Thời gian từ từ trôi đi. Không qua bao lâu màn đêm lại một lần nữa buông xuống.
Ngay lúc đám người Tôn Khánh Nguyên đang ngồi tĩnh tâm tu luyện thì một âm thanh không mặn không nhạt vang lên bên trong đầu mỗi người:
" Tiến đến đi."
Nghe được âm thanh này thì cả 5 người đồng loạt mở mắt ra, sau khi nhìn nhau một cái thì đồng loạt bay về phương hướng nơi Xuân Đức đang ở. Sau khi xuyên qua mấy cái trận pháp đơn giản ở phía ngoài bọn họ rất nhanh đã đi tới trước mặt Xuân Đức.
Tôn Khánh Nguyên dẫn đầu cung kính hướng về phía Xuân Đức hành lễ những người khác cũng làm theo hắn.
" Tham kiến đại nhân."
Xuân Đức lúc này đang ngồi tựa vào Sói Mập, nhìn thấy 5 người thì thần sắc cũng không có một chút biến đổi nào, hắn bình thản nói:
" Có việc gì thì nói đi, bằng không thì các ngươi cũng không tới gặp ta tại thời điểm thế này? Khánh Nguyên nói ta nghe là có việc gì."
" Vâng. Chuyện là thế này.." Được lệnh của Xuân Đức, Tôn Khánh Nguyên bắt đầu kể lại từng sự việc đã phát sinh.
Hắn kể thì rất chi tiết nói đúng ra là vô cùng dài dòng. Còn thực tế cũng không có việc gì nhiều, chẳng qua là đại kiếp nạn 10 vạn năm xuất hiện sớm hơn dự kiến 3 vạn năm, quỷ vật từ bên trong Bàn Long Quy Khư bắt đầu trùng kích lối ra muốn thoát ra khỏi bên ngoài. Một khi để đám quỷ vật kia ra bên ngoài thì.. Chuyện gì xảy ra không cần nói cũng biết rồi.
Cơ bản là chuyện cũng chỉ có vậy mà thôi. Sắp tới thì sẽ có cơ số tu sĩ cấp cao các tộc táng thân bên trong miệng đám quỷ vật. Nhưng chắc hẳn cũng thủ được thôi, dù sao Bàn Long Thánh Địa cũng không phải mới thành lập ngày một ngày hai, mà đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm rồi.
" Như vậy chuyện này có liên quan gì đến ta sao? "" Nghe xong thì Xuân Đức thờ ơ hỏi một câu.
Tôn Khánh Nguyên lúc này lại giải thích:
" Đám trưởng lão trong gia tộc trong lần họp đàm mấy ngày trước đã chọn ra đại nhân làm người dẫn đội của Tôn Gia lần này. "
Xuân Đức nghe vậy thì có phần kinh ngạc, hắn không ngờ bên trong Tôn Gia vẫn có lắm kẻ ăn nó rực mở không việc gì làm muốn tính kế hắn nữa, hắn cũng không tin đằng sau việc này là không có bàn tay của kẻ nào đó.
Gật gật đầu hắn nói:
" Kệ cho đám hề đó nhảy nhót đi. Cũng không cần quá vội vàng làm gì. Mà chuyện kia ngươi tìm hiểu sao rồi? Có tra ra gì không? "
Nghe Xuân Đức nhắc tới việc kia thì Tôn Khánh Nguyên lúc này thần sắc trở nên nghiêm túc hơn, hắn cẩn thận nói:
" Thuộc hạ vẫn đang tiếp tục tra xét nhưng cũng không có quá nhiều thu hoạch, nơi mà đại nhân đề cập tới hẳn là 1 trong tam đại hung địa của Ma Vực."
" Không phải ở Tiên Vực sao? " Xuân Đức có hơi nhăn mày lại.
Tôn Khánh Nguyên gật đầu xác nhận:
" Không phải ở Tiên Vực, theo như những miêu tả của đại nhân thì nơi kia hẳn là Lạc Thần Chi Địa, hay ở Ma Vực gọi là Táng Thần Uyên. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của thuộc hạ, còn chưa có bằng chứng xác minh rõ ràng việc này."
Lông mày Xuân Đức không tự chủ được nhăn lại, nếu hung địa kia ở Tiên Vực việc xâm nhập còn đơn giản một chút, chứ ở Ma Vực thì rất không xong rồi. Chưa nói đến hung hiểm bên trong hung địa mà chỉ tính riêng đám thuần chủng ma tộc thôi cũng đủ mệt. Xâm nhập vào trong đại vực đám khát máu kia thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Con đường sau này của hắn phải đi quả thực thập phần gian nan. Nhưng dù sao có tin tức vẫn là tốt hơn không có tin tức gì. Thở dài một hơi hắn có phần buồn chán nói:
" Tiếp tục tra tìm, có tin tức gì thì báo lại cho ta."
" Rõ thưa đại nhân." Tôn Khánh Nguyên đáp.
Lúc này đây Xuân Đức lại nhìn qua Long Linh Nhi hỏi:
" Con bé(nha đầu) Nhạn Tuyết kia đâu rồi, sao không đi cùng với nha đầu ngươi? "
Đang nghe hắn cùng Tôn Khánh Nguyên nói chuyện, bất ngờ bị hỏi một câu làm cho Long Linh Nhi có vài phần luống cuống. Phải mất vài giây thì nàng ta mới bình ổn lại tâm tình rồi mới nói:
" Nhạn Tuyết có thù hận rất sâu đối với Khánh Nguyên, vì vậy cô ấy mới không có đi cùng. Hẳn bây giờ Nhạn Tuyết đang ở nhà chờ đợi tin tức của ta."
Nhẹ gật đầu, Xuân Đức lúc này đứng dậy vươn vai một cái sau đó nói:
" Cũng nên trở về nhìn xem một chút. Mà các ngươi tới đây có bị người nào theo dõi không? ""
Mộng Hồng Trần cùng Thanh Nhã khẳng định nói:
" Không có."
" Vậy các ngươi quay về trước kia, ta làm xong chút việc nơi đây cũng sẽ quay về gia tộc. " Xuân Đức bình thản phân phó một câu.
Những người khác nghe hắn nói vậy thì không ai có ý kiến gì, cả đám đồng thời hành lễ một cái sau đó liền rời đi. Thoáng cái nơi đây chỉ còn có 2 chủ tớ nhà Xuân Đức.
Thấy đám người kia đã rời đi xa xa, Xuân Đức khẽ vung tay lên, các trận pháp đồng thời được kích hoạt che giấu đi nơi đây. Cùng lúc đó hắn triệu hồi ra một đám con rối, trong đó còn có 1 con rối vương giả.
Nhìn Sói Mập hắn cười cười rồi nói:
" Để lại cho mập mạp ngươi đám thuộc hạ này, sau này xem như mập mạp ngươi cũng là một phương bá chủ rồi nhé. Thời gian sau ta cần đi làm chút việc ngươi ở đây vừa tu luyện vừa chơi với đám nhóc. "
Sói Mập cũng không có nói gì nó chỉ dụi dụi người vào Xuân Đức mấy cái tỏ vẻ thân cận mà thôi. Sau khi bàn giao nơi đây lại cho mập mạp thì hắn liền cũng rời đi. Thân ảnh hắn khẽ nhoáng lên một cái thì đã không thấy nơi nào.
Không còn Xuân Đức ở bên, Sói Mập cũng không có đi vào trong nó vẫn nằm nơi đó một mình, ánh mắt nó vẫn dõi theo phương hướng mà Xuân Đức vừa rời đi không bao lâu. Mãi sau một lúc lâu thật lâu nó mới đứng dậy lững thững đi vào bên trong.
Còn về phần đám con rối thì đều ẩn vào bên trong góc tối, sẵn sàng đợi lệnh của Sói Mập.
[ Chú thích: Con rối có trí tuệ so sánh cùng con rối không có trí tuệ(con rối mà Xuân Đức làm ra), con rối có trí tuệ có thêm được khả năng tu luyện cùng tấn thăng đẳng cấp như tu sĩ bình thường, về mặt này con rối không trí tuệ không có. Con rối không có trí tuệ muốn lên cấp thì phải dùng tài liệu bù đắp nhưng chỉ bù đắp về thể chất còn về hồn lực thì không.
Con rối trí tuệ có được khả năng tư duy cao, con rối không có trí tuệ tư duy cực kì hạn chế. Tóm lại hàng Xuân Đức làm ra nếu có trí tuệ gọi là sản phẩm hoàn mỹ, còn không có trí tuệ là sản phẩm lỗi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT