Lúc Thượng Quan Bình Dao ra khỏi phòng Phương Khác thấy được chính là cảnh tượng này.
Thượng Quan Bình Dao đương nhiên nghe được lời chúng nói cũng nhìn thấy mô hình đó. Nàng kinh ngạc nhìn đám hài tử mới lớn, kinh ngạc vì mưu kế nghiêm cẩn của chúng.
Nên nàng bất giác lên tiếng: “Các ngươi có biết bên cạnh Phương Hiền Thanh đó bây giờ có một vị tu sĩ hậu kỳ xuất khiếu không?”
Vương Lạc Dương bị nàng đột nhiên lên tiếng dọa nhảy dựng, đợi sau khi thấy là Thượng Quan Bình Dao thì lạnh nhạt hành lễ vấn an.
“Kiến quá Thượng Quan sư thúc. Đệ tử không biết tin này.” Nói xong Vương Lạc Dương phất tay,trực tiếp hủy đi bản đồ trên đất.
Hách Liên Đồng kinh hô ra tiếng, muốn ngăn cản nhưng đã muộn.
Vương Lạc Dương cản lại tay Hách Liên Đồng: “Gió đông mượn không thành. Thứ này vô dụng, cần đẩy đổ toàn bộ rồi làm lại.”
Nói xong nó nho nhã nói với Thượng Quan Bình Dao: “Đa tạ sư thúc cho ta biết, nếu không chúng tôi sẽ trở thành kẻ đàm binh trên giấy, khoe khoang khoác lác.”
Mắt Thượng Quan Bình Dao loe lóe, cười dịu dàng hỏi: “Nếu đẩy đổ làm lại, các ngươi sẽ hành sự thế nào? Làm sao giết Phương Hiền Thanh.”
“Trước tiên chúng tôi phải biết khi nào Phương Hiền Thanh ở một mình. Hắn ta tuy đã tích cốc nhưng rất yêu linh trà. Trà mật tư khổ của Cổ Sát Tự cực kỳ nổi tiếng, nhưng chỉ có ở một gian trà lâu trong khu mua bán. Hắn uống trà chỉ thích ngồi ở nhã gian có cửa sổ. Rất thích sạch sẽ, không thể chịu nổi trên y phục có chút vết bẩn nào. Thuận tay phải, trong ủng giấu thanh đoản kiếm ngũ phẩm… rất thích phí lời.”
Từng mục từng mục liệt ra, càng nói Thượng Quan Bình Dao càng kinh ngạc.
Nàng nhìn Dư Sùng Lễ, thiếu niên hơi mập lại có vẻ khó ưa này đang bấm tay tính toán, thần sắc cực kỳ nghiêm túc, khiến tướng mạo vốn không được yêu thích lại tạo cảm giác như bùng sáng. Người nghiêm túc luôn đẹp đẽ.
… Thượng Quan Bình Dao nhếch mày nở nụ cười cực kỳ mỹ lệ.
“Ta muốn giết chết Phương Hiền Thanh, các ngươi nguyện ý nghe theo lệnh ta hành sự không?” Nói ra cực không đáng tin, nhưng Thượng Quan Bình Dao cảm thấy kế hoạch của những hài tử này có tỷ lệ thành công cao hơn nàng. Vì ít nhất nàng không biết Phương Hiền Thanh thích đi đường bên phải, bước chân vừa khéo rộng nửa mét.
“Vị sư thúc này, sửa lại một chút. Không phải nghe mệnh lệnh của ngươi, là phối hợp ngươi.” Hách Liên Đồng trực tiếp ngắt lời Thượng Quan Bình Dao, ngữ khí rất lạnh nhạt.
Thượng Quan Bình Dao sửng sốt, sau đó cười nói: “Tự nhiên.”
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác đang cười híp mắt, nhàn nhạt nói: “Đuôi vểnh lên rồi.”
Phương Khác đắc ý nhướng mày, một chút cũng không còn bộ dáng thâm sâu khó dò khi đối diện Thượng Quan Bình Dao nữa. Lúc đối diện Diệp Vu Thời y luôn vô cùng thả lỏng, không cần thời thời khắc khắc cảnh giới phòng bị.
Phương Hiền Thanh kia ba lần bốn lượt gây phiền toái cho y, sao y có thể bỏ qua cho hắn. Hơn nữa trước đó y đã đáp ứng đám Vương Lạc Dương, nếu chúng có phương án tốt, được y đồng ý thì tự nhiên có thể thực hành.
Phương án tốt luôn có, chỉ chưa có gió đông. Hiện tại gió đông đã đến, tại sao y không mượn dùng. Vì thế liền có Thượng Quan Bình Dao không kìm nén nổi đến cửa xin lệnh sau lại tình cờ gặp Vương Lạc Dương. Nếu không là vậy, y mà chủ động bảo Thượng Quan Bình Dao và Vương Lạc Dương đi với nhau, đầu tiên Thượng Quan Bình Dao sẽ cho rằng y đùa dai, sau thì không dễ báo cáo với trưởng lão môn phái, chỉ có y ‘không biết’ mới được.
“Diệp sư huynh, chúng ta tiếp tục vấn đề chưa kết thúc vừa rồi thôi.” Phương Khác bỏ qua phần gián đoạn của Thượng Quan Bình Dao, vô cùng bình tĩnh. Rõ ràng Diệp Vu Thời cố ý khiến y trở tay không kịp muốn nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của y.
Phương Khác híp mắt lại, sở thích ác liệt này của Diệp Vu Thời y đã sớm biết, nhưng y lại không cách nào khống chế tai mình không đỏ. Mà Diệp Vu Thời… thích bày vẻ bất động như núi. Từ sau khi từ đại lục Thanh Hoa trở về, công lực đại tiến, một chút cảm xúc cũng không nhìn ra.
Này không được, đây vốn là chuyện không phải gió đông áp đảo gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông. Bất kể là gió nào áp gió nào, tóm lại y muốn làm người áp đảo.
Dù sao y đã nghiên cứu rất lâu, tuy chẳng qua chỉ là tri thức lý luận, nhưng đủ rồi. Dù sao y còn có bản năng, không phải sao? Nghĩ đến đây mặt Phương Khác đỏ lên, y thanh giọng ho một tiếng, mặt không biểu cảm bày vẻ nghiêm chỉnh.
Diệp Vu Thời nhìn ai đó rõ ràng đuôi vểnh cao hơn một đoạn, cong cong môi, ngữ điệu lại bình thản nói: “Sư đệ có cao kiến gì?”
Diệp Vu Thời tùy ý ngồi trên giường, nhưng lại tạo thành vẻ phong lưu tả ý. Thắt lưng màu bạc trên eo buộc rất khéo, để lộ rõ đường cong.
“Không dám nói là cao kiến.” Phương Khác bước tới một bước, trực tiếp đè Diệp Vu Thời ngồi xuống. Sau đó lấy ra một hộp gỗ điêu khắc, mở hộp gỗ. Bên trong là một bộ bút phù, từ nhỏ đến lớn, kiểu hình nào cũng có, tổng cộng hai mươi bốn cây.
Diệp Vu Thời sửng sốt, nhận lấy cây mà Phương Khác rút ra. Cây phù bút này chỉ có nhị phẩm, thủ pháp luyện chế cũng không rất thành thục. Nhưng điêu khắc cực kỳ tinh mỹ, cầm trong tay thủ cảm cực tốt, hơn nữa trên cán bút còn khắc một chữ Khác nho nhỏ.
Phương Khác mỉm cười, đây là y làm ra nhờ sự chỉ dẫn của Thái A lúc bế quan. Vốn định dùng lúc cầu hôn, ai biết lại bị Diệp Vu Thời giành trước.
Diệp Vu Thời đưa tay vuốt tỉ mỉ từng cây, sau đó lật tay thu lại.
Phương Khác còn đang cân nhắc rốt cuộc hắn có thích hay không, đã bị giam cầm trong lòng Diệp Vu Thời.
Nếu nói Diệp Vu Thời bình thường ngụy trang tất cả sự lạnh lùng dưới vỏ ngoài ôn nhu, hiện tại lại toàn bộ triển hiện ra không cách nào che giấu.
Mắt Diệp Vu Thời rất tối, điểm này Phương Khác luôn biết. U ám sâu thẳm như không ai có thể nhìn thấu, hơn nữa còn mang tính xâm lược cực mạnh. Diệp Vu Thời cứ nhìn y như thế, sau đó một ngón tay vuốt qua đôi mắt sống mũi rồi miệng Phương Khác, nhẹ nhàng chạm vào như đang hôn.
Sau đó, hắn nhẹ cười, đáy mắt dường như có từng điểm sáng. Lập tức Phương Khác nghe được âm thanh như băng tuyết tan ra.
“Huynh rất thích.”
Phương Khác vô thức liếm môi, y cảm thấy tim mình ngừng đập một nhịp, không, hai nhịp.
“Tuy hiện nay huynh đã không dùng đến phù bút nhị phẩm nữa, nhưng để sưu tầm cũng không tồi.” Diệp Vu Thời thả lỏng lực đạo, dứt khoát tì lên người Phương Khác. Ôm chặt cả người Phương Khác, đầu gác lên hõm cổ y. Hô hấp nóng cháy khiến tai Phương Khác đỏ bừng.
“Khụ…” Phương Khác ho một tiếng, vòng tay ôm eo Diệp Vu Thời, nói: “Sư đệ đây có nhà có tài sản lại có ruộng, ra được thính đường vào được nhà bếp, giả khốc bán manh đều được. Đánh được lưu manh còn làm ấm giường, sư huynh sẽ không thiệt.”
Trong lòng Phương Khác trào lên cảm giác thỏa mãn. Ban đầu mới đến thế giới này, sao y nghĩ được sẽ có ngày hôm nay chứ?
Diệp Vu Thời cười, ***g ngực khẽ phập phồng.
“Sư đệ nói câu này, da mặt khá dày.” Lúc nói câu này, âm cuối của Diệp Vu Thời còn mang theo ý cười.
Phương Khác đưa tay vén tóc Diệp Vu Thời quấn trên ngón tay, nhướng mày nói: “Không đâu không đâu, lời phế phủ đó.”
Diệp Vu Thời một tay chống đầu, híp mắt nhìn Phương Khác.
Phương Khác vốn còn rất thản nhiên, nhưng ánh mắt của Diệp Vu Thời từng chút từng chút đảo qua mỗi chỗ trên người y, từ đầu đến chân không sót chỗ này. Con mắt sâu thẳm phảng phất như muốn nuốt chửng lấy y.
Trên mặt Phương Khác bắt đầu hiện màu hồng nhạt. Y cảm thấy mình nằm thế này thật sự giống như mặc người mổ xẻ, thành ra liền trở người ngồi dậy.
Sau đưa tay che mắt Diệp Vu Thời, cảm thấy lòng bàn tay mềm dịu còn có lông mi nhẹ động.
Phương Khác cúi người, từ khóe môi Diệp Vu Thời bắt đầu ma sát, nhẹ liếm, gặm cắn, sau đó xâm nhập.
Diệp Vu Thời phối hợp hé miệng, đôi mắt bị Phương Khác che đi hiện lên màu mực nồng đậm. Tay phủ lên eo Phương Khác nhẹ dụng lực, sau đó lại buông lỏng.
Địa điểm không thích hợp. Diệp Vu Thời tiếc nuối than thở.
Rất lâu, Phương Khác đè môi Diệp Vu Thời nhẹ giọng nói: “Vu Thời, đệ thích huynh.”
Hô hấp ẩm ướt của cả hai quấn vào nhau.
Tâm trạng Phương Khác rất tốt.
Nhưng tâm trạng tốt này không giữ được lâu. Xuống thuyền bay vào Thần Võ Doanh, nhìn thấy Triệu Lịch Duyệt ra đón, Phương Khác mỉm cười, nhưng sau đó y lại thấy một người không nên xuất hiện ở đây. Là Tất Thập Tứ đứng bên cạnh Trịnh Trường Thiên thống soái Thần Võ Doanh.
Triệu Lịch Duyệt nhìn Phương Khác, nhướng mày cười, sau đó như ra hiệu liếc ra sau lưng.
Phương Khác híp mắt lại. Trong đám người sau lưng hắn, quả nhiên phát hiện thân ảnh những thân binh của Tất Thập Tứ, ánh mắt họ nhìn y mang theo chế nhạo và khinh thường.
Sau đó chính là đôi mắt hoa đào của Tất Thập Tứ nhìn chằm chằm vào Diệp Vu Thời. Phương Khác thầm cười lạnh hai tiếng, người rõ ràng nên bị nhốt ở Thận Hành nhai lại xuất hiện ở đây, còn bày ra vẻ tình cảm tràn trề. Không đợi Tất Thập Tứ mở miệng lần nữa, Phương Khác đã kéo tay Diệp Vu Thời nhẹ giọng nói: “Lời cổ nhân quả là đúng, không trừ cỏ tận gốc, gió xuân đến lại lên.”
Diệp Vu Thời nhướng mày, Thần Võ Doanh hoàn toàn nằm trong vòng khống chế của Trịnh sư bá. Sư phụ hắn có giao hảo với ông, bỏ vài người vào đây không thành vấn đề. Tất Thập Tứ có thể xuất hiện ở đây nhất định là do La Thanh mớm lời.
Nghĩ đến đây, Diệp Vu Thời nhẹ nhướng mày, sau thì giãn ra. Rồi tùy ý Phương Khác kéo hắn xuống thuyền bay, Trịnh Trường Thiên đi tới một bước, lớn tiếng cười nói: “Hiền điệt đã về rồi, vị này chính là Phương Khác hiền điệt phải không?”
“Sư điệt kiến quá Trịnh sư bá.” Phương Khác mím môi cười cười.
Trịnh Trường Thiên vỗ vai Phương Khác nói: “Sư điệt ngươi không giống vị sư phụ giương nanh múa vuốt của ngươi lắm, cũng không giống cha ngươi, không tồi không tồi. Đi! Đi uống vài ly với sư bá.”
Nói rồi kéo Phương Khác đi vào trong.
Diệp Vu Thời đi theo, lại bị Trịnh Trường Thiên ngăn cản: “Diệp tiểu tử đi theo làm gì? Không lẽ ta sẽ ăn sư đệ của ngươi hay sao? Đi, đi đi, đi bù vào khoảng trống trên cửa thành. Uống rượu với ngươi không có ý nghĩa, tâm nhãn quá nhiều.”
Diệp Vu Thời thở dài nói: “Trịnh sư bá thật bất công, không phải là sợ sư điệt sẽ uống mất hảo tửu ngài cất trữ sao?”
“Hừ! Ngươi đó là uống sao? Hả! Hả? Lão tử chỉ có chút rượu đó, nói cho ngươi rót một bình, kết quả ngươi lấy bình gì? Bình rượu trong túi cơm bình rượu! Rượu trong hầm của lão tử bị tiểu tử ngươi lấy sạch! Biến sang một bên, ta uống rượu với Phương sư điệt, liên quan gì đến ngươi!” Trịnh Trường Thiên vung tay lớn tiếng nói.
Chọc mọi người cười vang ha ha, bọn họ tự nhiên nhớ tới mấy lần thống soái nhà mình đánh cược với Diệp Vu Thời, sau đó mỗi lần đều thua thảm.
Diệp Vu Thời nhẹ cười, chỉ là đôi mắt trực tiếp nhìn Phương Khác.
Phương Khác quẫn bách, bây giờ y đã hiểu số rượu của Diệp Vu Thời từ đâu mà đến rồi.
Phương Khác mỉm cười, nói với Trịnh Trường Thiên: “Trịnh sư bá, sớm đã nghe nói rượu chỗ ngài là cực phẩm. Sư điệt đây nóng lòng lắm rồi.”
“Tốt, chúng ta mau đi thôi.” Trịnh Trường Thiên nhấc Phương Khác lên, thoáng cái biến mất tại chỗ.
Diệp Vu Thời cong mắt, nhìn nơi Phương Khác và Trịnh trưởng lão đi.
“Diệp sư đệ.” Tất Thập Tứ cười hi hi bước tới trước mặt Diệp Vu Thời.
Diệp Vu Thời nhíu mày, nghĩ đến bốn chữ La Thanh gửi đến, chỉ hơi gật đầu tỏ ý, sau đó đảo nhìn xung quanh, nhìn sang Thôi Cát nói: “La Tất đâu?”
“Sư huynh, ta ở đây.” La Tất không biết từ xó nào chui ra. Khổ sở nhìn Diệp Vu Thời, hắn thật khổ mà…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT