Phương Khác vừa lên thuyền bay đã có tám đệ tử thắt dây lưng vàng đi tới cong lưng hành lễ. Lần này lộ trình đến Tuyết Đỉnh sơn nguy cơ trùng trùng, nhóm người họ giữ chức hộ vệ. Mấy đệ tử này đều tự giới thiệu về sở trường của mình rồi tản ra trở về cương vị.

Dẫn đầu là một một người tên Chu Lập Đức để râu hình chữ bát, được gọi là lão Chu, hiện tu vi kim đan đại viên mãn. Bên trong còn có hai gương mặt quen thuộc, một vị là đại đệ tử nguyên Huyền Kiếm môn Khổng Du Thanh, còn lại là Tiền Triều Minh từng có duyên gặp một lần lúc đưa Phương Khác đến Thận Hành nhai. Hai người này hiện nay đều tu vi trung kỳ kim đan, trong năm người khác bốn người là sơ kỳ kim đan một người là hậu kỳ trúc cơ.

Thuyền bay dâng lên cao ra khỏi sơn môn Côn Luân, không biết sao thời tiết vốn trong xanh thoáng cái đã trở nên âm u, mây đen dày đặt ép người. Qua thêm một lúc quả nhiên đã đổ cơn mưa lớn, thuyền bay lập tức giảm tốc trong mưa. May mà thuyền bay này có trận pháp tránh mưa, nếu không sẽ rất bất tiện. Chỉ là Chu Lập Đức nhíu mày nhìn linh thạch nhanh chóng tiêu hao trên thuyền bay, rồi ước lượng linh thạch còn lại trong tay, thầm cắn răng.

Tiếp tục đi về phía bắc nửa nén hương thì chui vào một sơn lâm rậm rạp. Lúc này vẫn đang ở địa giới Côn Luân, người của Hách Liên gia sẽ ở nơi này tiếp ứng họ.

Cả đoàn người, hành tung phải ẩn mật lại phải thông qua phong tỏa của tông môn đến Tuyết Đỉnh sơn. Ngồi thuyền bay là không được, trên đường thuyền bay sẽ trở thành mục tiêu quá lớn. Mà muốn thông qua tầng tầng kiểm soát của tông môn, phải nhờ người của Hách Liên gia giúp đỡ mới được.

Vì thế Hách Liên Đồng mới phát hiện bọn họ lên là thuyền bay cả Hách Liên gia.

Trên tay đám Khổng Du Thanh cầm đủ kiểu y phục phát cho đám nhóc Vương Lạc Dương bị nhốt dưới đáy thuyền bay.

Chu Lập Đức dâng một bộ y phục cho Phương Khác. Phương Khác thấy trong đó còn có một cái mũ trùm tránh mưa.

Phương Khác vào một phòng nhỏ trong khoang thuyền, thay bộ y vật phục sức có ký hiệu của Côn Luân ra, đổi sang y bào màu vàng cam hoa quý đã chuẩn bị sẵn, sau đó đội mũ trùm tơ nhung đen lên.

Ngẫm nghĩ, Phương Khác trực tiếp đi xuống cầu thang nhỏ ở đáy khoang thuyền. Phần đáy khoang thuyền là nơi huyền diệu có thể thông qua trận pháp phi hành, cơ quan bánh răng… bàn trận chiếm phần lớn không gian.

Phương Khác dẫm lên cầu thang bằng gỗ, nghênh đón y là một nơi sáng rực. Đám nhóc Vương Lạc Dương gần như mỗi đứa cầm một viên dạ minh châu chiếu rọi khiến nơi này còn sáng hơn mấy tầng trên.

Đối mặt với mấy ánh mắt phẫn nộ của đám Vương Lạc Dương, Phương Khác nhíu mày đảo quanh mấy đứa hoặc ngồi hoặc đứng, đám đó cầm y phục được phát nhưng không có ý thay vào.

Thấy Phương Khác, sắc mặt mọi người vẫn thu liễm vài phần, lũ lượt đứng lên hành lễ.

“Phương sư thúc khỏe.”

Phương Khác nhìn những thiếu niên so với ba năm trước đã biết che giấu hống hách ngang tàng, tuy giữa mi vẫn mang theo mấy phần non nớt nhưng đứa nào cũng thẳng lưng hơn, mang theo vài cảm giác người lớn. Trong đám nhóc này phần lớn đều đã mười lăm mười sáu, còn vài đứa nhỏ thì cũng đã đến tuổi hiểu chuyện, nhốt ở Thận Hành nhai ba năm, góc cạnh đã bị mài đi hơn nửa.

“Ta không khỏe.” Phương Khác mân môi cười, mang lãnh ý nói, đảo mắt nhìn quanh, thấy tu vi của cả đám tăng hơn ba năm trước không ít, đặc biệt là Vương Lạc Dương đã luyện khí viên mãn. Phương Khác nhếch môi, xem ra tách bọn chúng ra nhốt vào hai hang động là chính xác. Đúng như y dự liệu, chúng phát hiện ra bí mật dưới thủy lao của Thận Hành nhai, nếu nhốt riêng từng đứa ra, khả năng phát hiện linh mạch dưới nước sẽ thấp hơn nhiều.

Nhất thời mọi người đều cảm thấy một luồng hơi lạnh, ai cũng nhớ tới tối hôm đó. Có đứa vừa giận vừa hận, có đứa kinh sợ không thôi, còn có đứa thậm chí run rẩy cảm thấy mông lưng ẩn ẩn đau.

“Vào Thận Hành nhai tĩnh tâm tu hành cũng có chút tác dụng, lần này ra khỏi Thận Hành nhai các ngươi hiểu được bao nhiêu về hoàn cảnh của Côn Luân?” Phương Khác thu lại vẻ lạnh lẽo trên mặt, nhàn nhạt hỏi.

“Nên biết đều biết rồi, không nên biết cũng biết một chút.” Vương Lạc Dương lạnh lùng nói.

“Nói xem thử.” Phương Khác nhìn Vương Lạc Dương một cái, phát hiện tên nhóc nửa lớn này rất biết ra vẻ, khí thế cũng đầy đủ, ngay cả nói chuyện cũng rất có trình độ.

“Côn Luân tứ bề thọ địch… trước mắt xem ra Côn Luân vẫn trụ được. So với Thái Hành, vẫn là Côn Luân chúng ta nhỉnh hơn.” Vương Lạc Dương hơi hất cằm, sự kiêu ngạo lộ hẳn ra.

Nó dương dương tự đắc nói một lượt, đừng bảo những đệ tử đời ba mươi bảy khác, cho dù là đám Khổng Du Thanh cũng lộ vẻ tán thưởng.

“Chẳng qua…” Vương Lạc Dương nhếch môi cười lạnh: “Chẳng qua cho dù có thắng, Côn Luân cũng là thắng thảm. Thương địch tám trăm tự hại một ngàn.”

“Phương sư thúc, ngài nói đúng không?” Vương Lạc Dương mỉm cười nhìn Phương Khác, trong nụ cười mang theo mấy phần khiêu khích mấy phần khinh thường.

Phương Khác nhìn thiếu niên chỉ lùn hơn mình nửa cái đầu, cười cực kỳ ôn hòa.

“Nói rất hay.”

“Kỳ thật ta chẳng nhẫn nại dạy đám tiểu thí hài các ngươi, nhân tiểu quỷ đại đứa nào cũng hệt nhau, giết người phóng hỏa cướp giật ẩu đả các ngươi làm đủ hết rồi.” Phương Khác một mặt cười một mặt nói, ngữ khí rất nhạt rất bình hòa.

“Nếu cứ tiếp tục phát triển thế này, Côn Luân cũng không cần đánh với Thái Hành nữa, đánh cái gì mà đánh, Côn Luân đến đời ba mươi bảy tự nhiên sẽ lụi bại rồi. Không người kế tục, còn gì để đánh chứ? Thái Hành đợi thêm vài năm, vài chục năm thì sẽ dễ dàng đá đổ Côn Luân…”

Sắc mặt mọi người biến đổi liên tục.

“Ngươi bớt nói lời hù dọa nữa đi, có khoa trương vậy sao? Côn Luân chúng ta sao có thể dễ dàng lụi bại như vậy? Chúng ta kiếm chút linh thạch thì thế nào?” Nhịn rồi lại nhịn, Hách Liên Đồng cuối cùng vẫn không nhịn được nhảy ra phản bác Phương Khác.

Phương Khác hạ mắt nhìn Hách Liên Đồng, vẫn mang ý cười lạnh nhạt hỏi: “Bế quan ba năm tư quá, ngươi phản tỉnh được ba câu này sao?”

Hách Liên Đồng lập tức xìu xuống, không dám nhìn thẳng ánh mắt phát sáng của Phương Khác nữa.

Phương Khác nhìn Dư Sùng Lễ trốn ở sau cùng, vẫy tay hỏi: “Ngươi qua đây, ba năm nay ngươi phản tỉnh được gì?’

Dư Sùng Lễ co ro một chút, tựa hồ hận không thể lập tức trốn đến nơi Phương Khác không nhìn thấy được, chần chừ rất lâu cuối cùng rụt rè nói: “Chúng tôi không nên tùy ý thu phí ở khu mua bán của môn phái, không nên cướp của… càng không nên giết người cướp của cường bách đồ của người khác… ta… còn có không nên, không nên mưu hại sư thúc. Còn…”

Phương Khác cười cười, vung tay tỏ ý bảo Dư Sùng Lễ dừng lại, y chậm rãi nói: “Lời của ta có phải hù dọa không, các ngươi chậm rãi suy nghĩ.”

“Ta cũng chẳng muốn phí nhiều lời, hôm nay các ngươi ở chỗ này chỉ vì bốn chữ – lập công chuộc tội.”

Khổng Du Thanh bất giác quay đầu nhìn Phương Khác, rõ ràng hôm qua nghe Chân Thông bảo Phương Khác nói lao động cải tạo gì đó, sao lại biến thành lập công chuộc tội rồi? Sao hắn lại có cảm giác Phương Khác đang làm mọi người mù mờ? Nhất định là ảo giác rồi.

Phương Khác kéo mũ trùm lên, mấy bước xuống khỏi thuyền bay. Hạt mưa to như hạt đậu vỗ bôm bốp lên người, tuy mũ trùm này cản mưa không tồi, nhưng không thể nào xóa đi lực độ mưa tát lên người. Phương Khác đi trên đất bùn nhưng chân không dính bùn. Chu Lập Đức đi phía trước dẫn đường, sau lưng là mấy chục người rầm rộ đi theo.

Vương Lạc Dương đi sau Phương Khác, vành mũ che kín chỉ lộ ra cái cằm nhọn, ngón tay trắng nõn túm vành mũ kéo càng thấp. Nó bước cạn bước sâu trên con đường bùn sình. Tu vi nó không đủ đương nhiên không thể làm được như Phương Khác, may mà ủng là ủng đi nhanh tam phẩm thượng hảo, mang vào rồi sẽ không tốn sức.

Vương Lạc Dương nhíu mày, những gì Phương Khác nói vừa rồi không phải hoàn toàn là hù dọa. Lúc đầu khi chúng hợp tác với Tạ An không nghĩ chuyện sẽ náo lớn như vậy, cũng không ngờ Tạ An lại điên cuồng muốn giết chết Phương Khác. Nhưng, sau đó chuyện đã náo lớn, lớn một cách kỳ quặc như có người cố ý tạo sóng gió. Trong ba năm ở Thận Hành nhai, suy nghĩ này cứ mãi ở trong đầu Vương Lạc Dương không thể xua đi. Dù sao lúc đầu chúng chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt mà thôi, sau ảnh hưởng lại ác liệt như vậy, quả thật không tốt. Không những hại thanh danh của Côn Luân, cũng hại chữ tín của khu mua bán Côn Luân. May mà dừng lại sớm, nếu không nếm ngọt càng nhiều chúng lún càng sâu sẽ không thể bứt ra được.

Vương Lạc Dương giãn mày, lại nghĩ đến lập công chuộc tội mà Phương Khác nói, còn là đến Côn Luân Lục Doanh lập công chuộc tội. Vương Lạc Dương quay đầu nhìn đám người nhếch nhác, nhếch môi cười lạnh. Những người này để ở môn phái có thể có tác dụng, nhưng ra khỏi môn phái thì với chút ít tu vi nhỏ nhặt chỉ sợ sẽ là kéo chân sau.

Cho nên đây là đày ra biên cương? Vương Lạc Dương bất giác hừ lạnh, Phương Khác thật sự nghĩ chúng dễ lừa như tiểu hài ba tuổi hay sao?

Đi ước chừng nửa ngày, đám đệ tử đời ba mươi bảy được nuông chiều quen thói đã khổ không nói nổi, may mà mưa đã tạnh.

Phương Khác quay đầu nhìn đám Hách Liên Đồng lôi thôi, lại nhìn sự lạnh nhạt của Vương Lạc Dương, bất giác cười cười. Bỗng Phương Khác dừng lại, đi vào lùm cây bên trái.

Quả nhiên lùm cây lay động vài cái, từ trong bò ra một tu sĩ áo xám.

Chu Lập Đức đi tới, hai người so đúng ám hiệu. Tu sĩ áo xám bèn dẫn mọi người tiếp tục xuyên qua lùm cây.

Qua một lát, trước mắt xuất hiện một vùng đất trống rộng rãi.

“Cha!” Sau lưng Phương Khác phát ra một tiếng kêu, Hách Liên Đồng đội mũ trùm một thân bùn đất lao như bay vào lòng một người.

Trên mặt người đó lộ vẻ vui mừng cực nhạt, ôm Hách Liên Đồng vào ngực: “Đồng Đồng, cấp bậc lễ nghĩa của con đâu? Sao đã lớn vậy rồi còn lỗ mãng thế này.”

Vừa nói vừa nhìn Phương Khác, gật đầu với Phương Khác, người này chính là đương nhiện gia chủ Hách Liên gia Hách Liên Đoan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play