Dãy núi Thiên Sơn mỹ lệ bị tuyết phủ kín, trong tầm mắt chỉ là một thế giới toàn màu trắng. Trên dãy núi này tọa lạc một trong ba đại môn phái của đại lục Cửu Châu.

Nữ tử mỹ lệ thân mặc bạch y như tuyết, khí chất lẫm liệt không thể xâm phạm ngồi khoanh gối cạnh bàn gỗ, giữa ngón tay kẹp một quân trắng, thật lâu không đặt xuống, Thương Nhược Tuyết mím chặt môi, binh bại tử lộ, tuyệt lộ, hoàn toàn không có sinh cơ, đại quân áp cảnh. Thương Nhược Tuyết chậm rãi đặt quân cờ trong tay xuống. “Ta thua rồi.”

Giọng nói có chút khổ sở, Thương Nhược Tuyết, danh xương Thiên Sơn đệ tử đệ nhất nhân, đối diện với những người cùng bối phận thiên phú thông minh khác luôn dùng tư thế cúi nhìn, nhưng từ sau khi người này xuất hiện, nàng cảm thấy mình như con kiến bị khinh thường.

Người này luôn khoác áo màu trắng, đội đấu lạp tết bằng rơm, là người thần bí nhất phái Thiên Sơn. Nửa năm trước, đột nhiên xuất hiện trong phái, được chưởng môn đặc biệt quan tâm. Nhất định phải vô điều kiện nghe theo bất cứ mệnh lệnh nào của người này. Chuyến này đến di phủ, bọn họ che giấu thân phận trà trộn trong đám tản tu, thu hoạch không nhỏ, nhưng cũng tổn thất hai đệ tử.

Di phủ này quả nhiên là di phủ yêu tộc hơn ba ngàn năm trước. Ba ngàn năm trăm năm trước, hai tộc yêu ma liên hợp, tiến công đại lục Cửu Châu, diệt sạch tộc Cốc Lương, mà di phủ này có lẽ được xây dựng vào lúc đó. Sau nhân tộc phản kháng, đuổi hai tộc yêu ma ra khỏi đại lục Cửu Châu hơn nữa truy sát đến tận khu vực trung tâm đại lục Thanh Hoa.

Về sau không hiểu sao ba tộc đột nhiên ngừng chiến, vạch ra cấm chế, từ đó ba đại lục được tách ra. Trận truyền tống bị phá hoại triệt để, duy chỉ để lại mấy trận truyền tống bí mật nhưng được nắm giữ trong tay ba đại môn phái.

Hôm đó bọn họ tiến vào yêu phủ, không đạt được truyền thừa gì, chỉ thấy được ghi chép về một trận chiến tranh thảm tuyệt hơn ba ngàn năm trước, cuộc chiến như địa ngục tu la, rồi lại bất ngờ cảm nhận được Thái A kiếm ý. Bọn họ không thể không nhanh chóng thoát khỏi di phủ.

“Giao chiến chính quy, thắng lợi khác quy.” Người đội đấu lạp đặt con cờ cuối cùng xuống, giọng nam tử lạnh lùng như gió tuyết rét lạnh vang lên, thấu tận xương. Hắn nhìn bàn cờ, tựa như thấy sĩ binh bạch giáp bại trận, sĩ binh hắc giáp hợp vây, tiêu diệt sạch sẽ.

“Nhược Tuyết nghe chỉ dạy.” Thương Nhược Tuyết gật đầu, lộ ra một đoạn cổ xinh đẹp, làn da mê người trắng như ngà voi còn mang theo dụ hoặc. “Đại nhân, phái Côn Luân phái ra rất nhiều đệ tử tìm kiếm hai người, ngay cả Hách Liên Thập Cửu, Phương Hiền Thanh đều tham gia tìm kiếm, không biết hai người cần tìm đã có dấu vết gì chưa?”

“Thuật sĩ Trí Hậu, vào một tháng trước, ngẫu nhiên bói được một quẻ. Quẻ tượng chỉ ra, mệnh số Côn Luân liên quan mật thiết đến hai người này. Từ quẻ cho thấy, khi đó người này đang ở phương vị phía đông Cửu Châu, chính là chỗ di phủ. Tiếc rằng, quẻ bói nói quá chung chung, trong [Thành Thái An] có rất nhiều người, muốn tìm ra hai người, thực sự như mò kim đáy bể.” Người đội đấu lạp rủ rỉ, ngữ khí vẫn lạnh nhạt.

“Phái Côn Luân, nói đến đây, Nhược Tuyết nghĩ đến một người, Thái Hành Tả Khâu. Nhược Tuyết có nghe, hắn đã bế tử quan.” Thương Nhược Tuyết nói, ánh mắt bất giác đặt lên người đeo đấu lạp, mang theo mấy phần thăm dò.

Người đeo đấu lạp khựng lại một chút, mới nói: “Tên này dã tâm to lớn, ắt không cam chịu khuất phục người khác.”

Thương Nhược Tuyết mím môi, không nói thêm nữa. Nàng từng gặp Tả Khâu mấy lần, danh tiếng Tả Khâu truyền ra từ đại hội trận pháp phái Thái Hành tổ chức. Lúc đó nàng trà trộn vào phái Thái Hành quan chiến, vốn cho rằng dù Thái Hành nổi danh với trận pháp, nhưng trận pháp trong môn phái có lẽ không đến mức quá kịch liệt.

Nàng hoàn toàn không ngờ được những gì mình thấy. Tại đại hội trận pháp được bố trí một bàn cờ vô cùng lớn. Bước lên bàn cờ này ngươi sẽ giống như đã lên chiến trường. Đại hội trận pháp gì đó, rõ ràng chính là cách tốt nhất chứng minh dã tâm bừng bừng của phái Thái Hành. Mô phỏng chiến trường, bồi dưỡng tướng tài. Tại tu tiên giới sắp đại loạn như bây giờ, dã tâm của phái Thái Hành đã rõ như ban ngày. Đương nhiên Thiên Sơn của họ cũng đã sớm chuẩn bị về mặt này, nghĩ chắc Côn Luân cũng thế. Chỉ là không cuồng vọng như Thái Hành. Trong hành động lời nói của đệ tử Thái Hành đều lộ ra sự điên cuồng, khát vọng đối với chinh chiến, thực làm nàng không thích nổi.

Mà lúc này Tả Khâu lại làm nàng chấn kinh, Tả Khâu cũng được hưởng thụ ưu đãi môn phái như nàng, nhưng nàng chưa từng nghe nói Tả Khâu là một tướng tài, hơn nữa còn là kỳ binh chi tướng. Trong ‘chiến trường tàn sát’ của Tả Khâu cùng một vị sư thúc khác, không khó nhìn ra thiên phú của Tả Khâu về mặt quân sự. Bố cục quái dị, năng lực tính toán mạnh mẽ. Thương Nhược Tuyết cam bái hạ phong, đây là một đối thủ đáng sợ.

Lúc này Phương Khác đang ngồi đả tọa một mình trong phòng.

Diệp Vu Thời ở phòng kế bên, mà Ti Lan và tu sĩ tóc vàng Điền Thanh Quang cũng dọn vào trong tu thất của họ. Tu thất thiết kế như viện lạc cỡ nhỏ, nhiều hơn hai người vẫn được. Ti Lan là được Diệp Vu Thời mời đến, vì Diệp Vu Thời cảm thấy rất hứng thú với cây cung bị bẻ gãy của Ti Lan. Còn Điền Thanh Quang là cười hi ha theo đuôi.

Dùng lời của Diệp Vu Thời chính là, dù sao thêm một người cũng không nhiều, huống chi bọn họ không hiểu nhiều về đại lục Thanh Hoa dễ bị người ta nghi ngờ, không bằng ở chung với hai người bản địa, như vậy có thể dễ dàng che giấu thân phận không phải ‘yêu’ của họ.

Trong căn phòng tĩnh lặng.

Phương Khác ngồi khoanh gối, trong đầu không ngừng diễn luyện lại cuộc đối chiến hôm nay. Nhiều lần hồi tưởng, tư duy tổng kết, rồi ra cảm ngộ.

Phương Khác mở mắt ra, quả thật như Diệp Vu Thời nói, kiếm của y quá chậm, y vẫn quá yếu. Nhưng tốc độ vung kiếm hiện tại, bất luận y chém thêm mấy ngàn lần, mấy vạn lần, tốc độ vẫn không thể tăng. Y mơ hồ cảm giác được, về mặt tốc độ y đã vướng phải bình cảnh, hơn nữa trong thời gian ngắn vô vọng đột phá bình cảnh.

Cho nên hiện tại chỉ có thể phát triển hướng khác – kiếm quyết. Không có kiếm quyết, kiếm pháp của y kém hẳn về mặt uy lực, nhưng muốn tìm được một loại kiếm quyết thích hợp rất khó.

Diệp Vu Thời chưa từng dạy y bất cứ kiếm chiêu kiếm quyết nào, tuy không biết tại sao, nhưng y cảm thấy nhất định Diệp Vu Thời có dụng ý. Đối với bằng hữu, Diệp Vu Thời luôn rất đạo nghĩa.

Chẳng hạn Hộ Lạc, trong nguyên văn, từng có một đoạn viết rằng kiếm quyết của Hộ Lạc do Diệp Vu Thời cho. Kiếm quyết đó là Diệp Vu Thời tích lũy tích phân môn phái ba năm mới đổi được. Thậm chí Diệp Vu Thời còn vì nó mà từ bỏ một thẻ ngọc về luyện đan rất cần cho hắn khi ấy.

Tóm lại, nhân phẩm của Diệp Vu Thời vẫn là không tệ, chỉ khi đối phó địch nhân mới hung tàn. Tính ra y là bằng hữu của hắn đi, Phương Khác gãi đầu.

Trên tay Diệp Vu Thời có ba phần kiếm quyết, một phần là [Vô Hồi kiếm quyết], một là [Trường Từ kiếm quyết], còn một là [Lưu Hỏa kiếm quyết]. Ba kiếm quyết này Phương Khác đều đã xem sơ một lần, [Vô Hồi kiếm quyết] yêu cầu người luyện kiếm tâm như phiến đá, kiếm tâm kiên định, huy kiếm vô hối, hơn nữa thế kiếm quá mức cương mãnh không thích hợp với y.

Mà [Trường Từ kiếm quyết] lại là kiếm pháp theo đường lối âm nhu, thích hợp cho nữ tử. Bộ kiếm quyết này là sư thúc bổn môn Trí Lưu mười năm trước tiêu hao toàn bộ tâm huyết để tạo ra cho nữ tử mình yêu, năm chiêu đầu ưu sầu triền miên, chú trọng lấy nhu khắc cương. Bảy chiêu sau lại được hoàn thành sau khi nữ tử tâm ái đã chết, kiếm thế như chẻ tre, thảm tuyệt, chiêu thức quái dị khó dò. Về sau vị sư thúc được xem là kinh tài tuyệt diễm trong kiếm đạo này cũng tọa hóa.

[Lưu Hỏa kiếm quyết] cuối cùng là kiếm quyết thuộc tính ngũ hành, tên là Lưu Hỏa, thực tế lại là kiếm pháp thuộc tính băng hiếm thấy. Diệp Vu Thời chính là luyện kiếm pháp này, nhưng Diệp Vu Thời lại không quá mức để tâm vào kiếm đạo, theo cách nói của hắn, ngộ tính của hắn trong kiếm đạo không đủ.

Cho nên hiện tại y thiếu nhất là kiếm quyết, đến khu buôn bán thử xem vậy?

Phương Khác suy tư, tính sơ xem y phải tốn bao nhiêu tinh thạch, trước mắt chợt tối đi, xuất hiện tình cảnh quen thuộc.

Lại nữa, lại là cảnh này, cảm giác không thể tự khống chế thật tồi tệ.

Trong biển hoa đỏ máu, Thái A mặc hắc y, mái tóc màu bạc xõa sau lưng, trường kiếm màu đỏ máu được đeo trên lưng.

Chớp mắt, Thái A đã gần ngay trước mặt.

Phương Khác cảnh giác nâng tay lên, lại đột nhiên sững người, ở đây y căn bản không có kiếm.

“Nhữ không muốn ký kết khế ước?” Đôi mắt ảm đạm không ánh sáng nhìn thẳng Phương Khác.

“Đúng.”

Thái A cúi đầu như đang suy ngẫm: “Nếu ngô nói, không muốn sẽ chết thì sao?”

Phương Khác giật mình, tim đập nhanh thêm mấy phần, cảm giác nguy hiểm chưa từng có khiến y rợn tóc gáy. Thái A trước mặt, toàn thân mang mấy phần yêu dị, mái tóc bạc không gió cũng lay động.

Sát cơ nồng đậm như thực chất, ngay cả ngón tay Phương Khác cũng không thể nâng nổi, mồ hôi lạnh tuôn ào ào, cả hô hấp cũng không thông thuận. Y trợn to mắt nhìn Thái A, người này đáng sợ thế sao, chỉ là một ánh mắt mà thôi.

“Ngô là kiếm linh Thái A, trên người nhữ có dấu ấn kiếm ý của Thái A kiếm. Vốn muốn cùng nhữ đạt thành khế ước, nhữ không muốn, vậy ngô không ép. Nhưng ngô không cách nào thoát khỏi trói buộc của nhữ, nhữ cũng không cách nào thoát khỏi nỗi khổ của dấu ấn. Nếu đã thế, không bằng ước định tại đây, nhữ làm một việc cho ngô, ngô sẽ cho nhữ mạnh lên. Thế nào?”

Áp lực trên người thoáng cái biến mất, nhưng Phương Khác vẫn run rẩy toàn thân như hư thoát, chỉ là trong mắt lại có ngọn lửa đang bùng cháy. Thái A lộ vẻ thỏa mãn.

“Dấu ấn kiếm ý là cái gì? Lại phải giúp ngươi làm chuyện gì?” Phương Khác hỏi.

“Trong thượng đan điền của nhữ, có người gieo dấu ấn kiếm ý. Trừ khi tu vi đạt đến kỳ nguyên anh, nếu không dấu ấn không thể biến mất, nhữ sẽ phải nếm trải nỗi khổ kiếm ý tùy tiện hoành hành trong thức hải. Ngô chỉ cần nhữ lấy Thái A kiếm vốn đã cất giấu ngàn năm trong di phủ ra. Thế nào?”

Phương Khác trầm mặc rất lâu, trong thượng đan điền của y quả thật có một đoàn dịch thể màu đỏ bao lấy một thanh kiếm nhỏ màu đen. Y đưa thần thức thăm dò, dịch thể màu đỏ kia cứ như có linh tính tránh đường ra, nhưng không hoàn toàn tránh hẳn, cách tầng dịch thể đỏ thấy được thanh kiếm nhỏ màu đen đó, y liền chấn động, thần thức đột ngột bị bắn ngược ra ngoài. Cảm giác nguy hiểm rợn tóc gáy đó, không cần nghĩ cũng biết thượng đan điền có một tồn tại nguy hiểm như thế thì là tai họa ngầm lớn cỡ nào.

Nhưng dấu ấn kiếm ý này làm sao mà có? Phương Khác nguyên bản hoàn toàn không có ký ức phương diện này.

Kỳ nguyên anh.

“Ta cần suy nghĩ.” Phương Khác nhìn Thái A nói. Y quả thật cần suy nghĩ kỹ càng, Thái A rốt cuộc là thế nào, sự tồn tại này làm y rất bất an.

“Nhữ sẽ đồng ý, ngô đợi câu trả lời của nhữ.” Thái A vẫn không có biểu cảm, nhưng Phương Khác lại cảm giác được Thái A đang cười, nụ cười chắc chắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play