“Trận tiếp theo là đến hảo đồ đệ nhà ngươi rồi, đối thủ là đệ tử nhập môn của Bát Thiên. Đệ tử nhập môn của cao tăng đó.” La Thanh nhướng mày, Phương Khác này rút được ‘thăm tốt’ lắm, Bát Thiên sở trường là âm công, Trần Phủ cũng là tinh anh.

“Cao tăng? Hừ, gia còn là cao nhân đây. Đi, đi xem thử.” Trí Tiêu phất tay áo đi ra ngoài.

La Thanh thấy thế cũng đi theo, đúng lúc thấy Diệp Vu Thời và Hộ Lạc sóng vai mà tới. Sắc mặt La Thanh lập tức biến đổi, quả nhiên cái tên Trí Tiêu hiếm khi mang đầy hàm ý quay đầu nhìn ông một cái, rồi cao giọng nói: “Đi, đi xem so võ với sư thúc.”

Một hàng bốn người xuống núi. Giữa đường lại gặp đám người Tiêu Xương Thu. Thế là phái Côn Luân rầm rộ đi tới sân so võ.

“Bọn họ là muốn đi xem võ đấu sơ thí?” Tiêu Vân Dật nhìn đám người phái Côn Luân, ánh mắt dừng trên Trí Tiêu một lát, suy tư rồi nói: “Chúng ta cũng đi xem.”

Tả Khâu nhìn vẻ mặt Tiêu Vân Dật, cười nhạt, vẫy tay gọi một đệ tử bên cạnh, giao phó một phen. Đám người phái Thái Hành cũng đi tới sân so võ.

Hành động của phái Côn Luân và phái Thái Hành kinh động những phái khác nghỉ lại tại Cổ Sát tự.

“Vòng tiếp theo là ai tỷ thí?” Một thanh niên đội đấu lạp trắng hỏi.

“Đại nhân, là Cổ Sát tự, đệ tử đắc ý của Bát Thiên đại sư, Trần Phủ.” Thương Nhược Tuyết cúi đầu nói. Áo lông cáo càng khiến nàng trở nên yếu ớt.

“Ngươi cũng mang bọn họ đi xem thử.” Người đội đấu lạp nói.

“Vâng. Vậy Nhược Tuyết đi ngay.”

Cứ thế khách quý của Cổ Sát tự liền đi gần ba phần tư.

Đệ tử Cổ Sát tự quay mặt nhìn nhau, Bát Du bất giác cười nói với Bát Thiên: “Đệ tử của sư huynh danh tiếng vang xa, sư đệ không thể theo kịp.”

Bát Thiên lắc đầu nói: “Không đâu, không đâu, tâm tư Túy ông không ở trong rượu. Bát Du sư đệ, thỉnh đệ xuống xem một chút, nghiệt đồ lệ khí quá nặng, ta sợ nó thương tổn người quá mức.”

Lúc này, các tăng lữ tại sân sơ thí võ đấu đều hoảng loạn bối rối, những khách quý này vào đại hội hằng năm sẽ không đến sân sơ thí bọn họ góp vui, lần này bị sao vậy? May mà chiếu theo quy củ, trên đài quan sát luôn an bài vị trí của họ.

Từ lúc đám người Trí Tiêu mặc bạch y mây gợn của phái Côn Luân bước vào đến tăng bào màu vàng của Cổ Sát tự xuất hiện, mọi người tại đó đều sôi trào.

“Trời ơi, lần này sao thế? Có đại nhân vật nào tỷ thí sao, dẫn nhiều người của đại môn phái đến như vậy?”

“Côn Luân, Thái Hành, Thiên Sơn… Lục Căn, Như Thị quán… hôm nay được lợi rồi.” Một tản tu lầm bầm, tu sĩ kích động như gã không phải số ít. Trừ những người giật mình khi thấy đại môn phái, tự nhiên cũng có một phần giật mình khi thấy vài người.

“Là Thương Nhược Tuyết, Nhược Tuyết tiên tử! Thật đẹp…”

“Côn Luân tam tú Tiêu Xương Thu!”

“Liễu Tửu của Thái Hành.”

“Đó là Diệp Vu Thời, chính là Diệp Vu Thời đã diệt Âm gia.”

“Nhân vật thế này, nếu có thể trở thành đạo lữ của hắn.” Một nữ tu dùng ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm Diệp Vu Thời.

“Nằm mơ đi, người ta có thể nhìn trúng ngươi? Ta vẫn cảm thấy Phương Hiền Thanh thích hợp với tiêu chuẩn của ta hơn.” Nam tu ở bên cạnh lạnh lùng nói, nhận được một cái trợn trắng mắt của nữ tu.

Nhất thời người ở sân sơ thí đều chen tới đài quan sát ở cuối đài tỷ thí. Chỉ một lát, nơi này đã bị chen chật kín. Đương nhiên cũng có một phần người khinh thường chen chúc.

“Ủa? Sư huynh huynh xem phái Côn Luân cũng tới xem sơ thí.” Huyền Dung kinh ngạc nói. Chỉ thấy trên mấy chủ vị vốn trống, vị trí của phái Côn Luân do một lão đạo tóc trắng dẫn đầu ngồi xuống. Đài quan sát trở nên náo động.

“Thái Hành, Thiên Sơn… đều tới rồi.” Khổng Du Thanh ngẩn ngơ nói.

Huyền Dung dậm mạnh chân nói: “Không phải chỉ là đệ tử nhập môn của đại sư thôi sao? Cần phải phô trương lớn vậy sao? Cố ý ức hiếp người mà. Đại môn đại phái thì hay lắm sao? Cao tăng thì ghê lắm sao? Trần Phủ thì tài ba lắm sao?” Vừa rồi Huyền Dung còn cao hứng suýt nhảy lên ba tấc khi biết Phương Khác đánh bại ba tu sĩ, bây giờ lại bắt đầu lo lắng.

“Sư muội…” Khổng Du Thanh không kìm được dịch sang một chút, hắn là vô tội bị ngộ thương.

“La Thiếu Loan đó có phải thua chắc rồi không?” Huyền Dung thấp giọng hỏi, ngữ khí mang theo chán nản.

“Nếu không có gì bất ngờ, chắc là thế.” Khổng Du Thanh cũng chán nản.

“Tên ngốc đó, còn cược bản thân thắng, cược năm ngàn linh thạch tiêu chuẩn.” Huyền Dung hung tợn nói, ngữ khí mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi.

Ý cười trào phúng trên mặt Lý chưởng môn cạnh đó càng thêm rõ ràng, thắng ba tu sĩ thì thế nào chứ, giờ phải đối chiến với Trần Phủ, ông không tin La Thiếu Loan đó còn có thể thắng. Nhớ đến trước đó ông nghe được lời đồn về Trần Phủ, Lý chưởng môn cười càng thêm xấu xa, hôm nay có thể xem một trò hay rồi.

“Trận này, Cổ Sát tự Trần Phủ đối chiến với Huyền Kiếm môn La Thiếu Loan. Vòng tỷ thí này trừ linh thú ra, có thể sử dụng tất cả thủ đoạn để giành thắng lợi.” Một phật tu theo quy củ lên đài nói xong thì xuống.

Lúc này một vị phật tu nhảy lên đài. Dung mạo thanh tú, thân hình đơn bạc, tay không có vật gì, phiêu nhiên đáp xuống, thần sắc đạm nhạt nhìn quanh một vòng. Nhưng đôi mắt đó lại đầy lệ khí, khiến người ta vô cớ thấy lòng phát lạnh.

“Đây chính là Trần Phủ? Trung kỳ kim đan.” Trí Tiêu bĩu môi, tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Phương Khác. Đám người chen chúc không còn kẽ hở đủ để nhấn chìm Phương Khác trong đám đông.

La Thanh lại tặc lưỡi không thôi nhìn đám người theo bọn họ đến đây. Bây giờ đúng là vui, nhưng bọn họ có biết tại sao mình lại tới đây không? La Thanh cười, dáng vẻ xem trò vui.

“La Thiếu Loan đâu?” Đợi một lát, lại không thấy bóng dáng La Thiếu Loan, mọi người bắt đầu thầm thì. Chắc không phải La Thiếu Loan thấy trường hợp quá lớn không dám tới chứ? Đừng nên nha, người có thể tham gia đại hội Cửu Châu sao lại kém cỏi như thế chứ.

“Nhường một chút, cảm ơn.” Phương Khác bất đắc dĩ chen vào đám người. Y không phải chỉ đến trễ một chút thôi sao, ở đây bị gì thế này? Từ đâu ra nhiều người vây lại coi thế chứ?

Không những dưới đất là người, ngay cả trên không cũng có thể nói là chật kín.

“Chen gì mà chen, chỗ này không còn trống nữa.” Một nữ tu quay đầu tức giận nhìn.

Phương Khác vô tội nói: “Đạo hữu, ta không chen lên đài được, thì trận này cũng không cần đấu nữa.”

Thế là, một lát sau, chỉ thấy đám người tách ra một con đường như nước biển phân tách. Phương Khác chỉ muốn che mặt, y bị nữ tu dũng mãnh đó kéo đi tới.

“Tránh ra nào, tránh ra nào, mọi người tránh ra coi, La Thiếu Loan đang ở chỗ này! Mọi người đã đặt cược rồi đúng không? Nếu trận này không thể đấu, nhà cái sẽ quỵt nợ.”

Cứ thế, Phương Khác bị nữ tu dũng mạnh hộ tống đến dưới đài.

“Cảm ơn đạo hữu.” Phương Khác bất đắc dĩ cười cười, chắp tay thi lễ với nữ tu.

“Không cần, ngươi chỉ cần lên là được, ta đặt ngươi thắng đó. Tuy cơ hội ngươi tạo bất ngờ không lớn, nhưng dù sao ta cũng đã cược một linh thạch tiêu chuẩn.” Lời này dẫn đến một đống tiếng cười.

Phương Khác chỉ đành nhảy lên đài trong ánh mắt lom lom của mọi người. Đột nhiên có chút ngẩn ngơ nhìn vị trí của Côn Luân ở giữa đài quan sát, không phải đã nói sơ thí bọn họ sẽ không đến xem sao? Sao mà… Phương Khác lập tức ngộ ra, khó trách nhiều người bu lại như vậy. Sau đó không biết là cảm giác gì nhìn sang Diệp Vu Thời, y còn chưa nghĩ xong nên đối mặt Diệp Vu Thời thế nào.

Phương Khác không nhìn nữa, trong đầu đã xuất hiện dáng vẻ Diệp Vu Thời tươi cười ôn hòa, nhàn nhạt gọi Phương sư đệ.

Trí Tiêu nghẹn khí trong cổ họng, đột nhiên thấy mừng là tiểu tử này đã dịch dung. Nếu không xuất hiện kiểu đó thật làm ông mất mặt, bị nữ tu hộ tống vào, đã thế còn bằng phương thức mà ai cũng nghe thấy.

La Thanh ở cạnh bật cười.

Lúc ánh mắt chạm đến đồ đệ của mình, nụ cười càng rộng thêm vài phần. Phương Khác biết dùng linh thức dịch dung, gương mặt vốn chỉ có thể nói là thanh tú lúc trước, bây giờ càng thêm bình thường. Dáng vẻ này Diệp Vu Thời có thể nhận ra được không?

Khi Diệp Vu Thời ngước mắt lên nhìn, Phương Khác đã thu tầm mắt lại, mà kiếm trong tay Phương Khác vì tránh bị nhận ra đã được y đổi thành linh kiếm nhị phẩm tự mua.

Phương Khác nhìn đối thủ của mình, Trần Phủ.

Trần Phủ lạnh mắt nhìn sang, nhận ra Phương Khác chính là kiếm tu gã đã thấy trên thuyền bay.

Cuộc đấu tuyên bố bắt đầu, rồi lặp lại một chút quy tắc thi đấu.

Sau khi Trần Phủ chắp tay hình chữ thập tỏ ý, lòng bàn tay lật lại, liền có thêm một cái nhạc khí, huyên, một chiếc huyên lớn cỡ trái trứng gà. Phương Khác nhíu mày, Trần Phủ là một âm công khó kiếm trong ngàn người, y thật sự không rõ phương thức tấn công của Trần Phủ.

“Thất lễ rồi.” Trần Phủ nói, âm thanh trong trẻo.

Phương Khác đột nhiên ngẩn người, trong đầu như bị cái gì đánh trúng, trở nên trắng xóa. Trần Phủ híp mắt, thất vọng liếm khóe môi, gã còn cho rằng sẽ có trò vui, kết quả cũng chỉ là thế này thôi sao?

Trần Phủ trực tiếp nhắm vào đầu Phương Khác đánh tới, cánh tay vốn trắng nõn, năm ngón hợp lại thành chưởng, lại loe lóe kim quang. [Kim Cương chưởng], chưởng này nếu vỗ thật, đầu Phương Khác e là sẽ không dễ coi.

Trong mắt mọi người, chính là Trần Phủ đã nói gì đó, sau đó Phương Khác liền ngẩn ngơ bất động đứng đó mặc cho Trần Phủ tấn công mình. Người nhìn ra chút môn đạo thì thầm nói, Trần Phủ này thủ đoạn thật tàn nhẫn.

La Thanh âm thầm nhíu mày, nhìn sang Trí Tiêu, lại thấy Trí Tiêu thản nhiên tự đắc không biết từ chỗ nào lấy ra một bình linh trà cùng Diệp Vu Thời ngồi ẩm.

Huyền Dung suýt nữa kêu ra tiếng, lại bị sư huynh của nàng bịt miệng lần nữa.

Mắt thấy chưởng của Trần Phủ sắp vỗ lên đầu Phương Khác, thì lại trực tiếp xuyên qua.

“Hư… hư ảnh!” Một người giật mình kêu lên.

“Nhìn cho rõ, không phải hư ảnh, hư ảnh chỉ có tu sĩ kỳ nguyên anh mới có thể làm được, đó là tàn ảnh!” Một người khác nói.

Trần Phủ một kích không trúng, lại đột ngột nhảy ra. Quả nhiên, chỗ gã mới vừa đứng bị một kiếm chém xuống ngay cả sân tỷ thí được gia cố đặc biệt cũng lưu lại một dấu vết không nhỏ.

Trần Phủ xoay tay, đưa huyên tới môi. Một âm thanh hồn hậu cổ xưa vang lên. Phương Khác giật mình, dừng tấn công. Quanh thân Trần Phủ có một tầng sóng âm mà mắt thường thấy được, đây là do trong âm thanh có bao hàm linh lực nên tạo thành không khí uốn khúc.

Quả nhiên khó chơi. Y không có cách nào ngăn cản âm thanh truyền đến não, mà đối phương lại không có lo ngại gì. Lần đầu tiên Phương Khác có chút hối hận, y chỉ luyện cận chiến, công pháp ngự kiếm tấn công thì chỉ thường thường. Hơn nữa tu vi bày ra trước mắt, nếu ngự kiếm thì thật sự là liều hết linh lực và tu vi.

Trần Phủ nhìn Phương Khác, không hiểu sao lại cười lên. Thú vị, vậy thì để gã đưa y đi hưởng thụ cực lạc vậy. Âm thanh của huyên đột nhiên biến đổi, như vàng đá va nhau.

Âm sát nhập não.

“A!” Có vài người chịu không nổi kêu lên. Mọi người ở đó bất giác lùi về một bước, ly trà trong tay không ít người đã bị bóp nát.

Ly trà trong tay Diệp Vu Thời lại vẫn ổn định không chút chấn động nào.

Thuật âm công này trong thuật pháp là vô cùng hiếm gặp, cũng rất ít người tu luyện, vì không những khó mà còn yêu cầu người tu luyện phải nắm giữ được âm luật cực cao. Hơn nữa thuật âm công tu luyện đến trình độ cực điểm chính là chân chính giết người vô hình. Hơn nữa tạo ra áp lực rất lớn cho thức hải.

Huyền Dung che lỗ tai lại, vẻ mặt rất thống khổ.

Trí Tiêu khẽ chau mày, thuật âm công của Trần Phủ cũng rất lão luyện, ông nhìn sang Phương Khác, lại thấy Phương Khác dường như không bị chút ảnh hưởng nào.

Tay Phương Khác run lên, bị âm thanh chấn đến mức đầu tê dại. Nhưng kiếm trên tay vẫn chém tới, tiếng kiếm reo lập tức hoàn toàn phủ lấy tiếng của huyên. Kiếm khí lập tức chấn nát tay áo của Trần Phủ, rồi như gió lốc bao lấy Trần Phủ, Sâm La Vạn Tượng thức thứ hai, Cửu Thiên Vân tiêu.

Trên mặt Trần Phủ bị kiếm khí rạch ra một vệt nhỏ, nhưng gã hầu như không bị ảnh hưởng, ngửi được vị huyết tanh, lệ khí trong mắt gã càng nặng. Chơi đủ rồi, gã muốn xé nát y.

Trần Phủ nào biết, chiêu của gã vào não Phương Khác thật ra không có ảnh hưởng gì, Phương Khác là ai chứ? Đó là người bị dấu ấn kiếm ý chém vô số kiếm trong thức hải, chút tấn công âm sát này chẳng khiến y bị ảnh hưởng chút nào.

Huyền Dung gật gật đầu, La Thiếu Loan cũng rất có bản lĩnh đó.

Bát Du khẽ híp mắt, chiêu của Trần Phủ lại bị phá dễ dàng như vậy. Sau đó ông lại bắt đầu lo lắng, đôi mắt Trần Phủ, rất ít người dám nhìn thẳng, hiện tại lại như bị tơ máu che kín. Nó muốn dùng chiêu đó! Bát Du siết chặt tay cầm ghế.

Tả Khâu ngồi cạnh Bát Du thầm nghiền ngẫm, nhìn Trần Phủ.

==============

Huyên: Một loại nhạc khí

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play