Rất đau……..

Rất đau……..

Nước

Trong hôn mê, một dòng nước mát lạnh chậm rãi chảy vào miệng, Lâu Ánh Thần vô thức nuốt lấy, mắt lại vẫn luôn không mở ra.

Toàn thân giống như xương đều tan rã, hoàn toàn không có khí lực…… Lang Vương đưa mấy ngụm nước, cho đến khi Lâu Ánh Thần không còn khát nữa, mới liếm liếm lông mao bị ướt bên khóe môi, thuận thế nằm một bên.

Nó mang y đưa về hang động của mình…… Chỗ này trừ một số ít con mồi bị ăn, còn thì không hề có sinh vật nào xâm nhập thánh địa của mình, nó thế nhưng lại nghĩ cũng không nghĩ mang y về chỗ này. Lang đối với nơi nghỉ ngơi của bản thân tương đối có một ý muốn phối hợp khá lớn, trừ bạn lữ và gia hỏa thân mật, còn bình thường sẽ không để cho đồng loại khác tiến vào Thói quen này càng thể hiện rõ ràng trên người Lang Vương, nhưng mà trước mắt……. nó còn mang y về đây.

Có lẽ, ngoài tồn tại đem tiểu tử này là nô lệ ra…….. cũng có thể

Lần nữa đánh giá con lang trước mắt, Lang Vương phát hiện thì ra nó còn rất trẻ, xương cốt tráng kiện, nói rõ rằng tuổi ấu của nó sống cũng coi như sung túc, tứ chi thon dài, tuy có hơi gầy, nhưng vẫn có một cảm giác cường mãnh hữu lực, nó an tĩnh nằm trong đám cỏ mềm, biểu tình nhu hòa, vành tai bén nhọn thỉnh thoảng hơi lắc một chút, tựa hồ bị thứ gì đó làm cho ngứa ngáy. Trong một thoáng Lang Vương cho rằng đã nhặt được một bảo vật, nó đứng lên đi tới vài bước, dựa vào người Lâu Ánh Thần, chú mục một lát, bắt đầu nhẹ nhàng liếm miệng vết thương cho y. Trên cổ, là vết răng mình lưu lại, còn có đạo vết thương trên lưng…… thân thể y khi chạy trốn bị nhánh cây cứa ra vô số những vết thương nhỏ, khiến nó có hơi ngoài ý muốn tiểu tử bướng bỉnh này…….. khiến nó không có biện pháp.

Mắt lại nhìn lên vết thương trên chân của Lâu Ánh Thần, Lang Vương không tự giác nhíu mày, nó không thích vết thương này…… về sau nói không chừng sẽ để lại sẹo…… nó ghét trên thân thể vật sở hữu của nó có dấu vết của tên thợ săn khác, nhìn rồi nhìn gương mặt vẫn rất thuận mắt đó, Lang Vương tiến lại chân sau của Lâu Ánh Thần, chậm rãi lộ ra hàm răng trắng rậm

“Ngô a”

Lâu Ánh Thần bị cơn đau trực tiếp kích thích tỉnh lại, vừa mở mắt, liền thấy Lang Vương với đồng tử kim sắc đang ăn chân sau của y (hiểu lầm ==), hoàn toàn theo tính phản xạ y nhấc chân lên đá một cước, đáng tiếc lại không chú ý miệng của Lang Vương vẫn đang cắn trên đó, một cước này, ngược lại khiến răng nanh của Lang Vương cắm vào trong da thịt. Lập tức một tiếng kêu thảm

“Tiểu tử ngươi còn không biết an phận.”

Lang Vương rút răng ra, mùi máu tươi trong miệng khiến nó dị thường hưng phấn, nghĩ Lâu Ánh Thần đó tha cái thân thể bị thương này cũng không có cách nào lật người, nó tiến lại gần, rồi cắn lên đỉnh tai của y, thân thiết liếm liếm. Chỉ cảm thấy lông trên lỗ tai này bị hơi thở từ mũi Lang Vương phả ra có chút ngứa ngáy, Lâu Ánh Thần toàn thân bất giác run rẩy, không hiểu nhìn nhìn con lang mới vừa rồi còn muốn ăn sạch mình.

“Ngươi……”

Y có chút không tự tin, một mặt giả vờ bộ dạng yếu nhược, một mặt nhanh chóng tính toán làm sao mới có thể thoát hiểm.

Lang Vương sao lại không biết trong đầu y đang tính chủ ý gì? Lạnh lùng cười một cái, tiếp tục liếm lông Lâu Ánh Thần, kẻ đang phát ngốc đó chỉ cảm thấy trong lỗ tai đều là âm thanh vù vù vù vù, được đồng loại đối xử thế này cảm giác thật thoải mái, trong nhất thời thế nhưng lại mất đi ý định đầu, híp mắt tận tình hưởng thụ. Nhưng không được mấy giây, y đột nhiên hồi thần lại, giống như mới tỉnh khỏi mộng, nhảy chồm lên. Không ngờ thân hình của Lang Vương này so với mình cao hơn, mắt nó ngang với đỉnh đầu của y, động tác này của y, xém chút đã đụng phải cằm dưới của Lang Vương.

Nhưng không có thời gian để suy nghĩ những vấn đề này, Lâu Ánh Thần xông ra xa hơn ba mét, quay người vẫn cảnh giác như trước, Lang Vương vô cùng bất ngờ, hành vi vừa rồi là thể hiện thân thiết giữa đồng bạn, con lang này sao lại còn mang bộ dáng không hiểu gì hết thế này? Thấy một khắc trước tên này còn hưởng thụ như thế, ngay sau đó lại lập tức trở mặt, trong lòng đối với con lang không biết từ đâu chui ra này lại có thêm mấy phần hiếu kỳ.

“Ọt ọt ”

Chỉ là sự hiếu kỳ này còn chưa kịp phát ra, đã nghe thấy tiếng bụng đối phương kêu như sấm sét, không ngoài kỳ vọng nhìn thấy bộ mặt lúng túng của y, Lang Vương lúc này mới thật sự cười to lên.

Tiểu gia hỏa này, quả thật chơi rất vui…….

Lâu Ánh Thần còn chưa kịp tỉnh táo từ trong một chuỗi phát triển kỳ dị này, bụng kêu gào khiến y không còn biện pháp dựa vào ý thức để khống chế, y đơ mặt (囧) tại đương trường, hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống. Ngẩng đầu thẳng đăm đăm đánh giá cái con lang đang cười không ngừng không chút nào giống con lang kia, không biết tiếp theo nên làm thế nào.

Trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Khó trách mèo chó đều thích để người vuốt đầu nó a, thật sự rất dễ chịu…….

Nhưng mà đó cũng rất nguy hiểm, xém chút đã quên hiểm nguy đang ở bên cạnh.

“Ngươi đói bao lâu rồi?”

Lang Vương hồi phục lại thần thái ban đầu, thong dong không gấp nằm phục xuống, từ trong hành động này cho đối phương một thời cơ thả lỏng, Lâu Ánh Thần đỏ mặt, không nói gì, y cũng chả biết đã bao lâu rồi không ăn gì, sau khi đến chỗ này, thứ duy nhất ăn qua chính là một chút trái cây.

Đột nhiên nghĩ đến vị ngọt đó, chân mày càng nhăn chặt thêm, trong bao tử cũng bắt đầu cuộn trào.

“Con mồi ở đây tuy là đã có xu thế giảm bớt, nhưng cũng không đến mức khiến ngươi đói thành cái dạng này đi?” Giọng nói không ngữ điệu, Lang Vương đứng lên, nhìn Lâu Ánh Thần đột ngột dựng lông lên nhìn nó, trong lòng vẫn cảm thấy buồn cười, “Ta là Chiến, ngươi tên gì.”

Câu nói thăm hỏi, khẩu khí không cho cự tuyệt.

“……..” Lâu Ánh Thần ngẫm nghĩ, nói tên thật của y tuyệt đối sẽ khiến người ta cảm thấy rất quái, nhưng nếu chỉ nói một chữ Thần lại giống như đang có xu hướng thần phục, mắt đảo đảo một vòng, mở miệng nói: “Ta là Trận”

Cái mũi hơi nhướng lên một chút, Lang Vương lộ ra biểu tình cao thâm khó dò, cũng không đánh vỡ lời nói dối của y, quay người đi ra ngoài, dùng cái đuôi vẫy vẫy biểu thị y đi cùng, Lâu Ánh Thần nghĩ bản thân tạm thời không thể chạy thoát, nhưng nhìn thử con lang này có dự tính gì cũng được, thế là vội theo sau.

Phán đoán chính xác tâm lý của kẻ khác, cũng là một trong những thứ cần tu luyện của người trung gian môi giới.

Đi theo sau Lang Vương, Lâu Ánh Thần đại khái biết được con lang này đối với bản thân không có ác ý ít nhất là hiện tại, vì nó cho mình vị trí sau lưng, đây tương đương với ngấm ngầm nói rõ tín nhiệm của đối phương. Nói cách khác, bản thân có thể tạm thời cùng con lang này tìm hiểu một chút tình trạng nên tìm hiểu.

Nhớ lại mọi thứ từ lúc đến với thế giới này, Lâu Ánh Thần luôn tự đấu tranh tâm lý, cuối cùng vẫn quyết định trước hết lặng yên quan sát biến đổi, y đối với thế giới này hiểu biết quá ít, tự nhiên sẽ bại lộ nhược điểm của bản thân, là hành vi cực kỳ ngu xuẩn.

Lâu Ánh Thần đang có tâm sự, nhất thời không chú ý xung quanh, cho đến khi đụng vào Lang Vương mới đột nhiên hồi thần, lăng lăng nhìn đối phương, Lang Vương luôn bị biểu tình đó của y chọc cười: “Ta hiện tại rất hoài nghi ngươi liệu có biết đi săn hay không.”

“Di? Tại sao…… hỏi như vậy”

Sợi thần kinh của Lâu Ánh Thần không kịp phản ứng, tuy bản thân vừa mới xuất thần, nhưng thợ săn cũng không cần lúc nào đều trong trạng thái phòng bị đi mệt thấy mồ.

Mục quang Lang Vương chuyển xuống: “Ngươi đi đường lẽ nào đều tạo tiếng động lớn như thế? Động vật chỉ hơi có một chút cảnh giác liền có thể tránh đi.”

Di?!! Di Di?!

Là như vậy sao?

Lâu Ánh Thần giống như một học sinh phạm phải sai lầm, đánh giá móng vuốt của mình, trong đầu thoảng qua ý nghĩ đầu tiên là: A, xém chút thì quên, hiện tại là lang a……

Chả có một chút ý thức tự giác làm lang……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play