Sau khi hai người nhìn quanh một vòng, Ngô Thất nhìn Phương Khác lắc đầu. Chỗ này trừ cánh cửa bọn họ tiến vào thì không còn lối ra nào khác. Nhưng rõ ràng Thái A nói đi xuyên qua đại điện… vậy cửa rốt cuộc ở chỗ nào? Phương Khác đi vòng quanh đại điện, mỗi bước y bước ra, đều phải cảnh giác mười hai phần. Trong điện này nhìn càng bình hòa an ổn, trong lòng y càng thấp thỏm.

Ngọn đèn lưu ly trong tay lặng lẽ chiếu sáng, tất cả rất bình thường. Nhưng vào lúc này càng bình thường nói rõ càng không bình thường. Ánh mắt Phương Khác tỉ mẫn đảo qua mọi thứ trong điện, thứ nhỏ nhặt gì cũng không bỏ qua. Cuối cùng y nhìn lên chín cây trụ tròn trong đại điện. Trên mỗi cây trụ đều khắc ngũ trảo long kim sắc, ngay cả râu rồng cũng được điêu khắc tỉ mỉ sống động như thật. Chẳng qua mỗi con rồng đều không có mắt, chỉ có hai hốc đen, giống như có người móc mắt chúng ra.

Trên gương mặt vàng vọt của Ngô Thất hiện vẻ trầm tư, hắn suy đoán hết một lượt nhưng không phát giác bất cứ dị thường nào. Nơi này cũng quái dị như thông đạo. Sau hắn cũng như Phương Khác nhìn lên chín con kim long quấn quanh trụ tròn.

Không nhìn còn tốt, càng nhìn càng cảm thấy rồng này cứ như sắp sống lại, thân rồng tựa hồ đang nhấp ngô luẩn quẩn trên trụ tròn như bạch ngọc, cúi đầu nhìn tất cả mọi thứ trong đại điện.

Phương Khác và Ngô Thất nhìn nhau, nhẹ gật đầu. Phương Khác lùi về một bước muốn nhìn cho rõ chín trụ tròn, nhưng lúc này một cảm giác bị nhìn lén mãnh liệt khiến y đột ngột cúi đầu.

Cách một tầng gì đó trong suốt như lưu ly, có một nhãn cầu lớn bằng nắm tay nằm ở chỗ mũi chân nhìn chằm chằm y. Nhãn cầu này phân bố tròng trắng đen rất kỳ quái, phía trên phủ đầy những đường tơ mảnh hình thoi, cứ như bị từng khối hình thoi ráp lại mà thành, mà cả con ngươi đều là màu đỏ sậm đục ngầu, điều đáng kỳ quái nhất là phía trên nó còn phủ một tầng màn mỏng màu vàng tối, vô cùng đáng sợ.

Phương Khác không biến sắc nhưng rụt lui rất nhanh, con ngươi màu đỏ giữa con mắt xoay xoay nhìn Phương Khác, một loại u lãnh nói không nên lời chạy vọt qua sống lưng Phương Khác.

Lúc này một cánh tay gầy gò duỗi tới xách Phương Khác lùi liền vài bước. Bấy giờ y mới phát hiện, bên dưới thứ như lưu ly kia dán đầy nhãn cầu. Nhãn cầu nhiều không đếm xuể từ trong hồ nhảy vọt lên dán kín bề mặt, hơn nữa thứ đó còn chuyển động con ngươi theo phương hướng của Phương Khác.

Bức tranh ngư hí thủy phù dung xinh đẹp như hoa lúc mới vào đã bị che lấp. Phương Khác cố nén mới có thể kìm được không quay đầu nhìn thứ này. Mặt tranh quá đẹp, y không dám nhìn.

“Ngươi xem.” Ngô Thất đột nhiên chỉ một chỗ nói.

Phương Khác nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một cái nhãn cầu đột nhiên biến mất, sau đó trong đống nhãn cầu chi chit bắt đầu xuất hiện khe hở, tiếp theo phát hiện nhãn cầu đó không phải tự dưng biến mất mà là bị con cá nhảy lên đớp mất.

Phương Khác lập tức cảm thấy trong ruột cuộn trào, ghê tởm không tả nổi.

“Nhãn cầu này có quan hệ với kim long đó không?” Phương Khác nhịn cảm giác khó chịu so sánh nhãn cầu với hốc mắc của kim long, phát hiện nếu khảm vào tất nhiên là không chút kẽ hở.

Ngô Thất gật đầu nói: “Trong quyển [Thượng Cổ Kỳ Đàm] có ghi chép, thời kỳ thượng cổ có vài bộ lạc sẽ quyển dưỡng rồng. Nhưng loại linh thú như rồng tính cách kiêu ngạo cực khó thuần phục. Vì thế có bộ lạc móc mắt nó đi, sau đó phong ấn ở một vài nơi quan trọng. Những con rồng này không chết, nhưng cũng không phải vật sống. Chỉ cần có người chạm vào cơ quan, rồng bị phong ấn sẽ hiện thân. Ký ức của chúng vẫn dừng lại ở thời khắc bị móc đôi mắt, vì thế sẽ điên cuồng tấn công bất cứ ai xuất hiện bên cạnh chúng. Bộ lạc chính là lợi dụng điểm này để rồng trông chừng cấm địa hoặc bảo vật cho mình. Chín con rồng này chắc là bị phong ấn, mà những nhãn cầu này… ta đoán đợi sau khi tất cả nhãn cầu bị âm thủy như nuốt sạch, sẽ chuyển đổi thành sức mạnh u minh kích những con rồng này sống lại.”

Phương Khác thầm nhướng mày, cũng bất kể Thái A có thể nghe hay không nói: “Ngươi cũng đâu phải mỹ nhân ngủ trong rừng, không đến mức muốn hoàng tử phải cầm kiếm giết rồng để cứu ngươi chứ?”

Đại điện huy hoàng lộng lẫy bề ngoài hoa lệ phi phàm, nhưng bên trong lại huyết tanh quái dị. Địa cung phong ấn Thái A rốt cuộc từ đâu mà có? Lẽ nào là di tích lưu lại từ thời kỳ thượng cổ? Nhưng Phương Minh Viễn làm sao tìm được chỗ này rồi còn phong ấn Thái A đã ngủ say tại đây? Tại sao Phương Minh Viễn muốn phong ấn Thái A…

Phương Khác híp mắt lại, cầm đèn chậm rãi đi vòng hồ hơn mười bước. Những con ngươi đó quả nhiên chuyển động theo y. “Thứ này hình như chỉ nhìn chằm chằm mình ta.”

Nghĩ nghĩ, Phương Khác lại lắc lắc cánh tay đang cầm đèn lưu ly, sau đó thở dài nói: “… Là hướng về ngọn đèn này.”

Ngô Thất bỗng nói: “Không đúng! Sàn ngăn đang biến mất.”

Phương Khác nhìn lại, quả nhiên lớp ‘lưu ly’ mà nhãn cầu dính vào đang biến mất như bị ăn mòn. Nhưng vì nó vốn trong suốt nên họ nhất thời không nhìn ra.

Phương Khác cầm kiếm, chém mạnh vào con mấy con cá đang vui vẻ ăn kia, y cảm thấy nếu có quái dị nhất định xuất phát từ thân cá.

Đợi y và Ngô Thất giết bốn con cá xong, nhãn cầu cũng bị ăn sạch sẽ, ngay lúc này, có năm con cá quẫy đuôi nhảy khỏi mặt nước.

“Cá vượt long môn.” Phương Khác buột miệng nói, Ngô Thất nhanh chóng xuất thủ giết chết ba con.

Nhưng đã muộn.

Trong đại điện vang lên tiếng phụt khí, uy áp cực đại áp tới, Phương Khác thoáng cái căng chặt cơ thể. Y quay đầu nhìn, chỉ thấy rồng trên hai cây trụ chậm rãi chyển động, hốc mắt đen đó đã có lại con mắt. Chính là những nhãn cầu vừa rồi. Phương Khác vội chạy tới góc đại điện, tìm kiếm cơ quan.

Chiếu theo uy áp này, chọi cứng hai người họ có thể sẽ chịu thiệt lớn. Tìm thông đạo thông xuống đại điện mau chóng chạy đi mới là đúng đắn.

Mà Ngô Thất thì trực tiếp nhảy vào trong hồ muốn tìm đường ra. Sau khi rồng thức tỉnh, quẫy đuôi một cái, vậy mà trực tiếp đánh nát mấy trụ tròn thành bột phấn.

Một đường xông phá lao thẳng tới chỗ Phương Khác. Đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Phương Khác, lỗ mũi phả ra long tức, nước dãi mang mùi hôi thối chảy ra.

“Bạch nhãn lang, đáng chết. Ngươi không nói cứu ngươi còn phải giết rồng, ngươi cũng đâu phải mỹ nhân ngủ trong rừng, đợi hoàng tử cầm kiếm tới giết rồng. Lẽ nào đến lúc đó còn phải dùng nụ hôn chân ái đánh thức ngươi hay sao?” Phương Khác cắn răng nói, lăn một vòng dưới đất tránh được cái miệng như chậu máu của kim long nhưng lại bị nước dãi hôi thối xối ướt người.

“Vậy không được!” Nói rồi Phương Khác dẫm lên đầu rồng nhảy vọt lên, nâng kiếm chém đứt một vuốt của con kim long này.

Con rồng đau đớn kêu thảm một tiếng, vung cái vuốt còn lại bóp mạnh, canh khí hộ thể kỳ kim đan của y cứ thế bể như một quả bóng. Phương Khác còn chưa kịp cảm giác được đau đớn khi lục phủ ngũ tạng bị dồn ép đã bị vuốt rồng xách lên ném ra, chính là hướng của một con rồng khác.

Thân ảnh màu đen vọt tới, Phương Khác được Ngô Thất đón lấy ném vào hồ: “Trong hồ có càn khôn.”

Xong lóe người trảo vào mắt rồng.

Phương Khác rơi vào hồ, bị nước lạnh kích thích, lập tức tỉnh táo hơn nhiều, phản ứng đầu tiên chính là nhìn đèn lưu ly trong tay. Đèn vẫn sáng, không có gì bất thường. Sau đó y mới cẩn thận đánh giá đáy hồ, lá sen hoa sen mọc rất kín, đáy hồ tăm tối, may mà y cầm một ngọn đèn.

Phương Khác nhìn lên vách hồ, trơn trợt cái gì cũng không có.

Bên tai lại truyền đến tiếng rồng gầm chói tai, Phương Khác quay người dán sát vào vách hồ. Con mắt lớn như nắm đấm của kim long vụt qua trước mắt y. Không biết máu của ai chảy vào hồ, nhiễm đỏ một vùng.

Phương Khác cầm đèn lưu ly nhanh chóng đến mặt hồ khác xem kỹ, lại nhịn không được hô một tiếng, trong miệng tràn ra vị tanh ngọt. Tùy tiện nhét vào hai viên đan dược, chân mày lại cau lên, cái gì cũng không có.

Đợi khi y lại muốn nhìn, sau lưng cường khí ập đến, Phương Khác nhảy ra tránh được vuốt rồng, đèn lưu ly trong tay lại bị cái vuốt đó trảo mất.

Phương Khác khom người nhào tới, túm lại đèn lưu ly, cả người lẫn đèn bị kim long tha ra khỏi hồ.

Y đảo mắt, nhìn thấy Ngô Thất cưỡi trên lưng một con rồng khác, hai tay mỗi tay cầm một thanh trường kiếm mảnh không ngừng đâm vào thân rồng. Con rồng đó không ngừng lăn lộn va đụng khắp nơi trong điện muốn giãy thoát Ngô Thất. Kim long cuồng bạo, thoáng cái hất Ngô Thất bay đi.

Phương Khác không kịp nhìn thương thế của Ngô Thất, liên tục lôi ra mười mấy lá bùa, tiếng nổ kết liền thành chuỗi. Kim long đau đớn hú lên. Phương Khác nhân lúc vuốt của nó buông lỏng, lại nhảy vào trong hồ. Lần này y trực tiếp ném mấy viên dạ minh châu vào đáy hồ để chiếu sáng. Vòng qua rễ hoa sen mọc đan xen… Phương Khác kéo sợi rễ này phát hiện hoàn toàn không thể dịch chuyển, đành thử dùng kiếm cắt.

Rễ hoa sen chảy ra dịch đỏ tươi còn mang theo cả mùi tanh. Vị tanh nồng khiến Phương Khác muốn ói. Mà lúc này Phương Khác trầm dưới hồ, phát hiện hồ không sâu, dưới đáy chỉ là một tầng cát trắng, cái gì cũng không có.

Ngô Thất nói đáy hồ có càn khôn, nhưng càn khôn ở đâu?

Phương Khác chợt ngừng động tác lật rễ hoa, y xoay người phát hiện rễ hoa bị lật sau lưng đã lặng lẽ hợp lại còn đang vòng tới chỗ y.

Phương Khác lập tức nhảy vọt lên khỏi mặt nước, một kiếm chém ra, tiếng vang àm ầm. Trong hồ dấy lên sóng lớn, thủy phù dung đầy hồ bị kiếm khí cắt thành mảnh. Nước hồ cũng giống như máu, trở nên bết dính, sau đó ùng ục nhả ra bọt khí lớn.

“Tránh đi.” Âm thanh khàn khàn của Ngô Thất vang lên, hai người nén khí, tránh ra sau bình phong cạnh bảo tọa. Hai con kim long bị phế mắt điên cuồng lăn lộn va đụng mọi thứ trong đại điện, nhưng làm thế nào cũng không tìm được hai tu sĩ đáng ghét kia.

Đột nhiên cũng ngay lúc này, tiếng đẩy mở cửa vang lên.

Ngô Thất và Phương Khác quay phắt đầu lại, bên trái đại điện thế nhưng xuất hiện một cánh cửa. Cửa chậm rãi mở ra.

Một nam tử mặc y sam màu nhạt cầm đèn bước ra từ sau cánh cửa, sau lưng hắn còn có hơn mười nam tử ăn mặc giống vậy. Màu tóc của họ không giống nhau, đèn lưu ly cầm trong tay giống hệt đèn lưu ly của Phương Khác.

Trong địa cung sao có thể còn người sống? Phương Khác và Ngô Thất trao đổi một ánh mắt.

Mà những người này vừa vào, kim long lại an tĩnh xuống, không còn dùng tiếng kêu của nó giày vò lỗ tai Phương Khác nữa, còn ngoan ngoãn nằm sấp bên góc tường.

Chỉ thấy mười mấy người nhấc một thùng gỗ lớn bước tới bên hồ. Sau đó đổ ngược thùng ra, cứ như đổ cái gì vào hồ. Nhưng trong thùng rõ ràng không có gì hết. Mười mấy người làm xong những động tác đó thì phân tán ra bắt đầu lau sàn và bài trí trong điện. Chỉ có người dẫn đầu vừa nãy chậm rãi đi xuống hồ theo bậc thang trong hồ. Hắn dường như không nhìn thấy nước hồ đã trở nên giống như máu.

Phương Khác nhìn người đó ngâm trong nước hồ, hơn nữa còn phát hiện mười mấy người này… đều không có bóng. Nhưng đèn trong tay họ lại có bóng. Y đoán những người này nếu không phải hóa hình như Thái A đã xuất hiện lúc trước, thì… y nghe nói có vài người chết vào một thời điểm nào đó sẽ không biết họ đã chết. Vì thế cứ ngày ngày lặp lại cảnh tượng của hôm mình chết, có lẽ bọn họ là như thế?

“Chúng ta đi.” Phương Khác chỉ cánh cửa những người kia bước vào, nhẹ giọng nói. Khí tức nguy hiểm ở đây càng lúc càng nặng, bọn họ nên sớm rời đi là hơn. Y không muốn giết rồng, cho dù là rồng đã mù.

Ngô Thất gật đầu, thân hình ẩn đi rồi xuất hiện ở trước cánh cửa đó. Mười mấy người kia dường như không phát hiện, Phương Khác nhẹ điểm chân, sau đó nhanh chóng ẩn vào trong cánh cửa.

Lúc này mười mấy người trong điện cứ như bị người ấn nút tạm dừng, ngừng lại một giây, sau đó không tự chủ được ngửi một mùi vị nào đó, rồi nhìn sang cánh cửa họ đã tới.

Vào lúc này, trong đại điện thiếu cửa Phương Khác đã vào xuất hiện hơn mười bóng người, chính là đám Lãnh trưởng lão của phái Thái Hành, bọn họ cũng đã vào địa cung.

Ngay lúc họ bước vào đại điện, nghênh diện là tiếng phun khí vang vọng, cùng những đuôi rồng ngửi được vị người mà quất tới.

Phương Khác vào cửa rồi còn nhẹ mỉm cười, nhưng sau đó y cười không nổi nữa. Nến trong đèn lưu ly đã tắt hai cây. Mà y ngay cả nến tắt lúc nào cũng không biết. Y nhớ lúc con rồng đó trảo được đèn lưu ly thì nến không tắt cây nào, cái gì khiến cho nến tắt?

Sắc mặt Ngô Thất vô cùng nặng nề. Phương Khác cầm đèn có thể không cảm nhận được. Nhưng hắn lại cảm giác được tử khí trầm trầm trong địa cung này. Hắn đoán trong thông đạo đó cũng là tử khí có thể cắn nuốt người này. Nếu không phải tu vi cao, lúc này chỉ sợ hắn đã sớm bị tử khí ăn mòn. Mà những người này đáng lẽ đã chết rất lâu rồi lại bị tử khí nuôi dưỡng thành minh thi. Không có ý thức, sống dựa theo một bản năng nào đó. Ngô Thất nói cho Phương Khác nghe suy đoán của mình, nhưng hắn không nói muốn hình thành loại tử khí này, chỗ này phải từng là mồ chôn vạn người. Chỉ có nơi từng chết hơn vạn người ở thời kỳ thượng cổ mới có thể hình thành loại tử khí nồng như vậy. Bây giờ đã có thể hiểu tại sao nơi này lại có âm thủy ngư và u minh hỏa đếm không xuể rồi.

Phương Khác nhíu mày rồi giãn ra nói: “Xem ra chúng ta phải đến được tòa cung điện thứ ba trước khi đèn lưu ly này tắt hết.” Nói rồi y vén rèm lên, đi ra. Sau đó nhanh chóng nhảy trở vào, Ngô Thất khó hiểu nhìn Phương Khác.

Phương Khác sờ mũi nói: “Bên ngoài… đâu đâu cũng là người giống như mười ba người đó.”

Ngô Thất vén rèm lên nhìn, chỗ này quả thật thông đến tòa cung điện thứ hai. Chỉ là bên ngoài cung điện dường như đang cử hành một thịnh điển gì đó. Bên ngoài cung điện quỳ đầy người, có nam có nữ, trong tay họ đều có một ngọn đèn lưu ly.

Tử khí càng thêm nồng, mà hướng những người này quỳ bái là tử khí nồng nhất.

Phương Khác cầm đèn lưu ly không cảm giác được tử khí. Y nhìn sang tòa cung điện thứ hai, mắt hơi sáng lên. Tòa cung điện thứ hai này nói là cung điện, nhưng hai cửa mở rộng, từ cánh cửa mở rộng bên này có thể trực tiếp thông qua đại điện nhìn thấy tòa cung điện thứ ba phía sau nó.

Cũng ngay lúc này, y lại cảm giác được liên hệ với Thái A.

“Nhữ đi qua những minh thi này, nhớ đừng chạm vào, cũng đừng nhìn thẳng vào mắt họ, càng đừng vận dụng linh lực. Trực tiếp đi đến tòa cung điện thứ hai. Ngô sẽ ra đón nhữ.”

Trong thức hải, âm thanh Thái A không còn rõ như trước, tuy Phương Khác có thể cảm giác được liên hệ giữa hai người nhưng liên hệ này mỏng hơn trước rất nhiều.

Phương Khác cầm đi phía trước, Ngô Thất theo sát phía sau. Y đi giữa những minh thi này, cố gắng không nhìn họ mà chuyên tâm đi đường của mình.

Chẳng qua mới đi được một phần ba khoảng cách, những minh thi này giống như đã kết thúc nghi thức nào đó, toàn bộ đứng lên. Phương Khác thu khí tức đến cực hạn, tránh khỏi những minh thi đó cố gắng dời bước. Những minh thi này chậm rãi tản ra, Phương Khác hơi thở ra một cái, mà lúc này một đôi mắt lại đối diện với y.

“Bắt được nhữ rồi.” Trên mặt người đó xuất hiện nụ cười vô cùng quái dị. Phương Khác nhận ra hắn, đây chính là người… minh thi đã xuống hồ nước trong đại điện đầu tiên. Hắn duỗi tay muốn túm Phương Khác.

Phương Khác né khỏi tay hắn, bất giác cúi đầu nhìn, con ngươi không khỏi co rút. Trong đèn lưu ly của y lại tắt một ngọn nến.

Mà lúc này minh thi đó vừa há miệng, con ngươi đột nhiên lồi ra. Không đợi hắn mở miệng, Phương Khác đã chém rớt đầu hắn. Nhưng vô dụng, đầu đã rớt xuống cũng không thể ngăn cản hắn phát ra tiếng thét dài.

Thoáng cái, mấy ngàn minh thi trong cung điện đều dừng lại một giây, kế tiếp thì chậm rãi xoay người, từng đôi mắt nhìn vào Phương Khác và Ngô Thất.

“Kẻ tự tiện xông vào tế đàn, bắt được nhữ rồi.” Lập tức tất cả minh thi như đều sống lại, trong tay họ hoặc cầm kiếm hoặc cầm đao nhắm vào hai người.

Phương Khác và Ngô Thất lưng tựa lưng, một mặt giết minh thi một mặt tiếp tục di động về hướng đại điện. Nhưng ngọn nến trong đèn lưu ly thoáng cái tắt hết. Chỉ còn lại một mầm lửa chính giữa còn leo lắt. Phương Khác cảm giác được sự tồn tại của tử khí, mắt mũi tai họng đều chảy ra huyết dịch màu đen.

Ngô Thất sợ hãi, kéo Phương Khác vào canh khí hộ thể của mình. Trong đôi tay khô vàng lóe sáng vũ khí. Đây cũng là lần đầu tiên Phương Khác nhìn thấy vũ khí của Ngô Thất. Hai cây Nga Mi kích mảnh, dài bằng nửa cánh tay. Ngô Thất kéo cổ áo Phương Khác, nhìn sang chỗ cung điện, sau đó ném mạnh Phương Khác ra.

Tu vi Phương Khác chưa đến nguyên anh, nếu bị tử khí lây nhiễm hậu quả không thể tưởng nổi.

Phương Khác giật mình, sau đó được người tiếp lấy. Thái A chậm rãi cúi đầu, sau đó buông Phương Khác ra. Phương Khác nhìn hướng Ngô Thất, phát hiện Ngô Thất quả thật đủ sức mới thở ra. Thái A vương cánh tay oánh bạch tới, hai viên đan dược màu đỏ lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay hắn. Phương Khác nhận lấy nhét vào miệng.

Nhưng khi đứng ở đây y mới phát hiện, địa cung vốn sáng rực trong mắt y lại bị bao trùm một tầng hắc khí dày đặc. Hắc khí này từ lòng đất chậm rãi tràn ra. Hơn nữa y rõ ràng nghe thấy tiếng thét của linh thú ở tòa cung điện thứ nhất truyền đến. Trong đó còn xen tạp tiếng kinh hô của người. Phương Khác nhíu mày, nhưng ánh mắt chỉ đặt lên người Ngô Thất.

Động tác của Ngô Thất đã nhanh đến mức không thấy rõ, người hắn biến mất giữa biển minh thi, nhưng không ngừng có minh thi ngã xuống.

Thái A thờ ơ nhìn, cho dù trong mắt hắn động tác của Ngô Thất có nhanh như ma quỷ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play