Chu Lập Đức tra xét một lượt, báo cho Phương Khác biết cách nơi này hai trăm dặm có một thôn lạc. Cuối cùng vẫn chọn nghỉ ngơi không xa nơi thuyền chìm. Màn đêm nhanh chóng buông xuống, trong mảnh đất được dọn sạch đốt mấy đống lửa. Trừ mấy người phòng vệ, những người khác đều ngồi vây quanh đống lửa.
Nhưng so với bầu không khí líu ríu trên đường, giờ đây mọi người trầm mặc đi nhiều. Cho đến khi Chu Lập Đức lấy ra mấy bình linh tửu truyền đi. Phương Khác nhận rượu uống một hớp rồi đưa cho Vương Lạc Dương ngồi cạnh. Vương Lạc Dương nhận rượu cực kỳ tự nhiên uống một hớp lớn, lại bị rượu cay nồng làm sặc, ho mấy tiếng, trên da mặt trắng nõn hiện mấy vệt đỏ xấu hổ, lập tức trong đám người vang lên tiếng cười thiện ý.
“Đây là rượu gì mà dễ sặc vậy?” Vương Lạc Dương đưa rượu cho người kế bên rồi hỏi.
“Đây là rượu mà tu sĩ quanh năm hành tẩu bên ngoài thường chuẩn bị, gọi là bạc tửu. Đương nhiên không sánh bằng những loại rượu ngon, nhưng chỗ tốt duy nhất là nồng. Cho dù ngươi ở trên Thiên Sơn cả ngày tuyết phủ, uống một miếng bạc tửu thì cả người sẽ ấm áp lên.”
“Tu vi lên đến nguyên anh thì sẽ không bị hoàn cảnh ngoại giới ảnh hưởng nữa rồi, huống chi chỉ cần mang theo y sam có phù văn giữ ấm thì Thiên Sơn có tính là gì.” Một đệ tử đời ba mươi bảy nói, nó không cảm thấy chuyện uống rượu giữ ấm là đúng, ngược lại cứ lộn xộn đầu đuôi.
Chu Lập Đức cười, mấy người ở xa nghe thấy cũng lớn tiếng cười. Đại hán khôi ngô cách một đống lửa cười đặc biệt lớn tiếng, nói sang bên này: “Trên thế gian người tu hành nhiều tới vạn vạn, có thể lên nguyên anh lại có mấy ai? Dù là Côn Luân chúng ta được xưng đệ nhất đại phái cũng chỉ có mấy trăm nguyên anh giả. Còn y sam có thêu phù văn giữ ấm thấp nhất cũng trên tam phẩm, những người như chúng ta dùng hết linh thạch hằng ngày để mua linh bảo thuận tay cũng không đủ sao có thể tiêu linh thạch cho thứ đó? Cũng chỉ có những đại thiếu gia đại tiểu thư không ăn khói bụi nhân gian như các ngươi mới có tiền vốn để phung phí…”
“Chẳng qua Côn Luân chúng ta cũng có vốn liếng, bọn ta ra ngoài đã tốt hơn những tiểu môn tiểu phái. Linh bảo trong tay bọn ta tùy tiện lấy ra một cái cũng có thể trấn trụ không ít người… có vài tản tu thảm lắm kìa, nguồn vốn để tu hành toàn dựa vào tranh đoạt, không có đan dược duy trì tu hành hằng ngày, nghe nói không ít tu sĩ ngay cả tích cốc đan cũng không đủ dùng, càng khỏi nói đến trúc cơ đan hay kết anh đan.”
… Một đám người cứ thế bắt đầu trò chuyện. Đám nhóc Vương Lạc Dương nghe cũng khá hứng thú, bầu không khí trở nên hòa hợp vô cùng.
“Chuyện năm đó ngươi làm mật thám ở phái Thái Hành, có thể kể nghe không?” Phương Khác tùy tiện ném một cành cây vào trong đống lửa.
Chu Lập Đức nhìn Phương Khác, ánh lửa rọi lên gương mặt tuấn lãng mang ý cười nhạt nhạt, vậy mà lại khiến người ta có cảm giác an tâm bình tĩnh.
Chu Lập Đức lại uống một hớp rượu, thấp giọng bắt đầu kể lại câu chuyện của mình.
Thời niên thiếu hăm hở hăng hái hào tình tráng chí, những huynh đệ cùng vào sinh ra tử, lúc mai phục trong phái Thái Hành nguy cơ tứ phía, cùng những huynh đệ phái Thái Hành lúc làm mật thám…
Âm thanh Chu Lập Đức rất bình tĩnh, nói đến chỗ cao hứng còn hoa tay múa chân. Lúc nói đến chỗ thấp trầm thì cũng chỉ qua loa vài chữ, rất là hấp dẫn.
Mấy chục đệ tử mai phục ở phái Thái Hành do bị người bán đứng chỉ còn mình Chu lập Đức sống, đầu những người khác bị cắm trên cọc nhọn trên thành Thái An.
“Phương Hiền Thanh kia sau khi phản bội Côn Luân đã đầu nhập Thái Hành, ta nghe nói hắn bán đứng rất nhiều mật thám Côn Luân, một trong đó là nhi tử của Diêu trưởng lão Diêu Trọng Khanh – Diêu Gia Ngọc, Gia Ngọc sư thúc mai phục ở phái Thái Hành nhiều năm lập rất nhiều công lao cho Côn Luân ta, cuối cùng lại táng thân ở huyết trì Thái Hành, ngay cả thi thể cũng không tìm được. Ở những tuyến đường khác, Côn Luân chúng ta chết trên trăm người…” Dư Sùng Lễ nhỏ giọng nói.
“Ngươi còn biết cái này?” Hách Liên Đồng kinh ngạc hỏi, dù sao trong mắt nó Dư Sùng Lễ chẳng qua là lâu la của Tạ An, ngoài cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà chẳng có chút bản lĩnh nào. Không ngờ vừa ra khỏi Thận Hành nhai chưa bao lâu, nó đã biết được những tin tức này.
“Diêu trưởng lão qua lại thân thiết với nhà ta, là đệ tử Côn Luân… hiểu những điều này cũng nên thôi.” Nói đến câu cuối cùng giọng Dư Sùng Lễ nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy.
“Phương Hiền Thanh đó thật sự không phải thứ tốt, ngày xưa trong môn phái giả vờ giả vịt ai mà ngờ được hắn lại là loại người khi sư diệt tổ. Đợi sau khi chúng ta đến biên cảnh, phải vì môn phái thanh lý môn hộ!” Tiêu Cảnh nói lời hùng hồn, ánh mắt nóng cháy nhìn Phương Khác.
Lập tức tất cả mọi người đều mang mong đợi nhìn Phương Khác.
Phương Khác cong khóe môi nhẹ cười ra tiếng, Chu Lập Đức thì ho một tiếng muốn dời đề tài cho Phương Khác, dù sao trong môn phái người muốn giết Phương Hiền Thanh rất nhiều nhưng Phương Hiền Thanh vẫn không chết, đã thế nay Phương Hiền Thanh đã đầu nhập Thái Hành muốn giết dễ thế sao… Tóm lại, hắn nghĩ rằng Phương Khác sẽ không giết được Phương Hiền Thanh, cho nên đây là chuyện khó xử.
Nhưng trước khi hắn giải vây cho Phương Khác, Phương Khác đã lên tiếng.
Y nghiêng đầu nhìn Tiêu Cảnh rồi đảo mắt một vòng, sau đó nghiêm túc nói: “Vậy chúng ta phải mưu tính kỹ lưỡng một phen, nếu các ngươi đã đưa ra, vậy các ngươi suy nghĩ phương án đi, sau đó chờ ta đồng ý thì đi thực thi.”
Mắt mọi người đồng loạt sáng rực, cứ thế đề tài làm sao giết chết Phương Hiền Thanh được triển khai thảo luận.
Phương Hiền Thanh đang tại thành Thái An xa xôi không biết có một đám người đang thảo luận náo nhiệt ngập trời quanh quanh mạng nhỏ của mình. Từ mệnh môn pháp quyết hắn tu luyện đến sở thích mặc bạch y của hắn, từ linh bảo trên tay hắn đến hắn chải kiểu tóc gì, từ tùy tùng bên người hắn đến vị cô nương trong tòa lâu nào đó hắn từng đến, không sót chỗ nào.
Lúc này hai mắt hắn đỏ bừng vội vã bất an đi tới đi lui trong phòng.
Chúc Cố Chi bại rồi! Bọn họ đã lùi về thành Thái An rồi. Hơn nữa còn là bại trong tay Diệp Vu Thời, Phương Hiền Thanh nghĩ đến đây trong mắt như bốc ra lửa. Đối với hắn Diệp Vu Thời là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt. Lúc còn ở môn phái, ai ai cũng so sánh hắn và Diệp Vu Thời. Diệp Vu Thời là đại sư huynh ngoại môn, hắn là đệ nhất nhân nội môn. Diệp Vu Thời bề ngoài ôn hòa khéo đưa đẩy là quân tử đường đường, hắn bình dị gần người chiêu hiền đãi sĩ…
Nhưng tất cả đã thay đổi sau khi Diệp Vu Thời vào nội môn. Dựa vào cái gì Diệp Vu Thời có được nhiều người ủng hộ như thế, rõ ràng hắn và Diệp Vu Thời giống nhau. Giả tạo, ra vẻ, lang độc. Cái gì mà quân tử ôn nhuận, cái gì mà bình dị gần người đều chỉ là vỏ ngoài, thậm chí Diệp Vu Thời còn không ôn hòa với người khác bằng hắn. Ai không nhìn ra sự lãnh đạm và xa cách trong mắt Diệp Vu Thời chứ?
Nhưng tại sao những người này thà đi theo Diệp Vu Thời cũng không nguyện ý về bên hắn? Diệp Vu Thời lấy gì so được với hắn? Hắn là danh môn thế gia, mà Diệp Vu Thời trước khi vào Côn Luân chẳng qua là một tên ăn mày!
Từ cuộc so tài nội môn, hắn thua cho Diệp Vu Thời, đến Diệp Vu Thời được La Thanh thu làm đệ tử nhập môn, sau đó đám người Chu Thức Vũ, Công Tôn ai ai cũng nghiêng về phía Diệp Vu Thời. Hắn trân mắt nhìn Diệp Vu Thời từng bước phát triển lớn mạnh rồi vượt qua hắn.
Nếu môn phái đã không dung được hắn, hắn sẽ rời khỏi môn phái. Chim khôn chọn cành mà đậu, thần hiền chọn chủ mà tôn. Đây là chuyện đương nhiên không phải sao? Mắt thấy tòa nhà đã nghiêng rồi hà tất hắn phải lưu lại đó nữa chứ?
Nhưng tại sao, tại sao sau khi hắn rời khỏi môn phái. Diệp Vu Thời vẫn âm hồn bất tán như vậy, còn phá hoại chuyện của hắn?
Chúc Cố Chi là nhân vật gì? Một trong Bát Quái của Thái Hành, từng nổi danh ngang Tả Khâu, cũng là một trong những đệ tử của Tiêu Viễn Thanh. Hắn một đường dẫn người Thái Hành đánh đến Tuyết Đỉnh sơn, đấu với Tả Thần Sách Doanh Côn Luân mười trận thắng chín, bắt được vô số tù binh.
Mà sau khi hắn gia nhập Thái Hành liền thành cộng sự của Chúc Cố Chi. Hắn bán đứng hết những mật thám mình biết mới đổi được địa vị hiện nay tại phái Thái Hành. Nhưng vẫn không có người phục hắn, người phái Thái Hành đều xem thường kẻ phản giáo này, Chúc Cố Chi đối xử với hắn cũng rất lạnh nhạt, cho nên hắn nóng ruột muốn đứng vững gót chân. Trận chiến Tuyết Đỉnh sơn lần này là mấu chốt.
Nhưng ai ngờ, mắt thấy bọn họ đã nắm chắc Tuyết Đỉnh sơn trong tay, bức Tiêu Xương Thu đến Mạc Lộ cốc hơn nữa sắp sửa lấy được Mạc Lộ cốc thì Diệp Vu Thời lại lồi ra.
Tay Phương Hiền Thanh siết lại thành quyền, ho dữ dội, khóe môi tràn ra tia máu, rõ ràng tại trận chiến này hắn cũng bị thương.
Nghĩ đến đội quân dưới tay Diệp Vu Thời, Phương Hiền Thanh hừ lạnh một tiếng. Không biết là ghen tỵ hay khinh thường, hoặc đều có.
Vào lúc hắn cực lực nghĩ cách đứng vững gót chân trong quân đội Thái Hành, Diệp Vu Thời đã im lìm có một đội quân, đối với hắn mà nói thật sự là một sự châm chọc cực lớn.
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.
Phương Hiền Thanh dùng khăn tay lau máu trên miệng, đổi sang nụ cười thích hợp cùng mấy phần tự khoe, sau đó ung dung nói: “Vào đi.”
“Thiếu gia chủ, có tin tức đáng tin. Đệ tử nhập môn của chưởng môn phái Côn Luân xuất hiện ở vùng Lăng giang, theo thuộc hạ suy đoán mục đích của họ chính là Tả Thần Sách Doanh.”
“Hử?… Phương Khác muốn đến Tả Thần Sách Doanh?” Phương Hiền Thanh lạnh nhạt nói: “Ta thấy y không phải muốn đến Tả Thần Sách Doanh mà muốn đến Tuyết Đỉnh sơn đó.”
Phương Khác… Phương Hiền Thanh khinh thường cười, sau đó trên mặt xuất hiện vẻ vui sướng, bước nhanh tới cạnh bàn ngồi xuống, nhấc bút viết thư cho cha. Phải biết Phương gia bọn họ đợi Phương Khác rất lâu rồi. Nếu Phương Khác luôn ở trong phái Côn Luân bọn họ không thể làm gì y, nhưng y lại ra ngoài, còn không biết sống chết lao đầu về bên này. Đây chính là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa cứ tới.
Nghĩ đến câu chất vất của Phương Khác lúc trong môn phái ‘ngươi có từng xem mình là đệ tử Côn Luân không?’, so với hoàn cảnh của hắn lúc này chẳng khác nào vả thẳng một bạt tai.
Hắn từng xem mình là đệ tử Côn Luân sao? Đương nhiên từng, từng có lúc hắn cũng lấy làm kiêu ngạo vì mình là đệ tử Côn Luân, hắn cũng nguyện ý dùng hết sức cho Côn Luân, hắn cũng nguyện ý chiến đấu vì Côn Luân.
… Nhưng, là bọn họ thay đổi tất cả. Nếu không phải mắt thấy hắn không thể đạt được những gì mình muốn trong Côn Luân, hắn cần gì phải phản bội Côn Luân. Nếu không phải lão thất phu Trí Tiêu bức bách, Phương gia hắn sao phải bước lên con đường hôm nay?
Phương Hiền Thanh vừa viết, vừa nghĩ.
Hắn nghĩ nếu Phương Khác bị Phương gia mình bắt được, Diệp Vu Thời sẽ có biểu cảm gì, Trí Tiêu sẽ có cảm tưởng gì. Vừa nghĩ đến những điều đó hắn đã nhịn không được mỉm cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT