Giết chóc, không có triển khai hồi hộp.

Vết máu đỏ diễm nhiễm dần trên làn tuyết trắng, lại bị liên tục dẫm qua, biến thành một đám bùn màu xám đỏ, không khí thanh lãnh không còn bụi bẩn lãnh liệt nữa, mà là huyết tanh băng hàn.

Khi toàn bộ gấu xuất hiện trong tầm nhìn, mới phát hiện không nhiều như trong dự tưởng, chỉ có bảy con, lại thêm di thể bị Lâu Ánh Thần cắn nát sau gáy, cũng chẳng qua là mục tiêu tám con. Nhưng mà, cho dù là với số lượng này, cũng khiến đám lang có chút tan tác không thành đội. Đồng thời khi Lâu Ánh Thần nhảy xuống giải quyết con gấu đầu tiên, mấy con gấu đen hùng tính bao vây bên ngoài cũng đại phát thú tính, chỉ cần luân chuyển chưởng vỗ liền đánh bay đi mắt con lang trực tiếp xông tới, binh binh mấy tiếng, đã có không dưới ba con lang bị trọng thương ngã ra đất. Hơn thế nữa, một con gấu ôm chặt con lang già lao tới trước mặt, đè xuống dưới thân, sau đó dùng hàm răng có lực cắn được phát triển đặc biệt tốt cắn đứt chân của con lang.

Vị đạo máu kích thích không chỉ mỗi lang mà thôi.

Không hề dừng lại bên cạnh con gấu vẫn còn đang co giật, Lâu Ánh Thần cong thân phi bắn qua, lực bắn của y cực khéo, nhân một thoáng chốc khi một con gấu đang quay lưng với y quấn lấy một con lang trước mặt, liền chuẩn xác không chút sai lầm ôm chặt não của nó, cũng không chậm trễ, lập tức dùng phương pháp đồng dạng hung hăng cắn xuyên qua cổ con gấu, không có ai có thể hiểu rõ kết cấu ở phần cổ bằng Lâu Ánh Thần, y biết rõ từ chỗ nào cắn xuống mới có thể đủ nhanh chóng dẫn đến chí mạng, nhưng trước đây đối phó đều là nhân loại yếu nhược, mà đối thủ lần này là gấu. Khi trong miệng vừa cảm giác được dịch thể dâng đầy, đã cảm thấy thân thể ‘binh’ một tiếng, giống như bị xe tải đụng, xương cốt đau từng trận từng trận đến đen mắt. Xảy ra chuyện gì?

Lâu Ánh Thần bị đụng đến mê đầu, nhất thời không ý thức được đã xảy ra chuyện gì, lỗ tai vang lên ong ong, con mắt vốn có vết thương bị thứ gì đó làm mờ đi, trong đường nhìn có một mảng màu đỏ quái dị. Y hung hăng nhắm mắt lại, ngừng mấy giây rồi mở ra, ai biết thứ nhìn thấy lại là một thân cây đang nhanh chóng biến lớn. Theo vô thức thả lỏng hàm răng muốn tránh đi, nhưng không ngờ, hàm răng lại bị lớp thịt căng chặt của đối phương cuốn lấy không thể rút ra.

Ngắn ngủi chỉ có mấy giây, trong lòng Lâu Ánh Thần chỉ kịp phản ứng ra một suy nghĩ: Cây…….

Y thậm chí còn không kịp nghĩ tới bản thân có bị đụng chết không, thân thể lại binh một tiếng, bay nghiêng ra, sau đó bị một con gấu đè dưới người. Rất lâu, không biết gì cả ngẩng đầu, mới phát hiện Xích Nha sớm đã chạy tới nằm trên di thể con gấu gầm lên nửa ngày. “Lão đại, ngươi không sao chứ…….”

“Lão đại ngươi đừng dọa ta……”

Buồn cười là một con lang như thế này, trong thanh âm thế nhưng lại còn mang theo ý khóc.

Á hạc bên cạnh không hảo khí gầm lên: “Tiểu tử ngươi, đừng đè nữa, ngươi còn ở phía trên ngây ra thì lão đại của ngươi sẽ bị đè chết đó!”

Xích Nha lúc này mới nhớ tới Lâu Ánh Thần bị con gấu đè phía dưới, vội vàng phi xuống, nghiêng đầu nhìn Á hạc kéo di thể của con gấu ra. “Ngươi tiểu quỷ này, không bị ép chết đi…… nhiều máu quá” Sự kinh dị trong khẩu khí khiến Xích Nha bên cạnh lại một trận run rẩy.

Lâu Ánh Thần lúc này mới nhìn thấy trước ngực đến phần bụng là một mảng máu lớn, ho khan vài cái, run rẩy đứng lên, vừa muốn hít sâu một hơi, xương cốt liền truyền tới một trận đau đớn. Chắc là xương cốt bị thương rồi, nhưng chiếu theo kinh nghiệm mà nói thì còn chưa nứt xương.

“Không sao…..” Y cuối cùng chậm rãi hồi khí, “Máu của con gấu đó.” Thoáng chốc khi Xích nha lao ra, thân thể y vì ở sau cổ con gấu nên không tránh khỏi bị máu nhiễm đỏ triệt để. Liếc mắt thấy Xích Nha còn đang rụt rè nhìn mình, liền mở miệng, vốn là muốn cười, nhưng xương cốt lại đau một trận khiến nụ cười đó biến thành co giật, “Đa….. đa tạ rồi, Xích Nha.”

Lập tức, Xích Nha đang cúi mày cúi mặt liền sinh long hoạt hổ ngẩng đầu lên.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, Lâu Ánh Thần hỏi: “Đã thu dọn hết gấu rồi?”

“A” Lang vây bên cạnh lúc này mới nhớ tới còn ít nhất là sáu con gấu cần phải tấn công, vội vàng chạy đi hỗ trợ cho đám phòng vệ đã sắp không chịu nổi.

“Đám gia hỏa này rốt cuộc là giống ai?”

Á hạc không hảo khí nói.

Lâu Ánh Thần bất đắc dĩ nhìn Xích Nha ở chỗ xa giống như đánh đến hưng phấn càng đánh càng dũng mãnh, cà nhắc đi lại muốn gia nhập vào vòng chiến, Á hạc ngăn y lại, khẩu khí đã bất thiện: “Ngươi có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không, ở bên này đi bên đó không cần đến ngươi!” Chuyển mắt nhìn đám gấu, thế nhưng, chỉ còn sót lại hai con, tựa hồ có ba con gấu nhìn ra tình huống không tốt đã chạy rồi, còn một con thì bị thanh lang cắn đứt chân, lại bị những con lang khác xâu xé thân thể.

“Những gia hỏa này, vốn rất lợi hại mà…….”

Lâu Ánh Thần nói, y cho rằng sẽ tử thương thảm trọng đến mức toàn quân bị diệt, không ngờ thế nhưng lại có thể đẩy lui gấu đi. Á hạc không nói gì, con mắt chuyển lên người mấy con lang bị gấu đánh bay, nhìn phần não trắng trắng đó mà liếm liếm khóe môi.

Lâu Ánh Thần lúc này phản ứng chậm hết nửa khắc mới phát hiện đội ngũ bên này của mình cũng chỉ còn sót lại không đến một nửa. Trong lòng hơi thắt, vội vàng chạy tới. Tử trận đa phần là lang già, lớp lông sớm đã mất đi ánh sáng, loạn cào cào bết máu. Có hai con đầu bị đập vào thân cây khi bị đánh bay đi, huyết dịch đỏ tươi và não trắng vàng từ thân cây trượt tới đất, ướt đẫm cả một đường.

“Vừa rồi, ngươi xém chút đã thế này rồi…… con gấu đó tựa hồ có chút địa vị, cũng có cốt khí, không thể giãy ngươi rớt khỏi lưng liền muốn đụng vào cây……..” Á hạc lại gần, nó không lo lắng về trận chiến ở không xa, lại chỉ có một con gấu nhút nhát, thân ảnh mang theo vết thương chạy khỏi mảnh đất ghê rợn này. Con gấu cuối cùng thì bị thanh lang không chút lưu tình cắt rách yết hầu.

“Xùy…… con lang đó cũng có mấy phần bản lĩnh.” Mục quang ẩn giấu ý tứ gì đó lấp lóe khi thanh lang nhìn qua, Á hạc phù phù thổi sáo, khi nhìn sang gương mặt lãnh tĩnh của Lâu Ánh Thần, cười nói: “Xem ra gia hỏa đó gấp đến không thể chờ muốn thay vị trí của ngươi a…….”

Nhíu nhíu mày, Lâu Ánh Thần không có phản ứng quá khích gì chớp mắt, đáp: “Hắn muốn làm, thì làm.”

“Ngươi không để ý?”

“ Ta vốn không ngờ sẽ phải làm đầu lĩnh gì đó.”

Trong lòng hơi xúc động một chút, Lâu Ánh Thần ho khan mấy tiếng, nhìn thanh lang đang từ từ đến gần, ánh mắt bình tĩnh, ngược lại thanh lang bị y nhìn như thế có chút không thoải mái, vừa muốn mở miệng nói cái gì, Xích Nha đã nhào sang, ngăn trước mặt thanh lang.

“Lão đại, ta phát hiện một tiểu đông tây, ngươi đến xem thử phải xử lý thế nào?”

Tiểu đông tây?

Tiểu Mãnh Cáp?

Tự động liên tưởng đến tiểu ET đã lâu không gặp, tâm tình Lâu Ánh Thần đột nhiên trở nên khẩn trương, không còn để ý đến thanh lang và Á hạc, vội vàng đi theo Xích Nha chạy tới. Ở chỗ không xa chiến trường, trong một đám cỏ hỗn loạn không chịu nổi, vang lên tiếng xạt xạt.

Có chút kích động dùng vuốt vẹt ra, Lâu Ánh Thần nhìn cục thịt lăn ra đó, bất giác nhất thời ngây ra.

Không phải Mãnh Cáp, nhìn quả cầu lông đó lăn ra, chỉ là một con gấu con, bộ dáng tựa hồ vừa mới sinh ra không lâu, chuyển cái đầu lồm xồm lông, còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Con mắt nhỏ đen lóng lánh ngây thơ mở ra nhìn mấy cái đầu vừa xuất hiện trên không, rất lâu, mới ngây ngây đưa lưỡi ra, liếm liếm móng vuốt còn chưa kịp thu lại của Lâu Ánh Thần, sau đó rạo rạo cắn lên.

Đây là…….. chuyện gì…….

Lâu Ánh Thần đầu đầy hắc tuyến trừng mắt nhìn Xích Nha đang nảy ra chủ ý làm sao chia con gấu nhỏ này ra ăn, rồi lại thu cái móng vuốt dính đầy nước bọt về, đầu óc một trận mê mang, y nghĩ cứ như vậy ngất cho rồi…… vì con gấu con này, khiến y nhớ lại cơn ác mộng đã từng bị một tiểu đông tây quấy nhiễu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play