Sau khi đã nhận được đồng phục cùng thẻ học viên của Học Viện Pháp Thần thì Xuân Đức liền quay trở về nhà. Vừa về đến nhà thì hắn liền đi tìm người cho hắn thuê nhà. Người cho hắn thuê nhà khi thấy được hắn mặc đồng phục của Học Viện Pháp Thần cùng thẻ học viên của hắn thì liền tươi cười.
Tiếp sau đó Xuân Đức gạ gẫm lão đó bán căn nhà kia cho hắn, vốn hắn cũng chỉ là hỏi vậy thôi nhưng không ngờ người đàn ông kia liền bán cho hắn với cái giá 200000 đồng vàng. Xuân Đức cũng không có biết là đắt hay rẻ nhưng hắn vẫn mua. Dù sao tiền vàng của hắn còn rất nhiều. Dùng tới lúc hoàn thành nhiệm vụ có khi vẫn dư giả.
Sau khi quay trở về nhà thì hắn liền tìm đến phòng ngủ, có điều bên trong phòng ngủ không thấy cô bé Lan Đóa đâu, mũi hắn ngửi ngửi, cảm thấy có mùi thơm bay ra từ phòng bếp, lúc này hắn đi xuống phòng bếp, vừa xuống đến nơi thì hắn liền thấy Lan Đóa đang nấu đồ ăn trưa. Nhìn thấy vậy thì Xuân Đức cười hỏi:
Lan Đóa quay lại thì thấy Xuân Đức đang đi vào trong phòng bếp, nhìn bộ đồ hắn đang mặc thì hơi kinh ngạc nói:
“ Vô Tà đại ca mặc bộ này thật đẹp, hi hi, em đang nấu canh thịt cho bữa trưa, cũng sắp xong rồi.”
Xuân Đức mỉm cười, tiến lại gần nhìn xem cô bé Lan Đóa nấu canh, khi hắn nhìn vào nồi canh thì không khỏi cười khổ, cô bé Lan Đóa này nấu canh mà chỉ cho đúng bốn cái lá rau, một chút xíu mỡ. Còn lại đều là nước. Mà nước có màu đục đục hẳn là dùng lại nước vo gạo.
Xuân Đức đương nhiên biết vì sao cô bé Lan Đóa lại nấu như vậy, cô bé nấu như vậy là đang tiết kiệm, đối với cô bé như vậy đã là xa xỉ lắm rồi. Người sống trong nghèo khổ thì luôn có tính cách tiết kiệm như vậy.
Khẽ cười, Xuân Đức nói:
“ Tiểu Đóa, anh không có cấm em tiết kiệm nhưng cũng không cần tiết kiệm đến mức này đâu. Hôm nay anh đã là học viên chính thức của Học Viện Pháp Thần, hàng tháng sẽ có trợ cấp, nên sẽ không lo đói, vì vậy sau này em cũng không cần tiết kiệm quá như vậy nữa. Được rồi, để anh nấu cho.”
Vừa nói thì Xuân Đức vừa xắn tay áo lên, sau đó thì lấy một cái trảo, mang ra một miếng thịt lớn bắt đầu cắt thành nhiều miếng vừa ăn, cho thêm một ít gia vị cùng hành họ các kiểu rồi xào lên.
Còn cái nồi canh mà Lan Đóa đang nấu dỡ thì hắn cũng cho vào ba bốn miếng thịt nạc lớn sau đó đậy nắp lại.
Lan Đóa thấy hắn một lần nấu nhiều như vậy thịt thì có chút lo lắng nói:
“ Vô Tà đại ca, nấu nhiều như vậy liệu có ăn hết không? Mà Vô Tà đại ca nói Học Viện Pháp Thần là sao ạ?”
Xuân Đức mỉm cười nói:
“ Ăn không hết thì để tới buổi tối ăn cũng được mà, không lo lãng phí. Còn về Học Viện Pháp Thần sao, nơi kia rất thú vị. Đến buổi chiều anh mang em đi nhìn xem.”
[ Lưu Ý: Lan Đóa cùng Xuân Đức không phải đến cùng từ một nơi nên cách xưng hô lúc ban đầu có hơi chút hỗn loạn, sau này ở cùng nhau nhiều thì cách xưng hô cũng từ từ thay đổi.]
Lan Đóa nhu thuận đáp:
“ Vâng.”
Không qua bao lâu sau thì Xuân Đức liền đã nấu cơm xong, sau đó hai người bắt đầu dọn cơm ra bàn,vừa ngồi ăn vừa xem ti vi. Ở thế giới ma pháp này khoa học kỹ thuật phát triển rất mạnh, mấy thứ như tivi gì đó cũng không thiếu, đã vậy còn hiện đại hơn nhiều.
Trên cái tivi do ma pháp tạo thành cùng kết nối này, chiếu rất nhiều kênh, từ kinh tế văn hóa giáo dục, đời sống,ca nhạc, quân sự, gì cũng có. Xuân Đức lúc này chọn một kênh ca nhạc sau đó thì cứ để mặc kệ cho nó hát.
Lan Đóa cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ hiện đại như thế này nên cô bé tỏ ra rất hứng thú. Cô bé nhìn chằm chằm cô gái đang hát bên trong tivi mà quên cả ăn. Xuân Đức thấy vậy thì cười nói:
“ Tiểu Đóa ăn đi không cơm nguội bây giờ, sau này còn được nhìn nhiều nữa. Mà phải rồi, Tiểu Đóa có thích đi học không?”
Nghe đến đi học thì cô bé Lan Đóa ngẩn người ra, đối với một đứa trẻ sinh ra trong thân phận thấp hèn như nàng, ăn bữa nay lo bữa mai thì làm gì có cái suy nghĩ đi học cơ chứ. Nhưng trong thâm tâm cô bé vẫn ước ao được một lần tới trường, suy nghĩ một chút cô bé có chút không dám chắc hỏi:
“ Em thật sự có thể tới trường sao?”
Xuân Đức gật đầu nói:
“ Thật, anh lớn như vậy rồi còn đi lừa một cô bé như em sao. Đợi khi nào em khỏe lại thì anh sẽ dẫn em đi học.”
Lan Đóa tuổi thực hình như cũng đã là 12-13 tuổi gì rồi nhưng do ăn uống không đầy đủ nên nhìn cô bé khá gầy yếu, nhìn chẳng khác gì mấy đứa bé 8-9 tuổi cả.
Ngay lúc Xuân Đức đang suy nghĩ nên chọn ngôi trường nào cho cô bé Lan Đóa thì âm thanh của Cửu Đầu Hoàng Kim Xà bất ngờ vang lên trong đầu hắn.
“ Có 11 thành viên tham gia nhiệm vụ sinh tồn lần này đồng thời chết đi, thời gian nhiệm vụ tăng lên 11 tháng. Mở ra giai đoạn một của nhiệm vụ, tiến về đế đô của một trong ba đại vương quốc. Nhiệm vụ có thời gian ba tháng, trong ba tháng người còn chưa thể tiến đến đế đô thì sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia nhiệm vụ lần này. Nhiệm vụ thành công khen thưởng không biết, nhiệm vụ thất bại trừng phạt không biết.”
Thấy Xuân Đức đột nhiên ngẩn người ra thì Lan Đóa kỳ quái hỏi:
“ Vô Tà đại ca làm sao vậy?”
Nghe Lan Đóa hỏi thì Xuân Đức lúc này mới lấy lại tinh thần, hắn lắc đầu nói:
“ Không có gì, chỉ là anh suy nghĩ chút chuyện vặt thôi, em ăn tiếp đi. Ăn nhiều mới nhanh khỏe được.”
“ Vâng.”--- Lan Đóa nhu thuận ứng một tiếng sau đó chăm chú ăn cơm, cô bé cũng không có nhìn tivi nữa.
Về phần Xuân Đức thì lúc này đây hắn đang cảm thấy có gì đó không ổn, hình như nhiệm vụ lần này có vẻ không đơn giản giống như bên ngoài. Hắn lúc này thử xem có liên hệ được với Cửu Đầu Hoàng Kim Xà không?
Không ngờ hắn vừa liên hệ thì liền được Cửu Đầu Hoàng Kim Xà không hồi đáp.
“ Tiểu tử, ta biết ngươi đang muốn hỏi cái gì, thực tế cũng không có gì cả. Nếu như 99 người tham gia nhiệm vụ lần này còn sống thì trong một năm nhiệm vụ sẽ hoàn thành nhưng nếu cứ trên 10 người tử vong thì một giai đoạn mới của nhiệm vụ sẽ được ngẫu nhiên đưa ra. Mỗi 10 người tử vong, thời gian ở thế giới này sẽ tăng lên 10 tháng, nhiệm vụ độ khó tăng lên 1 sao. Ta nói như vậy hắn tiểu tử ngươi hiểu rồi.”
“ Mà nhân tiện thông báo luôn, tiểu tử ngươi khá may mắn đấy, khi vừa xuất hiện liền đã ở tại đế đô của một trong ba đại vương quốc. Vì vậy nhiệm vụ lần này tiểu tử người là người hoàn thành đầu tiên. Ban thưởng sau khi kết thúc nhiệm vụ sẽ ban phát, giờ tạm thời giữ bí mật.”
“ Mà bật mí cho tiểu tử người một chút, tiểu tử ngươi cố gắng nâng cao thêm thực lực đi, sau này nếu có mở ra nhiệm vụ sẽ hoàn thành dễ hơn. Thôi ta chỉ nói vậy thôi.”
Cửu Đầu Hoàng Kim Xà không nói một thôi một hồi thì liền lặn mất không thấy tăm hơi đâu, Xuân Đức có liên hệ thế nào cũng không nhận được hồi đáp.
Trong lòng Xuân Đức lúc này thì thầm nhủ:
“ Biết ngay cái tên đầu óc không bình thường sáng chế ra nơi này làm gì có chuyện để cho người tham gia nhiệm vụ dễ dàng vượt qua như vậy. Cái nhiệm vụ này chính là một cái bẫy lớn. Lân trước nhiệm vụ số bốn độ khó chỉ 7 sao đã khiến ta mất mạng nếu như nhiệm vụ lần này mà còn khó hơn thì...”
Nghĩ đến đây thì Xuân Đức không dám nghĩ tới nữa, hắn tự dưng cảm thấy, cái nhiệm vụ này còn đáng sợ hơn cả mấy cái nhiệm vụ lúc trước cộng lại, nhất là Cửu Đầu Hoàng Kim Xà nói hắn phải nhanh chóng gia tăng thực lực.
Vốn dĩ hắn định ở nhà an nhàn một năm sau đó liền quay về nhưng bây giờ thì không được.
Cố gắng bình tĩnh, Xuân Đức lúc này bắt đầu lên kế hoạch mới cho tương lai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT