Bầu trời đêm thâm u, không có trăng sao, mấy đạo phù vân màu xám nhạt lạnh lùng phiêu lượng, giễu cợt nhìn xuống nhân gian.
“Ngươi rốt cuộc, đang có chủ ý gì!”
Thượng Quan Nhiễm tức giận khó chịu đánh cái tay đang thò qua của Nam Vương, không có tay áo dài che giấu, có thể dễ dàng nhìn được một tay khác của hắn đang nắm chặt quyền. Nam Vương giả như thả lỏng cười đểu, hỏi ngược: “Ngươi cảm thấy ta đang có chủ ý gì? Chẳng qua là muốn một con lang từ chỗ chủ tử của ngươi mà thôi” Mục quang của hắn trên dưới đảo lên một thân phục sức Kiêu Ngô của Thượng Quan Nhiễm, cường thế lại gần, tay phải trượt qua chỗ cột chặt ở thắt lưng, “Hay là nên nói, ngươi đang chờ mong ta dùng điều kiện gặp mặt Thù Bạt để đổi ngươi?”
“Ngươi”
Chưa từng có cách nghĩ như vậy, nhưng Thượng Quan Nhiễm cũng đỏ mặt cắn răng, hắn hít sâu một hơi, ý đồ muốn để nộ hỏa của mình bình tĩnh một chút, sau đó đánh rớt cái tay không an phận ở thắt lưng đó, nghiêm túc nói: “Trước đây ngươi rõ ràng không có nói qua muốn so tài, tại sao giữa đường lại làm cho mọi chuyện phức tạp lên? Đừng quên, ta đã đưa cho ngươi nửa năm lương thảo, ngươi nếu không tôn trọng ước định ban đầu, ta có quyền thu hồi” “Nga vậy sao……. đó chẳng qua là một lần nhất thời hứng khỏi xíu xiu mà thôi, Nhiễm, ngươi sao lại để ý như thế?”
“…… Bệ hạ, xin ngài….. khi gọi tên của thảo dân nên dùng toàn tên.”
“Tại sao?” Nam Vương bày ra biểu tình khi không đi chọc phá nói, “Đáng tiếc bổn vương thích gọi ngươi như vậy.”
“……” Thượng Quan Nhiễm cảm thấy huyết dịch của mình đã bắt đầu sôi trào, từ lúc một thân võ công bị phế phải đi vào thế giới thương trường, hắn tự tin hơn mười năm nay cũng coi như luyện được tâm lý chịu đựng không ai có thể quấy phá, nhưng người trước mặt này lại…… hai câu ba lời là có thể khiến bản thân không nói nên lời và không thể làm gì, híp mắt lại lùi về sau một bước, hắn bất giác dùng tay ấn ấn gân xanh đột nhiên nhảy lên trên trán, trong lòng hiểu rõ đêm nay sẽ không dò la được cái gì, ôm quyền, lãnh đạm nói: “Thảo dân có chút không thích hợp, mong bệ hạ lượng thứ, xin cáo lui trước.” Nói xong, quay người đi ra cửa.
Gót chân còn chưa bước qua bệ cửa, sau lưng đã bị một sức mạnh kéo trở về, đang muốn giãy dụa, chợt nghe thấy người dán sát sau lưng dùng thanh âm trầm thấp hỏi: “Mỗi lần đều là ngươi tới chỗ của ta thu thập một chút tình báo cho ‘chủ tử của ngươi’, ngươi cảm thấy……. bổn vương là người thích chịu thiệt như vậy sao?”
Bị thanh âm quá mức gần gũi này chấn kinh một lúc, Thượng Quan Nhiễm bất giác run rẩy một cái, quay đầu, chỉ thấy gương mặt lạnh lùng tà mị của Nam Vương dán sát lại, dưới sắc đêm, làn da như được phủ lên một tầng xám lạnh, khiến nụ cười mỉm trở nên băng hàn kỳ lạ: “Bổn vương trước hết phải lấy một chút lợi tức, không xem là quá phận đi? Ân?”
Từ cuối cùng giọng điệu nhướng cao khiến da đầu Thượng Quan Nhiễm tê cứng, thân thể tự động phản ứng trở vai tấn công ra sau, cho dù không có nội lực, chiêu thức và sức mạnh cũng không phải nói quên là có thể quên. Nhưng đáng tiếc đối thủ không còn muốn dung túng hắn nữa, nhẹ tháo lực, lật người hắn đè lên trên bàn trước cửa sổ, chỉ nghe thấy một trận âm thanh loảng xoảng của đồ sứ vỡ nát, trong tĩnh mịch đặc biệt chói tai.
“Nam…. Vương, xin….. xin ngài tự trọng!”
Mắt thấy trong mắt đối phương gần như có sắc thái muốn thiêu đốt người, đó là thần sắc dục vọng không thể che giấu, Thượng Quan Nhiễm lắc người giãy dụa mấy cái, cánh tay vốn bị chế ngự không được thả lỏng, ngược lại thân thể càng bị đè chặt, Nam Vương ép toàn bộ lên.
“Lại là câu này…..”
Như có như không liếm khóe môi, Nam Vương hỏi, “Ta dù có không tự trọng, ngươi lại có thể làm gì?” Lời vừa nói xong, hung hăng tách mở bờ môi còn chưa kịp khép chặt, hút đi mật dịch trong miệng đối phương, trong cặp mắt đó, lấp lóe *** lãnh liệt vô cùng. Ngón tay của hắn thuận theo đường lưng không mấy tinh tế của người dưới thân du tẩu, thuần thục kéo mở dây lưng tím được buột chặt, sau đó thuận theo dây lưng được mở ra thò tay vào trong y phục của Thượng Quan Nhiễm. Làn da ở dưới tay, không mềm mại trơn mịn bằng nữ tử, nhưng lại căng chặt như cây cung, mang theo một chút nhiệt độ ẩm thấp thu hút xúc cảm trên tay. “Như thế xem ra, ngươi cũng là một…… vật quý…….” Dán sát vào cạnh tai người dưới thân, ái muội cắn một cái lên sóng mũi đối phương.
“Ngươi ngươi thứ đăng đồ tử (háo sắc)……” Bị câu nói ‘vật quý’ đó chọc giận làm Thượng Quan Nhiễm toàn thân không thoải mái co chân phải lên đá ra, bốp một tiếng, đá trúng bắp đùi Nam Vương, nhưng tên này tựa hồ không có cảm giác, ngón chân xoắn lại, thuận thế tách chân Thượng Quan Nhiễm ra.
“Không nghĩ tới Thượng Quan đại nhân không bị người bức ép, lời nói ra lại như ‘trò của tiểu nữ tử’, đăng đồ tử? Hắc hắc……”
“Ta cũng không ngờ Nam Vương gian xảo âm hiểm thế nhưng cũng là cái thứ…… háo sắc hạ lưu vô sỉ!”
“…… Âm hiểm và vô sỉ? Được thôi, nếu ngươi đã thích ta như thế, ta cũng chỉ đành miễn cưỡng chiếu theo đó mà làm thôi.” Nam Vương xé đai lưng đã bị mở ra xuống, trói ngược hai tay của Thượng Quan Nhiễm ra sau, sau đó hời hợt như nước hôn hôn lên trước ngực đối phương, cảm thấy người dưới thân run rẩy từng cơn, hắn vui vẻ nhướng khóe môi, bên ngoài cửa hai điểm u tím lấp lóe không ngừng, hắn lại không chút ngừng nghỉ cắn lên để lại ấn ký trên hai khỏa hồng châu, vết hôn kéo dài lên trên, khẳng cắn hầu kết của Thượng Quan Nhiễm, như đang phẩm vị mỹ thực không ngừng hôn liếm tỉ mỉ, “Thật ra, ta cũng không để ý yến hảo của chúng ta có kẻ thưởng thức đâu.” Thượng Quan Nhiễm nỗ lực bảo trì một chút thanh minh còn sót lại bị câu nói đó làm tỉnh phân nửa, hừ một tiếng muốn đứng lên, kết quả đổi lại chỉ là thân thể càng bị dán sát chặt kín lại, hung hăng trừng Nam Vương một cái, “Bỏ ta ra!” Hắn nói, khẩu khí đã bất thiện. Nam Vương không chút để tâm dùng ngón tay ma sát hai má của hắn, lại dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn sang con lang có diện mạo như súc sinh ngoài cửa đó.
“A……” Thượng Quan Nhiễm hiển nhiên cũng bị sự xuất hiện đột ngột của con lang dọa nhảy lên, nhưng ý nghĩ đầu tiên chính là: Không phải người, quá tốt rồi
Phía sau lại một mảnh ẩm ướt, hắn nhịn không được bị khơi lên dục hỏa, vừa muốn nói cái gì, chỉ cảm thấy dưới thân chợt lạnh, “a” một tiếng kinh hô còn chưa kịp thoát ra, vật cứng nóng bỏng đã cường ngạnh nhét vào nơi tư mật giữa khố gian.
“Ô….. ngươi…..”
“Ai bảo ngươi lộ ra biểu tình như thế…… nhất thời không nhịn được……..” Hoàn toàn không mang theo chút áy náy Nam Vương cười giễu nói, sự lãnh đạm trong ánh mắt đã lùi sạch, hắn nhìn lần cuối con lang bị dọa chạy đi, hung hăng đem dục vọng đỉnh đến chỗ sâu nhất, lại lần nữa phục lên hôn đôi môi của tình nhân, trong mắt thoáng qua tia sáng âm mưu đạt thành.
Ta…… ta….. ta kháo!
Hiện tượng thuần thiên nhiên……
Lâu Ánh Thần một mặt chạy như bay một mặt nhịn không được mắng chửi Nam Vương biến thái, rõ ràng đã nhìn thấy y, lẽ nào không cảm thấy khó chịu sao? Dù sao cũng là chuyện bí mật trên giường……. hắn….. người đó lẽ nào không có thứ cảm giác gọi là xấu hổ? Thậm chí một số hành động đến cuối cùng cũng rõ ràng là làm cho y xem mà……
Đương nhiên, đây không phải là chuyện quan trọng nhất
Quan trọng nhất chính là……. Lâu Ánh Thần bất đắc dĩ đảo mắt nhìn dục vọng hơi ngẩng đầu ở khố gian, không biết bản thân có nên dộng dầu một cái hay là tưới nước lạnh đây.
Không biết người mẹ ở thiên quốc đó…… xin lỗi, nhi tử của người hình như…..
Cũng có xu hướng biến thái rồi…….
Phát hiện chạy nhanh không thể tiêu trừ dục hỏa, Lâu Ánh Thần bất đắc dĩ vòng tới một chỗ thủy đàm nhảy vào làn nước lạnh đó, may mà nước này không phải là hồ, chỉ thuần túy là dòng nước nhỏ chảy được thiết kế để thưởng thức, nhìn bóng đổ lắc lư trong nước, đột nhiên có chút cảm giác thương cảm, y thở dài một hơi, kéo đám lông trên người mình bắt đầu cắn cắn, hơn nữa trong lòng quyết định: Vô luận thế nào mình phải trong thời gian ngắn rời khỏi chỗ quỷ này.
Nhưng không nghĩ tới cơ hội lại nhanh tới đến như vậy, hay là nên nói……. là một kế hoạch gì đó của Nam Vương, y trong lúc vô ý bị nhìn trúng làm con cờ được nghênh đón đầu tiên, có lẽ là một lần đột biến cuối cùng.
“Bội Nhật Thiếp Xích Na (Thương Lang, tức Lâu Ánh Thần) vì mạo phạm Nam Vương, bị cắt bỏ chức vụ thị vệ ở ‘Ô Nhật Các’, đầy đến Mục Lĩnh (đỉnh chăn nuôi), Hãn Hình Cung vì phải bồi thường vào chỗ khuyết, nên, Nam Vương lưu Thượng Quan Nhiễm lại làm thành viên mới của Ô Nhật Các.” Đối với chuyện của Thù Bạt, một chữ cũng không đề cập.
Khi tờ thánh chỉ này đến tay Thiên Mạch Doanh, ngoài ý muốn là hắn không có cuồng nộ, chỉ nhìn tờ địa đồ trong tay ngây ra một lúc, sau đó đem một miếng vải băng cũ có thấm hai giọt máu băng lên cánh tay không bị thương, đối với chuyện này, hắn thỏa hiệp, vì đạt được vũ khí kỳ vọng đã lâu, Nam Vương thỏa hiệp, vì đạt được Thượng Quan Nhiễm, hai bên đều vui mừng. Mà hành động cộng đồng của hai người, tạo nên cơ hội trực tiếp có hiệu quả nhất đối với mong muốn rời đi của Lâu Ánh Thần.
========== (Giải thích sơ lược) ==========
Kết thúc đất diễn của nhân loại = = ||, vì đây tương đối quan trọng, nên đặt vào bên trong chính văn.
Về phía Thiên Mạch Doanh: một bảo vật đã tìm kiếm nhiều năm, hơn nữa còn là bảo vật tương đương với việc có năng lực có thể đoạt được thiên hạ, và một con lang, ngươi cảm thấy cái nào quan trọng hơn? Chỉ là muốn nói tính chất của con người chỉ luôn nhìn khía cạnh có lợi hơi đối với mình, lang, chẳng qua là sủng vật mà thôi. Vì nó mà từ bỏ đi một mục tiêu quan trọng (không loại trừ thiên hạ), rất ít người có thể làm được như vậy.
Nam Vương: Không phải cố ý cho lộ diện, chẳng qua là mục đích của hắn từ lúc bắt đầu chính là muốn có được Thượng Quan Nhiễm. Nhưng Thiên Mạch Doanh không có khả năng sẽ đồng ý, nếu nổi lên tranh giành, Nam Vương tuy là rồng chiến đấu nhưng cũng phải cố kỵ thực lực của Thiên Mạch Doanh. Cho nên tìm một cái cớ để đem con lang đi, rồi mới đề ra yêu cầu sau đó, thậm chí đối với việc từ bỏ Thù Bạt cũng là vì để chắc chắn Thượng Quan Nhiễm có thể bị mình lưu lại. Nam Vương có chút lạm tình, nhưng tình cảm đối với Thượng Quan thì có hơi phức tạp một chút (thật ra lần viết H này không phải là lần đầu tiên của hai người, nếu là lần đầu tiên = = Thượng Quan sẽ không có phản ứng như thế.)
Thượng Quan tuy ở đây không biểu hiện ra năng lực gì quá lớn, nhưng tác dụng trên thương trường thật ra tương đối cường hãn. Nam Vương đạt được hắn, thật ra cũng tương đương với việc đạt được vũ khí càng thêm cường thế và mang tính bảo đảm hơn so với Tử Ngọ Mộ Liêm.
Thiên Mạch Doanh đồng dạng đạt được Tử Ngọ Mộ Liêm, đối với hắn mà nói, sự ly khai của Thượng Quan tuy là tổn thất, nhưng không ảnh hưởng đến sự vui sướng trong lòng hắn
Từ trước đó có thể nhìn ra, quan hệ của Thiên Mạch Doanh và Thượng Quan có chút căng thẳng, còn về tình tiết tỉ mỉ, sẽ giải thích ở phiên ngoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT