ đều bị dẫm xẹp mới nằm xuống, co thành một đống. Gấu con kêu ‘ngao ngao’, tay chân vụng về trèo tới cạnh đuôi y, còn thông minh thuận theo kẽ hở chui đến cạnh bụng y, vùi thân thể co thành quả cầu chôn vào bên trong cái đống Lâu Ánh Thần, chỉ lộ ra cái đầu lông lồm xồm, hàn phong vừa thổi qua tựa hồ cảm thấy lạnh, nghi hoặc nhìn Lâu Ánh Thần, muốn học theo bộ dáng đối phương dùng đuôi phủ lên mũi, nhưng khó xử ở chỗ cái đuôi của nó thật sự quá ngắn, khổ não hết nữa ngày, bèn dùng cái móng nhỏ dày của mình đặt lên miệng, cũng coi như đã thành công.
Buồn bực nhìn gấu con học theo động tác của mình, Lâu Ánh Thần dở khóc dở cười không dám động đậy nữa.
Thượng đế a…….
Tại sao con gấu này lại……… hiếu học như thế……
Tại sao ngay cả tư thế ngủ của y nó cũng phải mô phỏng theo?
Y gần như có thể tưởng tượng được tương lai…….. bản thân sẽ nuôi ra được một con ET thế nào…….
Trời ơi…… ngươi giết ta đi……
= = ||||||||||||
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT