Trong trận pháp cổ xưa, thanh niên tuấn mỹ bị xiềng xích quấn thân chậm rãi nhắm mắt lại, không cảm ứng chuyện bên phía Phương Khác nữa. Qua một lát sau, âm thanh sâu thẳm của hắn vang lên.

“Bằng hữu?”

Thật lâu sau thanh niên tuấn mỹ mới mở miệng phun ra bốn chữ không chút cảm xúc: “Thấy sắc quên bạn.”

Câu này rất lâu rất lâu về trước Cốc Lương Thương cũng từng nói với người khác. Nhưng đó đã là chuyện rất lâu rồi, đại khái là khi tộc Cốc Lương còn chưa diệt tộc. Đối với nhân loại mà nói thì nó xa xưa đến mức nhớ không nổi, nhưng trong dầu hắn nó chẳng khác gì chuyện mới xảy ra hôm qua.

Mà lúc này Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời cong cong mắt, trong lòng nguội lạnh.

“Phương sư đệ, đệ không có gì muốn nói sao?” Diệp Vu Thời tiện tay chỉnh lý lại y sam bị Phương Khác kéo loạn.

“Đệ sai rồi… Diệp sư huynh, sư huynh, Vu Thời.” Phương Khác đáng thương ra vẻ vô tội nhìn Diệp Vu Thời: “Đệ sẽ dạy bảo lại hắn.”

“Hắn thường xuyên chui ra như vậy? Hơn nữa có thể cảm ứng được tất cả những gì xảy ra bên cạnh đệ? Căn cứ theo phản ứng vừa rồi của đệ, chắc hắn có thể ‘nhìn thấy’ đúng chứ.”

“Hắn ta thông qua mắt của đệ để nhìn… nếu hắn muốn thông qua đệ sử dụng linh thức, đệ sẽ có cảm giác. Đúng rồi, vừa rồi đệ cứ trực tiếp nhắm mắt không phải được rồi sao, cần gì phí lời với hắn.” Phương Khác bừng tỉnh đại ngộ.

Diệp Vu Thời nháy nháy mắt, con mắt vốn sâu thẳm chỉ còn một vùng lạnh lẽo. Vốn cho rằng chẳng qua là một linh kiếm nho nhỏ mà thôi, dù có cường đại thế nào rốt cuộc cũng chỉ là vật chết. Nhưng đối với kiếm tu mà nói, linh kiếm là bạn lữ không thể thay thế đúng không? Bầu bạn thời thời khắc khắc, không phân không ly…

“A Khác, tu thuật pháp thế nào?” Diệp Vu Thời mỉm cười, thấp giọng nói.

“Hả?” Phương Khác không hiểu câu nói không đầu không đuôi của Diệp Vu Thời có ý gì.

“Không có gì, huynh chỉ đang nghĩ, làm theo tình, ngừng theo lễ…. Tốt lắm.” Diệp Vu Thời kéo vạt áo Phương Khác, đứng lên. Vốn Phương Khác lùn hơn hắn khá nhiều, nhưng bây giờ chiều cao của hai người đã xấp xỉ.

“Đêm khuya rồi, nếu Phương sư đệ không muốn nghỉ ngơi, thì đi luyện kiếm đi, huynh thấy hôm đó đệ không cần kiếm trong tay đã có thể ngưng tụ kiếm khí. Đệ hãy thử suy ngẫm kiếm tâm của mình là gì.”

Phương Khác tiếp lấy thanh kiếm Diệp Vu Thời ném tới, có chút quen thuộc cũng có chút xa lạ. Phương Khác sờ chuôi kiếm một chút, là kiếm Tam đã được rèn lại, phẩm cấp đã lên tới cấp bốn.

“Đệ muốn nghỉ ngơi.” Phương Khác cười híp mắt theo sau Diệp Vu Thời. “Vu Thời, huynh muốn nghỉ ngơi rồi hả? Cần sư đệ cởi áo tháo thắt lưng cho huynh không?”

“Được.” Diệp Vu Thời quay người, trực tiếp giang hai tay lặng lẽ đứng trước mặt Phương Khác.

Nhất thời Phương Khác lại ngây ra, y cũng chỉ dám trêu cợt Diệp Vu Thời bằng lời nói thôi. Tiết tấu này không đúng mà… không phải lúc trước Diệp Vu Thời đều lạnh lùng thờ ơ đảo mắt nhìn y một cái sao?

Diệp Vu Thời dửng dưng nhướng mày nói: “A Khác, không phải muốn cởi áo tháo thắt lưng cho huynh sao?”

“Đệ nhìn nhầm rồi, trên người Vu Thời huynh không phải chỉ mặc tiết y sao, không cần thay đồ.” Thật lâu sau Phương Khác mới nói.

Diệp Vu Thời mỉm cười, nhìn nhìn chính mình.

“Quả thật là thế. Nhưng y sam của A Khác chưa thay, hay để huynh tới thay cho A Khác.” Nói rồi Diệp Vu Thời bước tới một bước, tay trực tiếp vuốt lên thắt lưng Phương Khác.

Lúc Phương Khác chưa kịp phản ứng thắt lưng đã bị rút ra.

“Nhớ lần đầu gặp đệ, ngay cả y sam đệ cũng mặc không chỉnh tề. Sắc mặt tái nhợt, thần sắc âm trầm. Lúc nói chuyện còn không có biểu cảm, khi đó huynh luôn cho rằng đệ thấy bất mãn với huynh.”

“… Khi đó không phải là đệ không biết cách mặc y phục sao, có thể mặc xong y phục đã không tệ rồi. Lúc đó thân thể cũng chẳng khỏe khoắn gì, đương nhiên sắc mặt tái nhợt. Còn về mặt không biểu cảm, khi đó chúng ta lại chẳng thân. Cái vụ cảm thấy bất mãn thì là hiểu lầm, hiểu lầm.”

Diệp Vu Thời ngẫm nghĩ gì đó, nhưng động tác trên tay không dừng lại, cởi ngoại sam của Phương Khác xuống. Nhìn lỗ tai Phương Khác đỏ lên xấu hổ, vậy mà ngoài mặt vẫn giả bộ nghiêm chỉnh nói chuyện.

“Nghỉ ngơi đi.”

“Ừm.”

Lúc Diệp Vu Thời lấy dạ minh châu dùng để chiếu sáng xuống, quyển sách đặt trên bàn bị gió thổi lật ra, mơ hồ thấy được hai chữ long dương.

Hai người nằm sóng vai trên giường, không nói gì. Phương Khác hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Vu Thời đã nhắm mắt, y cong môi lên, cũng nhắm mắt lại.

Lúc này Diệp Vu Thời lại mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Phương Khác, khóe môi không tự giác cong lên, rồi mới nhắm mắt.

Ngủ đối với tu sĩ mà nói không khác gì lắm với nhập định, nhưng hai người đều không chọn nhập định càng tiện để tụ tập linh khí hơn, mà thả lỏng thân thể nằm trên giường nghỉ ngơi.

Phía trên linh điền nhìn không thấy biên giới quanh phái Côn Luân, Phương Khác lãnh đạm đứng trên phi kiếm đến cuộc hẹn ở khu mua bán. Trong tay áo bên trái của y là một bức thư.

Chữ viết đoan chính trên thư đã hoàn toàn khác với chữ viết xinh đẹp lần đầu tiên. Nếu không phải biết rõ, đại khái không có ai sẽ cho rằng đây là chữ viết của cùng một người. Y vốn muốn xem Ti Lan sẽ viết gì trong thư, không ngờ được chuyện y tùy tiện nhắc tới trong thư lần trước đã có tiến triển bất ngờ.

Gần đây ta sống rất tốt, ngươi không cần lo lắng. Lúc ở đại lục Thanh Hoa, La Chử và Triệu Lịch Duyệt đều giúp ta rất nhiều. Hiện nay thế cục tộc Đông Thanh đã ổn định… Lần trước ngươi kể cho ta nghe câu chuyện Chúc Anh Đài, ta ngẫm nghĩ cảm thấy nàng không có Thông Huyền Kinh vậy mà cũng có thể giả làm nam tử vào thư viện thực sự rất lợi hại. Có phải nàng cũng có bí pháp gì không?

Tụ Linh các đã mở mấy phân *** ở đại lục Thanh Hoa.

Trong thư lần trước ngươi nhắc đến tộc Thương Lục và Thái A kiếm. Bên này ta nghe ngóng được một vài thứ, hy vọng hữu dụng với ngươi. Tại đại lục Thanh Hoa có người chứng thực đích tôn của Cốc Lương Mâu là Cốc Lương Thương không chết trong vụ diệt môn mà đã đến đại lục Thanh Hoa, hắn và tộc Thương Lục có quan hệ không cạn. Tộc Thương Lục nuôi hắn trưởng thành. Có lời đồn rằng, tộc Thương Lục và Cốc Lương Thương muốn đúc lại thanh Thái A đã gãy, sau đó không biết phát sinh chuyện gì, tộc Thương Lục từ đó biến mất khỏi thế gian.

Hơn nữa theo lời của thành chủ thành Nguyệt Quế, tu vi của Cốc Lương Thương hơn ba ngàn năm trước đã đạt đến kỳ phân thần. Lần cuối cùng lộ mặt tại đại lục Thanh Hoa là ở thành Nguyệt Quế. Sau khi tộc Thương Lục diệt vong Cốc Lương Thương cũng không còn tăm tích.

Nhưng, chỗ ta lại được nghe một cách nói khác, tộc Thương Lục vì đúc lại kiếm gãy, dùng tộc tuẫn kiếm. Mà Cốc Lương Thương được Thái A kiếm linh nhận là chủ. Nhưng cách nói này không thể nào chứng thực, chỗ ta chỉ có cách đúc kiếm lưu truyền lại khi đó, bước cuối cùng quả thật là dùng thân tuẫn kiếm.

Không biết ngươi và Thái A kiếm có liên quan gì, nhưng vẫn mong ngươi cẩn thận hành sự, mấy năm nay vẫn có rất nhiều tu sĩ cao giai tìm Thái A kiếm. Những người này vì Thái A kiếm, chuyện điên cuồng gì cũng làm ra được.

Phương Khác xoa xoa mi tâm. Cốc Lương Thương… Thái A, Phương Khác chậm rãi thở ra một cái. Nếu không phải miệng Thái A quá kín không moi được một chữ, y cũng không đến mức phải đau đầu vì việc này.

“Thái A, có đó chứ?”

Không có bất cứ hồi đáp nào.

Mà khu chợ đã ngay trước mặt. Phương Khác lấy ra thẻ ngọc thân phận, đưa cho đệ tử Duy Pháp đường đai vàng, rồi mới bước vào khu Cửu Tỉnh nổi danh phái Côn Luân. Y trực tiếp đến Thanh Phong các, tạm gác lại mớ suy nghĩ hỗn loạn.

“Phương sư huynh.”

Đi được mấy bước, liền có đệ tử quen biết chào hỏi một tiếng. Phần lớn là người quen biết lúc nghe giảng ở ngũ đại đường, mặt Phương Khác cũng dịu hơn, cười chào hỏi.

“Chào sư thúc.” Lần này là mấy củ cải nhỏ, xô đẩy vài cái mới đồng thanh lên tiếng.

Phương Khác nhìn mấy đệ tử này, biểu tình nhu hòa.

“Đã xong bài huấn luyện sáng rồi sao?”

“Vâng, chúng tôi huấn luyện xong rồi mới đến đây dạo. Muốn mua vài thứ cần thiết, sư thúc cũng đến mua đồ sao?” Một đệ tử trắng trẻo mềm mịn với gương mặt bánh bao, trông vô cùng tuấn tú khả ái cười nói.

Phương Khác nhận ra đây là một trong mười hai tiểu đội trưởng y chọn ra, tên là Tạ An. Nhìn thấy sự khinh thường dưới đáy mắt lúc Tạ An cười, y nhướng mày.

“Các ngươi chậm rãi dạo, sư thúc có việc.” Phương Khác chỉ Thanh Phong các cách đó mấy bước, Tào Đoạt đứng ngoài Thanh Phong các đã nhìn thấy y.

Thấy Phương Khác bước vào Thanh Phong các, Tạ An nhướng mày, trên mặt xuất hiện biểu tình gọi là suy nghĩ cặn kẽ, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt non nớt của nó.

“Lão đại, sao vậy? Có phải vì Phương Khác đã trở về? Có phải những chuyện chúng ta đang làm phải kín kẽ hơn?”

“Không phải, ta là thấy y đi vào Thanh Phong các mới nhớ ra y là người Phương gia.”

“A? Vậy…”

“Không sao, y là người Phương gia thì thế nào. Lúc y là đệ tử chưởng môn không phải chúng ta vẫn làm vậy sao, sợ y làm gì, chẳng qua là Phương gia mà thôi.” Trên mặt Tạ An là sự khinh thường.

“Cũng đúng, Hách Liên, Thượng Quan, còn cả Tiêu Cảnh bọn họ ai không phải xuất thân thế gia. Những người khác cũng đều là đích tôn trưởng lão. Phương Khác y cũng không dám làm gì chúng ta, cho dù là đai vàng của Duy Pháp đường cũng phải đi vòng qua chúng ta. Nhưng lão đại à, tên cứng đầu kia phải làm sao? Hay trực tiếp giết chết cho xong?”

“Ừm.” Tạ An gật đầu, vẻ dữ tợn vụt qua trong mắt: “Gọi nhiều người chút, chúng ta đi ngay bây giờ. Phải để y biết tiểu gia không dễ chọc. Chú ý đừng lộ chút phong thanh nào, nếu thật sự bị người phát hiện, cứ nói chúng ta nghe lời Phương sư thúc đi làm.”

Mà Phương Khác đi theo Tào Đoạt vào Thanh Phong các, hoàn toàn không biết đám hài tử do y quản lý dù người nhỏ nhưng tâm rất lớn.

Trên đường hai người vẫn không giao lưu gì, Tào Đoạt dẫn Phương Khác vào hậu viện Thanh Phong các.

Phương Khác đánh giá một lượt, Thanh Phong các là tửu lâu do Phương gia mở. Y từng đến vài lần, nhưng chưa từng đến hậu viện. Y chỉ biết hậu viện Thanh Phong các có một cái ao trồng đầy hoa sen.

Cùng Tào Đoạt đi đến hậu viện mới phát hiện có càn khôn khác. Tào Đoạt nhìn cũng không nhìn mà trực tiếp bước lên ao, Phương Khác cũng bước lên, rồi phát hiện xúc cảm dưới chân không khác gì đất bằng. Phía trên ao này bố trí một ảo trận, bên trong còn ẩn giấu mấy loại sát trận, trong lúc nhất thời y cũng không phân biệt ra được rốt cuộc có mấy loại.

Qua khỏi ao là viện lạc thấp lùn.

Tào Đoạt dừng lại trước một gian không mấy bắt mắt, mở cửa gỗ cho Phương Khác, rồi không nói tiếng nào đứng ở cửa.

Phương Khác bước vào phòng, mới phát hiện trong phòng kỳ thật cực lớn. Bình phong to bự làm bằng trúc ngăn cách gian phòng thành hai nửa trong và ngoài. Trên bình phong in ba bóng người.

“Cha, sáng sớm cha bảo chúng con đến đây làm gì? Cha không ở nhà, chạy đến Côn Luân làm gì?”

“Hiền Hoa.” Phương Minh Hòa ngăn cản Phương Hiền Hoa nói tiếp, nhìn ra chỗ bình phong.

Phương Khác vòng qua bình phong, ôm quyền hành lễ: “Bái kiến Phương gia chủ.”

Quả nhiên ngồi sau bình phong là ba phụ tử Phương gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play