Chu Lập Đức rũ tay mà đứng, thấp tha thấp thỏm nhìn Phương Khác. Hắn không biết Phương Khác sẽ chọn lựa thế nào đối với chuyện này. Thiên Phàm còn sống hơn nữa ở trong phái Thái Hành. Nhưng loại người như họ một khi đứng ngoài sáng, vậy thì thân phận trong tối của họ càng ít người biết sẽ càng an toàn. Thiên Phàm đã chọn Phương Khác.

Đây không phải vấn đề lớn nhất. Vấn đề lớn nhất là yêu cầu của Thiên Phàm, Chu Lập Đức chỉ cảm thấy trong miệng tràn ra vị đắng, trong não còn thấy mông lung. Hắn không xác định Phương Khác có thể tiếp nhận yêu cầu này không.

Môi Chu Lập Đức khô cằn, nhẹ giọng nói: “Ta cho rằng hắn đã chết rồi, ai biết hắn vẫn còn sống.”

Phương Khác nhíu mày nói: “Ta giao chuyện này cho ngươi làm, làm lại nghề cũ của ngươi, ẩn náu trong bóng tối, tổ chức lại mạng lưới đã đứt trong phái Thái Hành. Chủ yếu phụ trách hắn, ngươi nguyện ý không?”

Chu Lập Đức giật mình, sau đó cong lưng chắp tay hành lễ trầm giọng nói: “Chẳng dám không theo!”

Sau đó đôi mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Phương Khác.

Chỉ một thoáng, Phương Khác đã cảm thấy người trước mắt như thay đổi hoàn toàn.

Phương Khác mỉm cười nói: “Cho hắn biết, buông tay mà làm, tất cả trong môn phái đều có ta gánh.”

“Vâng!” Chu Lập Đức trầm tĩnh gật đầu, cung kính nói.

“Vậy sau khi ta đi rồi, đại nhân ngài…” Chu Lập Đức chần chừ một chút, do dự hỏi.

“Ngươi cảm thấy Khổng Du Thanh thế nào?”

“Khổng Du Thanh không tồi, hơn nữa hiện nay hắn cũng là thân hệ của đại nhân. Tự nhiên rất là ổn thỏa.” Chu Lập Đức nhíu mày rồi nói: “Đại nhân, ngài nên chú ý đến Thượng Quan Bình Dao một chút. Nàng ta… có chút bất thường. Ta cảm thấy nàng ta có lẽ cũng là Ám Ti ra, cấp bậc chắc rất cao.”

Phương Khác gật đầu rồi nói: “Ngô trưởng lão đang dưỡng thương ở đâu? Ta đi thăm.”

“Ngô trưởng lão không ở trong Tả Thần Sách Doanh mà ở trong Thần Võ doanh.”…

Lúc Chu Lập Đức bước ra khỏi doanh trướng, hắn tựa như vẫn là một tu sĩ bình thường trầm mặc theo sau Phương Khác. Không ai biết thoáng chốc đó trong lòng Chu Lập Đức đã nhấp nhô lớn thế nào. Cho dù là Phương Khác cũng không cách nào lý giải.

Từ lúc vào môn phái vì tư chất trung đẳng, tướng mạo bình thường cộng thêm một chút cơ duyên nên được môn phái chọn đến Duy Pháp đường Ám Ti và bồi dưỡng rồi bị đưa tới thành Thái An. Tốp người họ ở thành Thái An tổng cộng có bốn mươi tám người, kết quả bị Phương Hiền Thanh chuyển tay bán cho phái Thái Hành. Sau đó chính là một cuộc thanh tẩy máu me, tất cả mọi người chỉ có hắn may mắn sống sót.

Nhưng đây không phải là may mắn, hắn làm cái này đã mấy chục năm. Đã không thể quen với một cuộc sống của tu sĩ bình thường, hắn cảm thấy hắn giống như một thanh đao ẩn náu trong bóng tối bất chợt bại lộ trong ánh sáng, sau đó tất cả mũi nhọn bị ăn mòn từng chút một, này rất đáng sợ.

Rồi sau được phân tới cạnh Phương Khác, hắn cảm thấy rất tốt. Nhưng vẫn thiếu chút gì đó. Cho đến khi hắn thấy Thiên Phàm, hắn biết thanh đao giấu trong lòng hắn có lẽ lại được mài lần nữa. Sau đó Phương Khác nói ra mấy câu kia, trong đầu hắn kích động đến mức trắng xóa nhưng không hề do dự đồng ý ngay.

Phương Khác nghỉ ngơi ở Tả Thần Sách Doanh chỉ nửa ngày, liền cáo từ đám Tiêu Xương Thu.

“Trân trọng.” Phương Khác chân thành nói với Tiêu Xương Thu và Hộ Lạc.

Tiêu Xương Thu cười đáp lễ.

Phương Khác lại đột nhiên cười híp mắt nói: “Nghe nói Phụng sư thúc đang ở Hữu Thần Sách Doanh, ba ngày sau sẽ đến đây.”

Tiêu Xương Thu lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh giấu đi, lạnh nhạt nói: “Sư phụ đến đây, ta nhất định nghênh đón. Chỉ là không biết Phương sư đệ từ đâu biết được?”

Phương Khác mỉm cười không nói gì, lòng nghĩ đến ai bảo sư phụ nhà y rất ‘tùy ý’ để lộ ra hai câu cho y chứ?

“Kỳ thật đối phó với vài người, ngươi căn bản không cần phải giảng đạo lý gì với hắn. Có lúc ngang bướng quấy rầy kỳ thật cũng không tồi.” Phương Khác nhếch môi cười nhẹ nói. Sư phụ y nói tiểu sư thúc đó vốn không phải người quá mức cổ hủ, nhưng trong chuyện này lại đặc biệt cố chấp. Có vài người cố chấp, ngươi giảng đạo lý với họ hoàn toàn không thông.

“Phương sư đệ chính là như thế sao?” Tiêu Xương Thu nhàn nhạt nói, nhìn Diệp Vu Thời một cái.

Diệp Vu Thời vốn đang nói chuyện với Hộ Lạc, nghe được câu này nhịn không được mỉm cười.

Phương Khác không có gì để đáp, trước đó ở đại lục Thanh Hoa quả thật là Diệp Vu Thời khá lạnh nhạt sau đó y chủ động sáp tới. Nhưng khi đó y vẫn chưa có tâm tư gì, vẫn còn là một thiếu niên chính trực vô cùng.

Nhưng lời này y sẽ nói sao? Y có thể nói sao?

Thế là, y chỉ có thể ra vẻ nghiêm chỉnh lạnh nhạt mỉm cười sau đó tiếp nhận ánh mắt ‘thì ra là như thế à’, ‘như vậy cũng có thể sao?’, ‘thêm kiến thức nha’, ‘kỹ năng get’ của tất cả mọi người.

Tại đó chỉ có mỗi Hộ Lạc vô cùng hiểu bản tính Diệp Vu Thời lặng lẽ ném cho Phương Khác một ánh mắt đồng tình. Hắn đại khái hiểu được, nói không chừng Phương Khác là từng chút một rơi vào tay người nào đó mà còn chưa tự biết mà thôi.

Đám Hách Liên Đồng sôi nổi đóng gói hành trang rồi đi cáo biệt với những tu sĩ quen thuộc. Lần từ biệt này muốn gặp lại rất khó. Hách Liên Đồng ứa nước mắt bước một bước quay đầu ba lần theo sau Phương Khác.

Cho đến khi mọi người lên thuyền bay. Hách Liên Đồng cường ngạnh xen vào giữa Diệp Vu Thời và Phương Khác đang đứng sóng vai, kéo tay áo Phương Khác nói: “Sư thúc, chúng ta không thể lưu lại đây sao?” Phương Khác sờ đầu nó nói: “Các ngươi lưu lại đây không thể giúp đỡ được nhiều, nhưng nếu các ngươi về môn phái sẽ có thể giúp được rất nhiều.”

Trong Cùng sơn cốc, La Thanh khí thế bừng bừng tới cửa.

“Chưởng môn, La phong chủ đến viếng.”

Trí Tiêu thở dài một tiếng, La Thanh tới cửa thế này, chỉ có một nguyên nhân, đồ nhi tốt của ông. Nghĩ đến đây Trí Tiêu ẩn ẩn có mấy phần ngạo kiều lại có vài phần bất đắc dĩ. Tuy lúc cho Phương Khác “Côn Luân lệnh” ông cũng có mấy phần mong đợi, nhưng ông chưa từng nghĩ đến Phương Khác có thể lợi dụng ‘Côn Luân lệnh’ triệt để như thế.

Chuyện của Tất Thập Tứ và Tiêu Vân Dật thật ra luôn nằm trong sự khống chế của ông, nhưng chuyện phát sinh sau đó thì sao?

Trước là lúc đổi tù binh đối với Thái Hành ‘dùng một đổi mười’, đến sau đó để Tả Thần Sách Doanh chủ động lùi đến Mạc thành, những chuyện này tuy khiến ông kinh ngạc, nhưng ông cho rằng thủ đoạn thế này là đúng. Ông không nhìn lầm người.

Nhưng, hiệp trợ Diệp Vu Thời bắt giam Diêu Trọng Khanh. Chuyện này vượt khỏi dự liệu của ông. Phân lượng của Diệp Vu Thời trong lòng Phương Khác nhìn sơ đã đoán được. Diêu Trọng Khanh là đường chủ Duy Pháp đường. Hai người họ dám bắt giữ Diêu Trọng Khanh quả thật là cuồng vọng to gan. Trí Tiêu nghĩ đến đây, sờ râu cười, vậy mà có chút đắc ý. Ông đắc ý là, cho dù đã bắt giữ Diêu Trọng Khanh nhưng âm thanh trong môn phái lại không vang lắm. Vậy nói rõ danh vọng của Phương Khác trong môn phái không thấp hơn Diêu Trọng Khanh. Trí Tiêu rất thản nhiên ném bỏ nhân tố Diệp Vu Thời.

Lúc này, La Thanh đã tràn đầy khí thế ngồi xuống ghế, trực tiếp ném ra một câu.

“Chuyện này, ta kiên quyết không đồng ý, đừng mơ!”

Trí Tiêu nghe một câu không đầu không đuôi của La Thanh, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?” Chẳng lẽ chuyến này ông ta đến không phải để chất vấn hành vi to gan của Phương Khác?

La Thanh nhìn Trí Tiêu một cái, xác định dáng vẻ Trí Tiêu không phải là giả vờ, cười lạnh nói: “Đồ nhi tốt của ta, nói muốn cùng đồ nhi tốt của ngươi kết làm đạo lữ.”

Trí Tiêu trầm mặc một lúc, nhíu mày hỏi: “Chuyện khi nào?”

La Thanh chế nhạo: “Không ngờ cũng có chuyện ngươi không biết?… Chính là vừa rồi. Trên thư đồ nhi tốt của ta gửi đến viết vậy. À, đúng rồi, còn phải chúc mừng đồ nhi ngoan của ngươi đã kết thành nguyên anh.”

Trí Tiêu nhíu mày, Phương Khác kết anh ông biết, nhưng chuyện này lại không nghe Phương Khác đề cập tới.

“Ngươi nói chuyện này nên thế nào? Dù sao ta sẽ không đồng ý.” La Thanh nói.

“Tại sao? Đồ nhi của gia không đến mức khiến ngươi xem thường chứ?” Trí Tiêu thờ ơ nói.

“Biết rõ còn hỏi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play