“Đệ nhớ, huynh luôn nghiên cứu cấm chế giữa tam giới. Lần trước lúc đi phàm giới huynh còn nói thông hành không trở ngại, vậy hiện tại có phải đã có thể giải trừ?”

Diệp Vu Thời nghiêm túc húp canh, qua loa gật đầu.

Phương Khác một tay bưng canh, tay rảnh thì nghịch tóc Diệp Vu Thời. Sau đó nhéo nhéo tai Diệp Vu Thời.

“Ở đại lục Hoang Mạc tổng cộng huynh có bao nhiêu tư quân?”

Diệp Vu Thời túm cái tay làm loạn của Phương Khác, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Phương Khác, sau đó sáp tới liếm một cái lên môi Phương Khác.

Phương Khác ngẩn ra, Diệp Vu Thời đã buông tay y ngồi trở lại. Đây là bị trêu ghẹo? Phi, trêu đùa. Một suy nghĩ nào đó vụt qua trong đầu Phương Khác, y càng lúc càng cảm thấy… Vu Thời sẽ thành thành thật thật để y áp sao?

“Lúc trước huynh nói thông hành không trở ngại là có hạn chế, một tu sĩ thông qua cần tiêu phí lượng lớn linh thạch, mà tu sĩ xuyên qua cấm chế ít nhất phải tiêu phí một nửa linh lực. Lúc trước huynh là thông qua hải vực Hoàng hải, bây giờ hải vực Hoàng hải đã bị phái Thái Hành nắm giữ, nếu lại thông qua hải vực Hoàng hải, dưới tình huống không đủ linh lực chỉ sợ sẽ bị phái Thái Hành trực tiếp nuốt chửng.” Diệp Vu Thời bình tĩnh thuật lại tình huống lúc này, ngoài mặt thản nhiên như không. Cứ như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Giải trừ cấm chế giữa ba đại lục là một công trình to lớn, ít nhất cần hai tu sĩ kỳ hợp thể ở cạnh bổ trợ mới được.”

Phương Khác trợn trắng mắt, đè ép suy nghĩ thoáng hiện mỉm cười nói với Diệp Vu Thời luôn mang vẻ quân tử: “Vậy sao? Vậy sư huynh có mưu kế khác không?”

“Sư đệ tín nhiệm sư huynh như thế, sư huynh thật sợ hãi.” Diệp Vu Thời nhướng mày, nâng cao âm cuối, mang theo ba phần trêu cợt.

“… Nói thật đi, huynh và sư phụ đệ đạt thành hiệp nghị gì?” Phương Khác hơi dời đường nhìn, từ bỏ dáng vẻ nghiêm túc, dứt khoát hỏi.

Tiêu trưởng lão tìm Diêu Trọng Khanh ‘nói chuyện’, nếu đã là do sư phụ y mớm lời vậy chứng minh chuyện tư quân của Diệp Vu Thời sẽ được bỏ qua. Vậy Diệp Vu Thời và sư phụ y nhất định có mưu tính gì đó.

Cục diện hiện tại sư phụ không thể không làm gì, nhưng từ lúc phái Thái Hành phất cờ tiến công đến nay, Trí Tiêu biểu hiện quá bình tĩnh. Thực sự không phù hợp với ấn tượng của y về ông, nhất định là Trí Tiêu đang mưu tính đại sự gì đó. Muốn bất ngờ cho phái Thái Hành một kích.

Như hai câu nói được chuyển cho y, đặc biệt là câu cuối cùng.

Hôm đó y đứng trong Côn Luân điện nhìn ra xa, ông hỏi y nhìn thấy cái gì, y nói y nhìn thấy phái Thái Hành, và Tả Khâu. Khi đó Trí Tiêu không nói thêm gì, nhưng lúc này ông lại nói nên nhìn xa hơn chút nữa.

Xa hơn phái Côn Luân chính là đại lục Cửu Châu, xa hơn đại lục Cửu Châu đương nhiên là cả tu tiên giới.

Thanh Lĩnh tản nhân từng nói ‘ba tộc vốn cùng nguồn gốc, không ngoài ngàn năm tu tiên giới ắt nghênh đón thời kỳ tam tộc hỗn cư. Nhưng, trước thái bình ắt có đại loạn. Thần Châu đại lục ta, sẽ sinh linh đồ thán.’ Bây giờ chính là trong đại loạn, mà Côn Luân càng ở trong hiểm cảnh.

Giải trừ cấm chế ba đại lục là khuynh hướng tất yếu.

Một khi giải trừ cấm chế ba đại lục, thế cục đại lục Cửu Châu sẽ được xào bài lại. Cục diện ba đại thế lực liên hợp thảo phạt Côn Luân sẽ không còn.

Yêu phủ và Thanh Minh của đại lục Thanh Hoa, mấy bộ lạc lớn của đại lục Hoang Mạc một khi tham chiến, ưu thế của phái Thái Hành sẽ không còn tồn tại. Vì phái Thái Hành và yêu ma hai tộc là quan hệ đối địch trời sinh.

Lời dạy lập phái của Thái Hành là ‘trừ yêu trảm ma’, mà yêu ma hai tộc cũng cực hận Thái Hành. Trong huyết trì dưới Ngũ Hành sơn phái Thái Hành mai táng không biết bao nhiêu yêu ma tu.

Y từng lặng lẽ thăm dò một phen, chưa từng nghĩ tin tức dò được khiến y cũng phải giật mình.

Sư phụ y từ lúc vào Cùng sơn cốc đã bắt đầu phá giải cấm chế. Mấy chục năm trôi qua, cấm chế sớm đã bị phá hơn nửa, nhưng vẫn còn thiếu.

Mà từ lúc gặp phải hải cấm ở đại lục Thanh Hoa, Diệp Vu Thời đã bắt đầu nghiên cứu cấm chế. Thiên phú về mặt phù chú trận pháp của Diệp Vu Thời đại để là ngàn năm hiếm gặp một lần, ngộ ra được vài thứ.

Hơn nữa trong hai năm y bế quan, Diệp Vu Thời về môn phái nhất định sẽ tới Cùng sơn cốc. Vốn y cũng không nghĩ quá nhiều, sư phụ của Diệp Vu Thời cũng thích rảnh rỗi đến Cùng sơn cốc ngồi, không phải sao?

Nhưng hiện tại liên hệ trước sau Phương Khác mới nhận ra sư phụ y và Diệp Vu Thời nhất định có đánh nhịp. Hợp lực phá giải bí ẩn trong cấm chế.

“Chính là như đệ nghĩ.” Diệp Vu Thời nói.

“Vậy mà huynh chẳng hề nói với đệ…” Phương Khác rầu rĩ nói, vẻ u oán hiện rõ trong mắt.

Lúc y và Diệp Vu Thời ở chung bình thường đều tán dóc cái gì không… được rồi, y phụ trách tán dóc, Diệp Vu Thời phụ trách nghe. Sẽ không cố ý đề cập đến phát triển quyền lực của đối phương cũng không cố ý tránh đi. Nhắc đến thì sẽ nói với đối phương, không nhắc đến cũng sẽ không đặc biệt đi giải thích. Y vẫn luôn cảm thấy như vậy rất tốt, y thích bầu không khí nhẹ nhàng khi ở chung với Diệp Vu Thời, cái gì cũng không cần nghĩ, bàn luận sổ thu chi một ngày cũng cảm thấy rất vui, chưa từng cảm thấy như vậy có gì không đúng.

Nhưng… Diệp Vu Thời và sư phụ y, hai người thân mật của y có chuyện làm chung y không biết.

Phương Khác nhíu mày, lại nhớ tới hôm đó trong Thần Sách Doanh Diệp Vu Thời bị Tất Thập Tứ kéo đi bàn chuyện mấy canh giờ, bất giác có chút không vui, rồi nhỏ nhen cảm thấy vừa rồi chỉ đạp một cước là tiện nghi cho Tất Thập Tứ. Đối với tất cả tình địch, phải tàn khốc vô tình như ngày đông giá rét.

“Về sau đều cho đệ biết, được không?” Diệp Vu Thời lại gần nhẹ giọng nói.

“Nên mà.” Phương Khác nhướng mày, dứt khoát nâng cằm Diệp Vu Thời hôn một cái.

Phương Khác bỗng nhớ tới một chuyện, đảo mắt cười hi hi nói với Diệp Vu Thời: “Đệ có nói với huynh chưa, linh thạch của đệ nhiều quá xài không hết.”

“Ừm, sau đó?” Diệp Vu Thời biếng nhác tựa lên lưng ghế. Hắn một tay chống đầu, bờ môi đỏ mang theo sắc nước, mắt khẽ híp, y sam rối loạn, da thịt trắng nõn nơi cổ lộ ra từng điểm ấn ký. Trên xương quai xanh có vết răng bắt mắt.

Phương Khác nghe âm thanh khàn khàn của Diệp Vu Thời cùng với âm đuôi hơi nâng, trong lòng rộn ràng, bèn quay mặt đi. Rồi lại quay về nói như chưa hề có chuyện gì: “Cho nên đệ trừ tài trợ cho sự nghiệp của huynh ở đại lục Hoang Mạc còn tài trợ cho Ti Lan. Lần trước nàng viết thư cho đệ còn nhắc đến huynh và Điền Thanh Quang.”

“Ha?” Diệp Vu Thời kéo dài âm, sóng mắt lưu chuyển, tuấn nhãn tu mi, cộng thêm tư thế của hắn lúc này – rất câu nhân.

Phương Khác không chút cốt khí lại nghiêng mặt đi rồi ra vẻ nghiêm chỉnh quay lại.

“Hiện tại Ti Lan cũng coi như là một nhân vật ở đại lục Thanh Hoa, nàng đủ ảnh hưởng đến lựa chọn của Thanh Minh.”

“Nàng đã vào Thanh Minh?” Thanh Minh và yêu phủ là hai phần thiên địa của đại lục Thanh Hoa, nhưng Thanh Minh thần bí hơn nhiều.

Phương Khác gật đầu, trên mặt mang theo ý cười. Trong mắt Diệp Vu Thời là Phương Khác đầy đắc ý.

“Đệ rất vui?” Diệp Vu Thời ngồi thẳng dậy nghiêm chỉnh nói.

“Nàng cuối cùng có thể thoát khỏi thân phận Đông Thanh Diệm này, quang minh chính đại dùng thân phận nữ tử Đông Thanh Ti Lan gặp người. Đệ đương nhiên vui thay nàng.” Phương Khác nói.

“Hơn nữa, chúng ta từ biệt mấy năm, cuối cùng lại có thể gặp mặt….”

“Còn nhớ vừa rồi huynh nói cần hai tu sĩ kỳ hợp thể không?” Diệp Vu Thời nhàn nhạt nói, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

“Sao, lẽ nào Côn Luân đã có người đột phá đến kỳ hợp thể?” Phương Khác nghiêm sắc nói.

“Đệ cho rằng huynh giữ yêu tu tộc Thương Lục làm gì?”

“… Huynh là nói Thái A?”

Diệp Vu Thời gật đầu: “Huynh và hắn dùng yêu tu đó đạt thành giao dịch, hắn giúp huynh phá cấm chế. Huynh giữ mạng cho yêu tu.”

“…” Phương Khác trầm mặc, một lần nữa u oán nhìn Diệp Vu Thời: “Tại sao, chuyện này đệ lại không biết?”

“Cho nên hiện tại huynh đang nói cho đệ biết đó.” Diệp Vu Thời mỉm cười nói, đáy mắt mang tia trêu ghẹo.

Hôm sau.

Trong một sương phòng cách tiểu viện Diệp Vu Thời không xa, bầu không khí rất nặng nề.

Diêu Trọng Khanh nghe Tiêu trưởng lão nói tình huống gần đây của Côn Luân, còn có chuyện của ba đại thế gia, sắc mặt càng lúc càng kém, ánh mắt càng lúc càng đáng sợ, Tiêu trưởng lão bất giác rụt cổ.

Diêu Trọng Khanh vỗ mạnh lên bàn, tức giận nói: “Nếu tình thế đã ác liệt như vậy tại sao còn không thả ta ra! Chết tiệt, ít nhất lão tử còn có thể giết thêm vài tên! Mẹ nó, phái Thái Hành x$@%T%.”

Tiêu trưởng lão mấp máy môi, lặng lẽ nhìn Diêu Trọng Khanh đã tức gần chết trước mắt. Chiếc bàn gỗ thượng hạn chớp mắt hóa thành bụi, mà Diêu trưởng lão trước giờ cao ngạo lạnh lùng thích dùng lỗ mũi nhìn người… đang tức giận bừng bừng trừng ông. Nho nhã cao quý gì đó hoàn toàn không còn.

“Sư huynh, có phải ngươi dùng từ hơi thô tục không?” Tiêu trưởng lão cuối cùng cũng yếu ớt nói ra câu này dưới cái trừng mắt của Diêu Trọng Khanh.

“Mẹ nó, lúc này ngươi còn nói cách dùng từ với ta? Hiện tại! Tức khắc! Lập tức! Thả ta ra! Lão tử muốn lên chiến trường!”

“Vậy còn tư quân của tiểu tử Diệp Vu Thời.” Tiêu trưởng lão nhỏ giọng hỏi.

“Tư quân? Ha… phái Thái Hành thúi không cần mặt mũi dựng danh hiệu ‘trảm yêu trừ ma’ tới đánh Côn Luân chúng ta. Hắn nói yêu ma tu là ác, lẽ nào là đúng? Hắn cho rằng phái Thái Hành hắn là thứ gì? Là lời vàng ý ngọc hay sao?” Diêu Trọng Khanh lạnh lùng nói: “Chỗ nào có tư quân? Rõ ràng chính là quân đội của Côn Luân ta.”

“Sư huynh, ngươi đây là đáp ứng rồi?” Tiêu trưởng lão sáp tới, cẩn thận hỏi.

“Ngươi cho rằng ta có bệnh à? Lão tử thả thứ chó Thái Hành kia không đánh, tự chỉnh người mình? Thiếu tiền đồ!” Diêu Trọng Khanh trừng mắt nhìn Tiêu trưởng lão.

“Hiện tại có thể ra ngoài chưa?” Diêu Trọng Khanh bước tới cửa, lạnh lùng nhìn Tiêu trưởng lão.

“Sư huynh, mời ngươi, mời ngươi.” Tiêu trưởng lão vội nói.

Chỉ thấy sư huynh ông đứng ở cửa định thần, tỉ mỉ chỉnh lý lại y sam, phất tay áo, thong thả ung dung đẩy cửa.

Sau đó hừ lạnh với đám người bên ngoài, thần tình lãnh ngạo cực điểm.

“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, bản lĩnh thật lớn.” Ném câu này vào mặt Phương Khác và Diệp Vu Thời, Diêu Trọng Khanh mới không nhanh không chậm theo Trịnh Trường Thiên đi mất.

Tiêu trưởng lão nhìn sư huynh hấc đầu ra vẻ cao nhã nhà mình đi mất, lặng lẽ quay đầu nhìn vụn gỗ trên đất. Thuận tiện nhớ lại dáng vẻ bạo nộ như sấm cùng với những lời nói tục không trùng lặp tối nay. Hóa ra sư huynh ra ngoài lịch luyện không chỉ tăng trưởng tu vi mà thôi, ta đây thật hổ thẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play