Tay áo bị kéo một cái, Phương Khác quay đầu, là một gương mặt xa lạ, một nam tu thanh tú hơi lùn.

“Phương Khác…”

Nghe âm thanh này, Phương Khác kinh ngạc, sau đó bình tĩnh dời bước khỏi chỗ cáo thị, đợi đến nơi không người, Phương Khác xem xét xung quanh một phen, thấy không có ai mới mở miệng: “Ti Lan.” Nam tu thực hiện một pháp quyết, dung mạo lộ ra chính là Ti Lan.

Nhưng Phương Khác vẫn hơi sửng sờ, Ti Lan biến hóa hoàn toàn, đặc biệt là khí chất, hết sức rõ ràng. Bọn họ và Ti Lan ban đầu là bèo nước gặp nhau, sau đó coi như cùng chung hoạn nạn. Ban đầu mới gặp Ti Lan là một người thẳng thắn lại cẩn trọng, lúc thi tuyển vào yêu phủ thì kiên cường bị đánh ngã liên tục vẫn đứng lên. Nhưng về tổng thể mà nói Ti Lan rất bình thường, so với một vài nữ tu khác, Ti Lan cũng như bộ đồ xám của mình, không khiến ai chú ý.

Ánh mắt Ti Lan nhìn y làm y để ý, đó là một loại ánh mắt hâm mộ còn mang thêm chút sùng bái. Y không biết tại sao Ti Lan lại dùng ánh mắt này nhìn mình, nhưng Ti Lan thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt mê mang lại chứng minh nàng rốt cuộc chỉ là một tiểu nữ sinh mười sáu mười bảy.

Nhưng bây giờ, Ti Lan giống như trưởng thành trong một thời gian ngắn. Ánh mắt sâu thẳm lộ ra kiên cường trước nay chưa từng có. Vóc dáng gầy không còn ra hình, hai má hơi lõm vào, nhất định đã phát sinh chuyện gì đó.

“Diệp đạo hữu bảo ta chuyển giao cho ngươi.” Ti Lan đưa ra một túi chứa đồ, trên túi chứa đồ màu xanh thêu đường vân đại biểu Côn Luân. Phương Khác nhận túi chứa đồ cười cười, hỏi: “Sau đó các người thế nào?”

Ti Lan chưa nhìn Phương Khác, vẫn luôn cúi đầu, bắt đầu kể lại: “Hôm đó, ngươi đột nhiên biến mất từ trận truyền tống, chúng ta cho rằng ngươi xảy ra chuyện, thế là tìm tới yêu phủ, sau đó Diệp đạo hữu phát hiện cả ba bị người của yêu phủ giám sát, vì thế mang theo ta và Điền Thanh Quang tránh né truy bắt của yêu phủ. Ta và Điền Thanh Quang vừa vào Huyết mạch tinh hải đã dẫn phát truyền thừa, nhưng không biết tại sao Diệp Vu Thời không dẫn phát truyền thừa. Sau đó chúng ta luôn trốn tránh yêu vệ tra xét trong yêu phủ, Diệp Vu Thời quyết định vào tầng hai yêu phủ, Điền Thanh Quang cũng đi theo Diệp Vu Thời, ta muốn rời khỏi yêu phủ, đi tìm A ma của ta.” Nói đến đây Ti Lan hơi dừng lại, Phương Khác nhìn tay Ti Lan đang siết thành quyền, ánh mắt khẽ biến, còn có âm thanh đè thấp, không cái nào không biểu thị người nói chuyện hiện tại đang ở trong cảm xúc cực độ đè nén, cảm xúc này có thể là phẫn nộ cũng có thể là bi thương.

Mà Ti Lan dùng từ đi theo cũng khiến Phương Khác khẽ động, Điền Thanh Quang ‘đi theo’ Diệp Vu Thời.

Sau đó Ti Lan nhanh chóng nói tiếp: “Cho nên ta và hai người họ tách ra, Diệp Vu Thời bảo ta gặp ngươi thì truyền lời. Kêu ngươi đừng tùy tiện vào yêu phủ.”

“Đã phát sinh cái gì sao?” Phương Khác thấp giọng hỏi. “Ngươi đi gặp A ma của ngươi chưa?” Y biết Ti Lan chỉ có một A ma nương tựa nhau mà sống.

“Ừm.” Ti Lan ngẩng đầu cười cười, “Ta vào yêu phủ đạt được truyền thừa A ma rất vui, tiễn thuật của tộc Ti Lan không bị suy tàn ở đời ta. A ma thật sự rất vui rất an ủi. Tộc Ti Lan trước đây nổi danh với tiễn thuật mà.” Ti Lan cười nhạt, nụ cười sáng lạn không mang chút bóng mờ nào, “A ma rất vui.”

Phương Khác lập tức nhíu mày, nàng đang nói dối. Cứng rắn lặp lại là biểu hiện của nói dối, hơn nữa lúc Ti Lan cười khóe mắt chẳng có nếp nhăn khi cười, nàng đang giả cười, tại sao?

“Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?” Phương Khác nhìn mắt Ti Lan, hỏi lại lần nữa.

Ti Lan cười cười rồi cười không nổi nữa, nhìn Phương Khác hồi lâu mới nói: “Ta biết người hôm đó bẻ gãy cung của ta là ai, là người của tộc Đông Thanh. Tộc Đông Thanh có một vài người không hy vọng ta vào yêu phủ. Sau khi vào yêu phủ, Ngôi sao huyết mạch kêu gọi ta không phải là của tộc Ti Lan mà là tộc Đông Thanh. Dị năng thiên phú mà ta kích phát, truyền thừa ta đạt được là – Thiên La quyền.”

Phương Khác sửng sốt, Ti Lan có huyết mạch tộc Đông Thanh? Thiên La quyền không phải là quyền pháp Đông Thanh Kết sử dụng sao.

“Sau đó gặp A ma rồi ta mới biết, thì ra ta là nữ nhi của tiền tộc trưởng tộc Đông Thanh, mà tộc trưởng tộc Đông Thanh hiện nay là đường thúc của ta. Tên của ta trên tộc phổ vốn là Đông Thanh Ti Lan.” Lúc nói hai chữ đường thúc, trong mắt Ti Lan dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Đó là hận ý cường liệt, hận ý khiến Phương Khác hoảng hốt.

“Đây là câu chuyện mưu quyền soán vị, thí huynh thượng vị theo khuôn sáo cũ. Ta chính là nữ nhi vị đó lưu lại. A ma năm đó dẫn ta đi, dùng tộc họ của mẫu thân là Ti Lan, mai danh ẩn tính trong một thôn nhỏ, kết quả một cây cung làm lộ thân phận của ta.” Ti Lan nói một lát thì bình tĩnh lại, ẩn ẩn còn mang theo tự chế nhạo.

Phương Khác không nói gì, hiện tại nói gì cũng không đúng. Không ai có thể cảm nhận rõ được, do đó không có tư cách phát biểu ý kiến. Ti Lan có vẻ đã quyết định rồi, hiện tại nàng chỉ cần một đối tượng để kể lại mà thôi.

“Có người phát hiện thân phận của ta, vì thế ngăn cản ta tiến vào yêu phủ, muốn ta lặng yên vô thức biến khỏi thế giới này. Nhưng ta gặp được các ngươi, sau đó vào được yêu phủ.” Ti Lan cười cười.

“Thân phận của ta hiện tại là một tiểu tu sĩ của phân chi tộc Đông Thanh, Đông Thanh Diệm, đệ đệ Đông Thanh Kết.” Ti Lan vuốt mặt mình, gương mặt vốn thuộc về Ti Lan chậm rãi biến hóa, lại lần nữa biến thành nam tu thanh tú.

“Phương đạo hữu… chúng ta từ biệt tại đây thôi, từ nay trên đời này không còn người tên Ti Lan nữa. Chỉ có Đông Thanh Diệm, chúng ta không hề quen biết, mong Phương đạo hữu trân trọng.”

“Ti Lan, ngươi đã quyết định rồi.”

“Phải, ta đã quyết định rồi.” Câu trả lời kiên định còn có hận ý trong mắt Ti Lan, Phương Khác nhìn được rõ. “Ta muốn vào tộc Đông Thanh, dùng thân phận Đông Thanh Diệm, sau đó trả lại từng món từng món nợ.”

Phương Khác nhìn Ti Lan xoay người, không một chút luyến tiếc dứt khoát ra đi. Y ngẩn ra một thoáng, cái quay lưng dứt khoát nhẹ nhàng như thế, lại là một trang sử huyết tanh, một mối huyết thù nặng nề. Lúc y mười sáu mười bảy, đang làm gì nhỉ? Lúc đó còn đang ngủ gật trong lớp, vô ưu vô lo trong sự bảo vệ của cha mẹ, Ti Lan muốn làm gì y biết rõ, không ngoài mấy chữ ‘nợ máu trả bằng máu’.

Phương Khác ngẫm nghĩ, đuổi theo Ti Lan.

Ti Lan quay đầu, trong mắt là nghi hoặc nhàn nhạt.

“Ti Lan. Có lúc quyền thế có thể làm được rất nhiều việc, lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng, nhưng đừng bị thù hận che mờ hai mắt. Còn nữa… nhớ kỹ, ngươi là Ti Lan.” Quan hệ của họ, y cũng chỉ có thể nhắc đến là dừng. Phương Khác nhìn Ti Lan một cái thật sâu, sau đó ngón tay lóe linh quang, một cái chuông màu vàng treo trên thắt lưng Ti Lan. Đoạn đặt một xấp bùa khá dày vào lòng bàn tay Ti Lan.

“Một chút đồ vặt, nhưng đối với tu vi của ngươi hiện tại sẽ có ích lợi. Ti Lan, ngày sau gặp lại, trân trọng.” Phương Khác nói xong, đưa tay ra, nhẹ vuốt tóc Ti Lan, sau đó nhanh chóng xoay người, biến mất khỏi tầm mắt Ti Lan. Thứ Ti Lan cần không phải là đồng tình, nàng chỉ chọn con đường của mình. Cho nên y không cách nào can thiệt. Những gì Ti Lan nói với y cũng xuất phát từ sự tín nhiệm, nhưng ngữ khí nói chuyện đã biểu hiện rõ ràng, nàng không cần y bang trợ dưới bất cứ hình thức nào.

Cũng như lúc họ gặp lần đầu, trao đổi đồng giá rất công bằng, rồi từ biệt từ đó. Tiểu cô nương lộ ra xa cách trong từng lời nói, cũng là tiểu cô nương ngang bướng, ngoan cường bất khuất trên bệ tròn, không hiểu sao đã đả động y. Cho dù hiện tại trong mắt viết đầy hận ý, nhưng vẫn là tiểu cô nương Ti Lan mà y quen biết.

Ti Lan nhìn Phương Khác đi xa, khóe mắt phiếm ánh nước, bàn tay thô sần không giống nữ tử chậm rãi cầm lấy cái chuông, sau đó cũng quay đi. Với Phương Khác cũng vậy, Diệp Vu Thời cũng vậy, nàng và họ đều là bèo nước gặp nhau. Nhưng tình cảm dành cho Phương Khác, rất kỳ quái, nàng không biết đây là cái gì, cứ như một loại tín nhiệm trời sinh, nhưng hiện tại cũng phải tách ra rồi.

Hiện tại nàng chọn con đường của mình, nàng không nói với Phương Khác, A ma đã chết rồi, bị giết chết trước mặt nàng. Cho dù hiện tại nàng đã vào yêu phủ, nàng cũng không cho A ma được sống tốt, ngược lại còn chọc đến họa sát thân. Tất cả, chỉ là vì nàng quá yếu. Vì nàng yếu, cho nên không thể cho A ma cuộc sống tốt, không thể cứu A ma. Nói ra, nàng sợ thấy ánh mắt đồng tình, nàng không cần.

Sau đó, lần đầu tiên trên tay nàng dính máu người vô tội. Đông Thanh Diệm, người vô tội đầu tiên nàng giết. Vì chỉ có giết hắn lấy máu trong tim hắn, nàng mới có thể dùng thân phận này tiến vào tộc Đông Thanh, sau đó lấy được thứ nàng nên có, cũng bắt những kẻ kia phải trả giá tương ứng.

“Ha ha.” Ti Lan cười, trong mắt đầy âm trầm, con đường nàng phải đi, là con đường máu tanh không thể quay đầu, về sau nàng có thể sẽ giết càng nhiều người vô tội, sau đó dẫm lên thi cốt của họ mà đi. Nàng hiểu rõ Phương Khác nói gì, quyền thế quả thật là thứ tốt. Nếu nàng và A ma không phải là tu sĩ bình thường, bọn họ còn dám tùy ý không kiêng kỵ vậy sao? Tùy ý xông vào tiểu trấn, giết người phóng hỏa, để lại một gương mặt xấu xí tà ác. Dù dùng hết toàn bộ khả năng, ta cũng phải khiến bọn chúng tan thi vạn đoạn!

Phương Khác lại đội đấu lạp lên, nếu Ti Lan đã truyền thừa Thiên La quyền của tộc Đông Thanh, vậy hiện tại nàng dùng thân phận Đông Thanh Diệm tiến vào tộc Đông Thanh có thể nói là chọn lựa tốt nhất. Như vậy không những có thể danh chính ngôn thuận đạt được chỉ điểm của trưởng lão trong tộc, còn tránh né được lệnh truy nã của tộc Đông Thanh, ai sẽ nghĩ đến người bị truy nã hiện nay đã trở thành tộc nhân Đông Thanh chứ?

Ti Lan còn che giấu một vài thứ không nói, y cũng không hỏi. Nếu không nói, vậy chính là không muốn nói.

Nếu Diệp Vu Thời đã vào tầng hai yêu phủ, vậy chính là không tìm được trận truyền tống trong Huyết mạch tinh hải. Nhớ lại Ti Lan nói là đi theo, Phương Khác nhướng cao mày. Tuy tình tiết truyện từ lúc bọn họ vào đại lục Thanh Hoa không biết đã chệch đến tận đâu rồi, nhưng dường như Diệp Vu Thời vẫn như nguyên tác.

Trong quyển tiểu thuyết đó, Diệp Vu Thời cũng vậy, từng bước từng bước từ đệ tử ngoại môn, đến đệ tử nội môn rồi đệ tử nhập môn, người đi theo không ít, cho nên cuối cùng trở thành nhân vật trung tâm của Côn Luân. Vậy y thì sao?

Ti Lan hướng về con đường mình chọn, Diệp Vu Thời cũng đi theo con đường của mình. Vậy còn Phương Khác thì sao? Trừ sống, y còn muốn làm gì? Sau khi về đại lục Cửu Châu y sẽ làm sao nữa? Rõ ràng Côn Luân sắp đón nhận một thay đổi trở trời lật đất, trong tiểu thuyết chỉ nói qua hàm hồ, dù bây giờ tình tiết đã thay đổi nhưng theo trực giác, Phương Khác cho rằng một vài chuyện lớn bị che giấu trong tiểu thuyết sẽ phát sinh.

Từ sau hôm đó biết người tập kích họ là đệ tử phái Thái Hành, y đã biết tu tiên giới sắp bắt đầu loạn. Nếu là loạn thế, vậy y muốn cầu cái gì? Chỉ là sống thôi sao? Hình như vẫn không đủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play