Sau khi được cô gái nhỏ Lôi Tâm đưa vào bên trong thú xa tĩnh dưỡng, vốn mọi việc đang bình thường, đột nhiên Xuân Đức linh cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra với bản thân.
Làn da bên ngoài của hắn nhanh chóng thoái hóa, từ lớp da căng mịn trở nên sần sùi y hệt lớp vỏ cây, được một lúc thì rớt ra bên ngoài những mảnh da vừa tách khỏi cơ thể thì lập tức hóa thành tro bụi rơi xuống dưới.
Ngay khi những tro bụi kia vừa rơi xuống mặt sàn thú xa thì lập tức ăn mòn. Cảm thấy tình huống phát sinh ra ngoài khống chế của mình Xuân Đức lập tức lao ra bên ngoài.
“ Ầm ….”
Cả chiếc thú xa trong nháy mắt nổ nát, sau đó từ bên trong thú xa vọt ra một đạo nhân ảnh, đạo nhân ảnh kia nhanh chóng chạy về phương xa.
Trước khi rời đi thì Xuân Đức chỉ kịp truyền âm cho Mộng Vân nói:
“ Vân. Ta tình huống xảy ra vấn đề, ngươi thay ta bảo hộ những người khác. Đợi lúc ta quay trở lại.”
Những người khác đang tĩnh tọa khôi phục, đột nhiên bị một màn Xuân Đức phá tan thú xa rời đi dọa cho không nhẹ. Cả đám mới đầu còn tưởng rằng địch nhân tập kích, cả đám nhao nhao lấy ra binh khí.
Nhưng đợi lúc bọn họ lấy ra binh khí thì Xuân Đức cũng đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.
Lúc này Lôi Tâm nhìn qua Mộng Vân lo lắng hỏi:
“ Vô Tà đại ca làm sao vậy Vân tỷ? Làm sao tự dưng hắn lại bỏ chạy?”
Mộng Vân trong lòng lúc này cũng là một mảnh rối bời, nàng cũng không biết là Xuân Đức bị làm sao, có chuyện gì lại khiến hắn gấp gáp như vậy. Trong lòng nàng bất an vô cùng.
Nhưng khi nghe được Lôi Tâm hỏi thì nàng lại tỏ ra trấn định nói:
“ Không có việc gì, Vô Tà sư đệ có chút việc cần giải quyết mọi người không cần lo lắng, đợi mọi người khôi phục chúng ta liền rời đi, cũng không cần đợi hắn.”
Những người khác nghe vậy thì đều biết Mộng Vân không nói thật nhưng cũng không ai bóc trần. Những người khác sau một hồi kinh ngạc xong thì cũng liền thôi, lại tiếp tục tĩnh tọa khôi phục. Duy chỉ có mấy người Lâm Thừa Vũ, Lâm Kinh Hương, Hải Băng, Tô Húc là cảm thấy bất an không thôi.
Tuy bọn họ không biết Xuân Đức gặp phải chuyện gì nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Mộng Vân thì cũng đã đoán được ra vài phần.
- --o0o---
Xuân Đức sau khi bay đi xa mấy chục vạn dặm thì mới dừng lại, cũng không phải hắn nguyện ý dừng lại mà cổ thân thể này đột nhiên không nghe theo lệnh của hắn.
Bóng Ảnh lúc này lo lắng hỏi :
“ Đại ca làm sao vậy?”
Xuân Đức lúc này đã không còn có thể khống chế thân thể nên chỉ có thể dùng hồn niệm truyền âm.
“ Nhìn tình trạng này hẳn là lột xác, xem ra lần này gặp phiền toái lớn.”
Bóng Ảnh có phần kinh ngạc nói:
“ Lột xác sao? Nhưng làm sao lại phiền toái.”
Xuân Đức lúc này nói:
“ Một chốc nữa linh hồn của ca sẽ bị cưỡng ép ngủ say, về phần thân thể này sẽ hoạt động theo bản năng….”
Xuân Đức mới chỉ vừa nói tới đây thì linh hồn của hắn bị một lực lượng vô danh ép xuống, trong nháy mắt liền lâm vào bên trong trạng thái ngủ say.
Ngay khi linh hồn hắn vừa ngủ say thì hình thể bên ngoài của hắn liền quay trở về bộ dạng một con Địa Ngục Thiên Long còn nhỏ, con Địa Ngục Thiên Long kia hình thể không lớn nhưng lại tán phát ra khí tức cực kỳ cường đại.
Lúc này đây bên trong hai mắt của nó chứa đầy sát ý, toàn thân tán ra khí tức tàn bạo. Nó đột nhiên ngửa đầu rống lớn vài tiếng.
“ Gào gào gào…”
Âm thanh vang vọng khắp một phương thiên địa, âm thanh kia vang lên khiến cho đại địa cũng vì đó mà rung lắc mấy lần, tất cả sinh linh trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh hắn lập tức hôi phi yên diệt không còn lại thứ gì. Tất cả đều hóa thành cát bụi.
Bóng Ảnh vốn đang rất bình tĩnh, nghe được âm thanh này thì đột nhiên trở nên bạo ngược, hắn vốn miễn nhiễm với tất cả những trạng thái tâm lý tiêu cực nhưng không ngờ lúc này lại bị ảnh hưởng từ tiếng rống của Xuân Đức.
Tiếp sau đó cả hai liền hợp nhất cùng với nhau, rồi tiếp theo con Địa Ngục Thiên Long kia bay lên trời cao đồng thời mở ra lĩnh vững săn mồi của bản thân.
Lĩnh vực kia ban đầu chỉ có phạm vi vài dặm nhưng rất nhanh liền mở rộng ra, lên tới mấy chục dặm, mấy trăm dặm sau đó lên đến vạn dặm.
Lĩnh vực kia bao trùm tới đâu, sinh linh nơi đó tiêu vong đến đó, cây cối đang tươi tốt chỉ sau một cái hô hấp liên héo úa sau đó thì triệt để mục nát biến thành tro bụi, không những cây cối mà nhân loại, yêu thú, hung thù gì đó, tất cả đều biến thành cát bụi.
Tất cả những sinh linh kia chết đi đều hóa thành một sợi sinh cơ màu xanh những sợi sinh cơ này bị một lực lượng vô danh dẫn dắt bay đến con ấu long trên trời.
Ngay khi hấp thu những sinh cơ này thì thân thể đang không ngừng bị phá hoại của Địa Ngục Thiên Long lúc này cũng chậm lại.
…….
Tốc độ của Địa Ngục Thiên Long cũng không phải rất nhanh nhưng mà dưới lĩnh vực rộng lớn bao trùm, độ phá hoại vẫn là cực kỳ khủng khiếp. Nơi nó đi qua nơi nào nơi đó hoàn toàn biến thành một mảnh tử địa.
Lúc nó bay qua mấy đại thành trì của nhân tộc thì mấy đại thành trì kia cũng lập tức biến thành một tòa thành ma. Không một sinh linh còn sống dù chỉ là một con kiến, tất cả đều biến thành cát bụi.
Lúc nó bay qua đại dương rộng lớn, đại dương kia lập tức biến thành đại dương chết, tất cả sinh vật bên trong lòng đại dương đều bị độc chết hóa thành huyết thủy.
Nhưng hạo kiếp cũng chỉ là mới bắt đầu, do quá trình lột xác cần rất nhiều sinh cơ bù đắp vì vậy khi còn chưa hấp thụ đủ sinh mệnh chi lực thì con Địa Ngục Thiên Long kia sẽ còn chưa dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT