Hiện nay, thành Bạch Cập bàn luận nhiều nhất là về trận đấu pháp đó, mất đi bốn tu sĩ kỳ kim đan đối với mọi người mà nói là một tin tức không nhỏ, đối với Diệp Vu Thời cũng tràn đầy bội phục và có thêm cả hiếu kỳ.

Diệp Vu Thời rốt cuộc là thần thánh phương nào? Họ đơn tại đại lục Thanh Hoa không nhiều, chủ yếu là họ kép, cũng chưa từng nghe nói có đại tộc nào mang họ này. Nhưng người có thể lấy ra Phá Thiên nỏ, làm sao có thể là tiểu bối vô danh? Phá Thiên nỏ, nỏ thủ thành rất thường gặp, nhưng người bình thường không thể lấy được. Loại linh khí này tu sĩ bình thường không thể có cũng mua không nổi. Có lẽ là tiểu bối mai danh ẩn tính tôi luyện của đại tộc nào đó? Không ít người suy đoán như vậy.

Cuộc tuyển chọn vào yêu phủ đã hạ màn, hôn nay cửa yêu phủ sẽ mở, Diệp Vu Thời đó đương nhiên cũng phải xuất hiện trước mặt mọi người.

Mà Diệp Vu Thời đang được đám đông nghị luận, sau khi tỉnh lại từ trong nhập định, đã nhốt mình trong phòng không bước ra, chỉ để lại một câu đừng làm phiền.

Phương Khác đứng ngoài cửa do dự hồi lâu, yêu phủ sắp mở rồi, sao Diệp Vu Thời còn chưa ra? Y vừa đưa tay định gõ thì nghe tiếng.

“Vào đi.” Diệp Vu Thời cất tiếng, mang theo chút mệt mỏi.

Phương Khác đẩy cửa, thoáng cái ngây người, chân vừa bước ra cũng thu lại, suýt dẫm lên phù chú dưới đất. Trong phòng rải đầy phù lục, đã vẽ xong, rồi chưa vẽ xong cũng có. Phù lục nhiều thế này, đều được chế trong hai ngày? Quá khoa trương rồi, mấy hôm nay bận là để chế phù sao?

Mà Diệp Vu Thời đưa lưng về phía y, đang gõ gì đó lên bàn, khiến y kinh ngạc là hình tượng của Diệp Vu Thời, tóc xõa tung, tay áo xắn thật cao.

Phương Khác khom người nhặt phù lục đã vẽ xong dưới đất lên, dọn ra một con đường. Còn về những phù lục đó, đương nhiên là được bỏ vào túi chứa đồ của hắn.

“Phương sư đệ, gom lại hết đi, làm phiền ngươi. Ta sẽ xong ngay thôi.” Diệp Vu Thời không quay đầu lại trực tiếp nói.

Được thôi, những cái này đều là tiện nghi cho y. Hai mắt Phương Khác sáng rực bắt đầu thu gom phù lục tản mác, chậc, có cả tứ phẩm. Đột nhiên nụ cười của Phương Khác cứng lại, sờ lên lá bùa như chất gỗ nhưng mơ hồ mang theo xúc cảm kim loại, ngũ phẩm! Phù lục ngũ phẩm! Diệp Vu Thời đã chế ra được phù lục ngũ phẩm! Thoáng cái phù lục trong mắt Phương Khác biến thành một đống linh thạch, mà Diệp Vu Thời chính là một mỏ linh thạch thật lớn.

Có Diệp Vu Thời ở đây, bọn họ còn có thể thiếu linh thạch dùng sao?

Diệp Vu Thời xoay người lại thì thấy trong mắt Phương Khác viết đầy hai chữ linh thạch, khóe môi bất giác cong lên. Hôm đó lúc Phương Khác nói những vật liệu kia đổi lấy bốn kim đan, trong mắt viết đầy đau xót.

“Phương sư đệ, thức hải của ngươi rốt cuộc là sao?” Diệp Vu Thời dọn xong câu đầu tiên nói với Phương Khác chính là cái này.

Phương Khác đơn giản nói lại dấu ấn kiếm ý, còn có linh kiếm Thái A, nhưng không đề cập đến chuyện Thái A giúp trước đó, chỉ nói Thái A và y có một giao dịch.

Đối với sự tồn tại của Thái A y luôn rất để tâm, nói thật, không phải không động tâm, sự tồn tại đó không phải giống như ngón lừa gạt mà mỗi vai chính đều có sao? Nhưng y không cảm thấy đây là chuyện tốt, chuyện gì cũng có lợi có hại, được bao nhiêu sức mạnh thì phải trả giá bấy nhiêu. Y sợ cái giá Thái A muốn y trả không nổi, cũng sợ sức mạnh đó sẽ mê đảo mình.

Y đang cược Thái A sẽ không giết mình, cũng không để mình chết. Đối với Thái A nhất định y có giá trị nào đó mà y không biết. Như thế, quyền chủ động đang nằm trong tay y, và rõ ràng y đã cược đúng. Thái A lấy ra con bài mới, dấu ấn kiếm ý, do đó, mỗi bên lùi một bước, đạt thành hiệp nghị.

Nhưng hiện tại y đã suy nghĩ thư thái hơn, trước không nói đến chuyện linh kiếm, y không có chỗ để chọn lựa, cứ nhìn bây giờ đi, đã là kết quả tốt nhất. Vốn dĩ chuyện này y cũng không phải trả giá quá lớn, chỉ cần thực hiện lời hứa với Thái A là được, Thái A sẽ cho y trở nên mạnh mẽ, y đến di phủ lấy bản thể Thái A ra, nói nhiều vô ích.

“Phương sư đệ.” Diệp Vu Thời nhướng cao mày: “Theo ta biết, linh kiếm được hình thành có hai tình huống. Một là Tiên thiên thần binh, sinh ra đã có linh. Loại thứ hai là sau này mới tạo linh. Mà tạo linh thì yêu cầu thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một cũng không thể.”

“Nhưng, lúc tộc Cốc Lương bị diệt, Thái A đã gãy là sự thật cả thiên hạ đều biết.” Diệp Vu Thời nhíu mày, linh kiếm này, quá mức quái dị, nhưng nếu thật là linh kiếm, đối với Phương Khác mà nói chính là chuyện tốt khó có được, người khác cầu cũng không có. “Nhưng nếu là linh kiếm, vậy có ích lợi rất lớn. Mà dấu ấn kiếm ý…”

Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác một cái thật sâu, sau đó nói tiếp: “Ta chưa từng nghe qua.”

Cả hai đều chìm vào trầm mặc, thống khổ khi dấu ấn kiếm ý này phát tác, hiện tại hồi tưởng lại thôi Phương Khác đã cảm thấy khó thể chịu đựng.

“Phát tác không định giờ, chắc không đến nỗi quá nhiều lần. Chỉ cần đến nguyên anh là không sao nữa.” Phương Khác nhún vai, thản nhiên nói. Huống chi trong lòng y mơ hồ cảm thấy, dấu ấn kiếm ý phát tác có liên hệ trực tiếp với Thái A. “Đúng rồi, hôm qua yêu vệ phái người đến đưa cái này.”

Phương Khác lấy hai thiếp mời màu đỏ ra khỏi túi chứa đồ.

Dọn xong, hai người bước ra ngoài, nhìn Ti Lan và Điền Thanh Quang cũng đã chỉnh lý xong, đang chờ đợi mình. Bốn người ngự kiếm đi về phía yêu phủ.

Lúc này tại lối vào yêu phủ có dòng người xếp hàng tuần tự, từng tu sĩ giao thiếp mời ra, chờ yêu vệ mặc phục sức màu xanh đậm kiểm tra xong thì bước vào trận truyền tống.

Trong yêu phủ rốt cuộc có trận truyền tống trở về đại lục Cửu Châu hay đầu mối gì không? Diệp Vu Thời và Phương Khác nhìn nhau một cái, bốn người cùng bước vào trận truyền tống, bạch quang lóe lên, thân ảnh biến mất trong trận truyền tống.

Trước mắt tối đen, sau đó là cảm giác như lăn lộn trong thùng giặt đồ lúc trước, chỉ là trình độ thấp hơn chút. Đợi đến khi chân cuối cùng chạm đất, Phương Khác mới mở mắt ra.

Một vùng trời sao bát ngát hiện ra trước mắt Phương Khác, cả người chậm rãi phiêu đãng, thật đẹp. Đây là cảm giác đầu tiên của Phương Khác, tiếp đó là giật mình, xung quanh không một bóng người, đám người Diệp Vu Thời đều không thấy. Trận truyền tống này tách họ ra? Nhưng trong tin tức nhận được, không có nói người cùng lúc tiến vào yêu phủ sẽ bị truyền tống đến những nơi khác nhau, vả lại chỗ y đang ở cũng quá mức thiếu hơi người rồi đi? Chỉ có một mình y.

Trong tình báo ghi rõ, người tiến vào yêu phủ, trước hết sẽ xuất hiện tại khu đặc biệt trong yêu phủ, do yêu vệ dẫn vào Huyết mạch tinh hải. Mà trong Huyết mạch tinh hải tuy không thể nói là người người đông đúc, nhưng tuyệt đối không phải thế này. Phương Khác nhìn xung quanh, xác thực không có một người nào, y cất bước nhưng lại phiêu ra khá xa.

Thoáng chốc, cảm giác hưng phấn như đang ở trong vũ trụ biến mất, thay vào đó là lo lắng. Chỗ này rốt cuộc là đâu? Bọn Diệp Vu Thời đang ở đâu?

Truyền tống xong, Diệp Vu Thời mở mắt ra, nhìn Ti Lan và Điền Thanh Quang còn chưa thích ứng lắm: “Phương Khác đâu?”

Ti Lan hoang mang nhìn xung quanh, lắc đầu.

“Mời các vị đi bên này, đừng cản tu sĩ truyền tống phía sau.” Một yêu vệ tiến tới nói, sau khi nhìn thấy ba người, rõ ràng cũng kinh ngạc. Đại nhân rõ ràng nói phải chú ý bốn người, sao lúc vào chỉ có ba người?

“Chúng tôi còn một đồng bạn không thấy, ta nghĩ cần yêu phủ của các người giải thích.”

Diệp Vu Thời nói thế, yêu vệ rõ ràng sợ hãi, lẽ nào lại có người biến mất trong trận truyền tống? Đây là chuyện chưa từng nghe thấy. Nếu lúc trước có người nói thế với hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ kẻ đó đang đánh rắm. Trong trận truyền tống sao lại có người biến mất được. Nhưng lần này hắn lại tin, vì bên ngoài đã truyền thẻ ngọc thu hình bốn người bước vào sang đây rồi.

“Viên Bách, mau, mau thông báo bên ngoài, ngừng truyền tống, có thể trận truyền tống đã xảy ra vấn đề rồi!” Yêu vệ lập tức phản ứng lại lớn tiếng nói, lời vừa dứt, hiện trường bùng nổ.

Mà bên phía Phương Khác vẫn an tĩnh trừ âm thanh của chính mình ra không còn gì cả. Phiêu đãng đi rất xa, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi, mà những ngôi sao phát sáng kia, Phương Khác lại gần quan sát một lượt, là những vật thể có hình dạng như tảng đá, còn động đậy như trái tim. Lớn thì cỡ ngọn núi nhỏ, nhỏ thì chỉ cỡ nắm tay.

“Có người không? Có yêu không?” Phương Khác quay xung quanh la, đáp lại là tĩnh mịch chết chót. “Có nhân yêu không?” Phương Khác cắn răng la tiếp.

Vẫn tĩnh mịch.

“Xác định bọn họ đều vào yêu phủ rồi?” Một nam tử mặc y sam xanh đậm, nhìn người cũng phục sức xanh đậm hỏi. Nam tử hỏi câu này chính là tu sĩ áo đen đêm đó đã ngăn cản Đông Thanh Mộc.

“Vâng.” Nam tử phục sức xanh đậm khác rõ ràng là thủ lĩnh yêu vệ đêm đó đáp: “Vệ Mâu đại nhân, tu sĩ bị bắt lại kia phải xử lý thế nào?”

“Hỏi xem gã có nguyện ý gia nhập yêu vệ không.” Vệ Mâu Lưu nói.

Nam tử phục sức xanh đậm ngây ra một chút: “Vệ Mâu đại nhân… cái này, không phải chúng ta muốn lôi kéo Diệp Vu Thời sao? Tại sao còn cần Ô Đầu Bạch, như vậy có phải không tốt lắm hay không.”

“Ngươi đang hoài nghi quyết định của ta sao? Năng lực của Ô Đầu Bạch nếu dùng tốt, có thể giúp ích rất lớn đó. Sức mạnh của thù hận có lúc còn lớn hơn ngươi tưởng tượng.” Vệ Mâu Lưu nói: “Đi đi, chúng ta đi xem gã.”

“Đại nhân, xảy ra vấn đề rồi. Trận truyền tống xảy ra vấn đề, tu sĩ tên là Phương Khác đã biến mất từ trận truyền tống.” Một yêu vệ đẩy cửa vào hoảng loạn nói với Vệ Mâu Lưu.

“Cái gì? Ngươi kể lại tình trạng cụ thể đi.” Vệ Mâu Lưu thoáng hiện vẻ quái dị.

“Ta đến yêu phủ xem thử, ngươi đi gặp Ô Đầu Bạch.” Vệ Mâu Lưu nghe xong, nhíu mày nói.

Trong địa lao yêu phủ tối tăm ẩm ướt, Ô Đầu Bạch ngẩn ngơ ngồi tựa tường, con mắt phủ đầy tơ máu trợn thật lớn, trong đầu gã vẫn là tử trạng thảm thiết của bọn đại ca. Giết hắn, giết hắn, trong lòng gã luôn gào thét câu này. Ô Đầu Bạch cắn chặt răng, gã muốn Diệp Vu Thời nợ máu trả bằng máu. Gương mặt viết đầy thù hận, vặn vẹo đầy dữ tợn.

Tiếng xích sắt vang leng keng, Ô Đầu Bạch ngẩng đầu nhìn, xích sắt khóa cửa ngục được mở ra, hai người đứng trước mặt gã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play