Lúc Phương Khác chậm rãi bước tới chỗ Triệu Mạc Vi, chân mày tú lệ của Tiêu Xương Thu lại nhíu lên. Khi Phương Khác vung quyền pháp quyết của Tiêu Xương Thu đã được phát ra.

Một sợi dây mây màu lục nhanh chóng quấn lên tay Phương Khác, nhưng lại không thể cản trở Phương Khác, vì ngay lúc dây mây sinh ra một đốm lửa sáng rực đã thiêu sạch dây mây.

Tiêu Xương Thu ngước mắt nhìn, chỉ thấy Triệu Lịch Duyệt mỉm cười chắp tay thi lễ.

Phương Khác liếc mắt nhìn Triệu Lịch Duyệt trong đám đông, sau đó nhìn sang Triệu Mạc Vi. Trên mặt y toàn là chế nhạo và phẫn nộ, nhưng thực tế tâm trạng y lúc này vô cùng bình tĩnh. Tay y đã ấn lên chuôi kiếm, ánh mắt đặt trên Sát uy bổng trong tay Triệu Mạc Vi, Sát uy bổng này quả thật có một chút đặc biệt, âm thanh phát ra có thể ảnh hưởng người, hơn nữa uy lực rất lớn.

Triệu Mạc Vi thổ ra một ngụm huyết, bên trong còn có hai cái răng. Ngẩng đầu nhìn vẻ chế giễu trên mặt Phương Khác cùng vẻ kinh ngạc trên mặt các đệ tử kia, một luồng máu nóng xông lên não. Triệu Mạc Vi tức giận gầm một tiếng, hung tợn nện Sát uy bổng xuống đất, người thì phi lên muốn đánh Phương Khác.

Lúc này Triệu Mạc Vi chỉ có một suy nghĩ, giết y, giết chết Phương Khác. Tiêu Xương Thu khẽ động thoáng cái chắn trước mặt Phương Khác, Thiên Quân kiếm đeo sau lưng đã được gọi ra, trực tiếp cản lại Sát uy bổng của Triệu Mạc Vi. Một kích của Triệu Mạc Vi vốn chỉ là sơ kỳ kim đan thế mà lại không phân trên dưới với một kiếm toàn lực của Tiêu Xương Thu hậu kỳ kim đan. Mà tiếng hú Sát uy bổng phát ra khiến đầu mọi người ong lên.

Triệu Mạc Vi lảo đảo lùi vài bước, sắc mặt tái nhợt, linh lực của gã bị một kích này hao mất gần một phần ba.

“Đừng cản ta! Ta muốn giết y!” Triệu Mạc Vi múa may Sát uy bổng, cắn răng nhìn Tiêu Xương Thu nói.

Tiêu Xương Thu nhướng mày, hơi nâng kiếm coi như trả lời.

“Tốt! Tốt lắm! Hôm nay để Triệu mỗ này lĩnh giáo Thiên Quân kiếm của đại sư tỷ!” Triệu Mạc Vi cười lạnh nói.

“Sư huynh! Đừng hành sự xúc động! Mau áp giải Phương Khác về Duy Pháp đường chịu thẩm mới là chính sự.” Một đệ tử Duy Pháp đường xông tới nói, sau đó lại lặng lẽ nói thêm gì đó.

Sắc mặt Triệu Mạc Vi biến đổi liên tục, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: “Ta nghĩ đại sư tỷ sẽ không ngăn cản Duy Pháp đường hành sự chứ?”

Tiêu Xương Thu tra kiếm vào vỏ, nhẹ gật đầu.

Trận kịch náo này, cứ chấm dứt như thế.

Nhưng Tiêu Xương Thu rõ ràng nghe được Phương Khác thở dài một tiếng tựa như cực kỳ tiếc nuối.

Hai đệ tử Duy Pháp đường cầm một bộ xích tới trước mặt Phương Khác.

Phương Khác thuận theo nâng tay để đệ tử Duy Pháp đường còng vào, thái độ hợp tác khiến Triệu Mạc Vi trừng ánh mắt soi mói cũng không nói được điều gì. Cuối cùng Triệu Mạc Vi chỉ có thể lạnh lùng trừng Tiêu Xương Thu một cái, nếu không phải Tiêu Xương Thu xuất hiện không đúng lúc, lúc này Phương Khác sớm đã mặc ý bọn họ nhào nắn dẫm đạp rồi.

Vừa mang xích vào, linh lực trong người Phương Khác lập tức đình trệ, Phương Khác thử, vậy mà một chút linh lực cũng không thể điều động.

“Xích này ngươi có thể giãy ra không?” Phương Khác hỏi Thái A.

“Trên đời này chỉ có Tỏa Hồn liên có thể khóa được ngô. Chẳng qua, nhữ không còn bao nhiêu huyết mạch năm mươi tộc để đổi lấy ngô xuất thủ nữa.”

“Nè, nể mặt chút được không? Hai chúng ta hiện tại đã là quan hệ gì rồi, ngươi còn tính toán chi li như thế.” Phương Khác bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

“Nhữ không nguyện ý ký khế ước với ngô, chỉ có chủ nhân của Thái A kiếm mới có thể sai khiến ngô.” Thái A nói.

“Bạch nhãn lang dưỡng vô ích…” Phương Khác than thở: “May mà cũng không cần ngươi xuất thủ, Tiêu Xương Thu ở đây, ta sẽ không cần lo lắng bị người ta dùng danh nghĩa bắt giữ mà đánh chết.”

“Vừa rồi người đó nói với Triệu Mạc Vi là ‘Triệu sư huynh, đến Duy Pháp đường rồi Phương Khác khó tránh cái chết, huynh hà tất phải tính toán với họ vào lúc này’.” Thái A bình thản thuật lại mật ngữ đệ tử kia truyền cho Triệu Mạc Vi.

Phương Khác nhíu mày, khó tránh cái chết? Bọn họ lấy đâu ra lòng tin như vậy? Chỉ dựa vào bọn họ cắn chặt chuyện y giết chết đệ tử đồng môn? Vậy cũng quá mức buồn cười đi, chỉ cần một Thần Ảnh quyết là có thể chứng minh sự trong sạch cho y. Huống chi đây là bên trong phái Côn Luân, có rất nhiều cách có thể chứng minh trong sạch.

Phương Khác thấy Tiêu Xương Thu bước tới gần, ngừng nói chuyện với Thái A. Mỉm cười mang áy náy nói với Tiêu Xương Thu: “Vừa rồi cũng nhờ Tiêu sư tỷ ra tay tương cứu.”

Tiêu Xương Thu thờ ơ đảo mắt nhìn Phương Khác, chậm rãi nói: “Hôm nay ngươi hành sự quá lỗ mãng, nếu bọn họ làm gì ngươi, chưởng môn sư bá cũng chỉ có thể trị tội Triệu Mạc Vi, mà những người khác thì chẳng có một chút tội nào hết.”

Phương Khác nâng tay muốn sờ mũi, nhưng xích trên tay ngăn cản động tác này. Nghe tiếng xích vang leng keng, Phương Khác lúng túng cười buông tay xuống: “Đó là vì Tiêu sư tỷ xuất hiện, nếu không sau khi đá một cước đó ta phải diễn mình vì bị oan uổng nên phẫn nộ mất lý trí mới đả thương người, sau thì phẫn nộ nói hết oan khuất của mình cho các đệ tử đồng môn nghe. Nhưng nếu Tiêu sư tỷ đã xuất hiện, Triệu Mạc Vi phải kiêng kỵ rất nhiều. Mà ta không cần phải diễn thế nữa, có thể đổi sang cách thức mà ta thích hơn. Như vậy đấm quyền đó mới là danh chính ngôn thuận.”

Tiêu Xương Thu liếc Phương Khác một cái.

“Cho dù ngươi đá gã một cước, đấm gã một quyền thì có ý nghĩa gì? Ngoài chọc giận gã thì chẳng còn gì.”

“Xả giận.” Phương Khác sảng khoái nói.

Tiêu Xương Thu nhướng mày, không tỏ vẻ gì. Mật ngữ Triệu Mạc Vi truyền cho Phương Khác quả thật có tác dụng chọc giận người, lợi dụng tác dụng âm ảo của Sát uy bổng để ảnh hưởng đến đệ tử khác, sau đó cố ý chọc giận Phương Khác, nhân cơ hội giết chết. Ngặt nỗi âm công lại không có chút tác dụng gì với Phương Khác.

Không bao lâu đã đến Duy Pháp đường.

Phương Khác đứng một mình phía dưới, người phụ trách thẩm vấn y là hai trưởng lão Duy Pháp đường chưa từng gặp qua. Một chủ một phó, mà Triệu Mạc Vi thì đứng bên cạnh. Tiêu Xương Thu vì không phải là đệ tử Duy Pháp đường nên cùng các đệ tử vây xem đứng ở bên ngoài.

Phương Khác nhìn quanh một vòng, xác định tại đây trừ Triệu Mạc Vi không còn gương mặt quen thuộc nào khác. Tiêu trưởng lão cũng không có mặt, có vẻ thật sự phiền phức rồi.

“Yên tĩnh.”

Cộp. Hai mươi mấy cây Sát Uy bổng nện xuống đất, uy thế phát ra đủ khiến tu sĩ kỳ kim đan sợ hãi.

Phương Khác nhìn Vương trưởng lão.

“Phương Khác?”

“Vâng.”

“Một khắc trước ngươi ở rừng Phùng Thu?”

“Vâng.”

“Ngươi có gặp đệ tử Duy Pháp đường?”

“Không.” Phương Khác đáp.

“Ngươi có sát hại tổng cộng mười hai đồng môn?”

“Không.” Phương Khác híp mắt.

“Nói láo liên tiếp!”

Cộp. Sát uy bổng lại vang lên lần nữa, thân hình Phương Khác nhẹ chấn động, không có linh lực mà chống đỡ lại uy thế này, cảm giác ngũ tạng lục phủ chấn động rất không dễ chịu.

“Ngươi xem thử mấy thứ này là gì!” Vương trưởng lão vung tay, hơn mười thẻ ngọc đã vỡ bày trước mặt Phương Khác. Đây là thẻ ngọc ứng với mỗi đệ tử trong môn phái.

Phương Khác đảo mắt nhìn thẻ ngọc vỡ ra một đường máu dưới đất, nhíu mày nói: “Thật không thể tha thứ! Kẻ phản bội Côn Luân, tội đáng giết! Phải chăng Duy Pháp đường đã phái người đến giết sạch những đệ tử phản bội Côn Luân này?”

Vương trưởng lão nhất thời nghẹn lời, đệ tử phản bội Côn Luân chỉ cần tự hủy thẻ ngọc thì sẽ giống như khi chết đi, thẻ ngọc trong môn phái sẽ vỡ theo.

“Vết máu trên người ngươi từ đâu mà đến?” Vương trưởng lão đổi hướng khác để hỏi.

“Trước khi Triệu sư đệ dẫn người của Duy Pháp đường đến, đệ tử đang định tới Duy Pháp đường vì vết máu trên y phục đây.” Phương Khác cười cười tiếp: “Đệ tử gặp phục kích trong rừng Phùng Thu, suýt nữa táng thân tại đó. Thật sự là vận khí tốt lắm mới có thể giết chết hơn mười tên côn đồ xâm nhập Côn Luân phục kích đệ tử để thoát thân. Trong lúc kinh ngạc đệ tử đã quên chỉnh lý lại bộ dạng thê thảm này.”

Vương trưởng lão cùng trưởng lão bồi thẩm trao đổi một ánh mắt, rồi mới thanh giọng nói: “Chuyện phục kích ngươi có chứng cứ gì?”

Phương Khác lắc xích trên tay nói: “Chứng cứ đang ở trong túi chứa đồ của đệ tử.”

Vương trưởng lão cân nhắc một lát, mới sai Triệu Mạc Vi lại cởi xích cho Phương Khác.

Triệu Mạc Vi cầm xích chậm rãi mở ra, nhìn Phương Khác một cái không rõ nghĩa.

Tiêu Xương Thu nhìn tình hình bên trong, suy nghĩ có nên đi trước hay không. Vương trưởng lão này không phải theo phe chính thống, chỉ có Tạ trưởng lão thiết diện vô tư mới không oan uổng Phương Khác.

“Tiêu sư tỷ vẫn nên lưu lại xem thế nào đi.” Triệu Lịch Duyệt đứng cạnh Tiêu Xương Thu nói: “Tiếp theo nói không chừng sẽ rất thú vị.

Tiêu Xương Thu nhích sang bên cạnh một bước, lạnh lùng nói: “Hình như ta không nhớ sai, ngươi là người của Phương Khác.”

“Ta họ Triệu không phải họ Phương.” Triệu Lịch Duyệt sờ cằm cười đáp.

Lúc Phương Khác tháo túi chứa đồ ở thắt lưng xuống, y nhìn sang Vương trưởng lão. Sau lưng Vương trưởng lão là một bức vách ngăn bằng gỗ, phía trên dùng phương thức phù điêu viết một bài tâm kinh.

“Lão đại, tên họ Phương thật sự bỏ hết đồ vào rồi!” Dư Sùng Lễ tì lên bức vách nhìn tình hình qua một lỗ nhỏ phía trên, thấp giọng nói.

“Lão đại, quả nhiên ngươi liệu sự như thần!” Dư Sùng Lễ nhìn Phương Khác tháo túi chứa đồ xuống, ngữ khí có chút kích động: “Như vậy tên họ Phương có miệng cũng khó biện giải, chỉ có thể ngồi một lát trong địa lao của Duy Pháp đường, sau đó thì bị chúng ta tiễn xuống địa ngục.”

“Ngu xuẩn, cách xa một chút.” Tạ An thờ ơ nói.

“A!… Lão đại! Lão đại không đúng!” Dư Sùng Lễ lập tức nhảy lên, cách bức vách thật xa.

“Sao rồi?” Tạ An lạnh giọng hỏi.

“Lão lão lão đại!… Y, y lấy ra… lấy ra… không phải nỏ… là, là, là…” Dư Sùng Lễ ấp úng nói, một tay kinh hãi chỉ hướng đó.

Tạ An nhíu mày, trực tiếp kéo Dư Sùng Lễ ra, nhìn vào cái lỗ đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play