Diệp Vu Thời thả tay Phương Khác ra, nhìn hai phe giao chiến trong đại viện hoàng cung, bên môi hiện ý cười cực nhạt: “Quân không quân, phụ không phụ như thế, đương nhiên cũng là con không con.”

Lúc này vị trí của hai người đang ở trên nóc phủ thái tử, bên yếu thế trong cuộc chém giết. Mà dưới nóc nhà, thái tử cùng một đám môn khách mưu thần đều yên tĩnh ngồi trong đó.

“Hắn là một lòng cầu chết.” Diệp Vu Thời nói.

Phương Khác thuận theo tầm mắt Diệp Vu Thời nhìn cuộc chém giết ngoài phủ, thái tử thế bại đã rõ. Vị hoàng đế này quả thật nhẫn tâm. Hổ dữ còn không ăn thịt con, nhưng ông ta lại bức nhi tử của mình vào tuyệt lộ. Cuộc đấu trong đại viện hoàng cung này quả thật đáng sợ, rất khác biệt với tu tiên giới. Dù sao tu tiên giới lấy tu vi định mạnh yếu, mà trong tranh đấu sẽ càng thẳng thắn hơn.

Phương Khác nghĩ Đông Phương Vu Vân cũng tính là đã cứu y và Diệp Vu Thời một mạng. Hơn nữa trong những ngày này, bọn họ ở chung không tồi, đối phương đã dạy y không ít ‘tri thức’. Là tu tiên giả thì tuyệt đối không thể chen tay vào chuyện tranh đoạt hoàng quyền phàm giới. Nhưng xét về tình, hiện tại họ đều nên đứng ở chỗ này.

“Người môn phái phái đến là Tiêu sư thúc của Duy Pháp đường. Thập Phương của Tổ Sơn tự cũng đến. Có bọn họ ở đây, lão lừa trọc và Đao Tam Thiên kia nhất thời sẽ không thoát thân được.” Phương Khác nói.

“Cho nên, Côn Luân nên thanh lý môn hộ rồi.” Diệp Vu Thời mím môi cười, như ngọc quân tử. Chỉ là nụ cười ôn hòa này lại lộ ra một luồng máu tanh.

Phương Khác nhếch môi, hoàng đế điện hạ cũng chỉ thế mà thôi, giờ nói gì cũng quá sớm.

Chẳng qua môn hộ này cũng không dễ thanh lý. Biểu tình Phương Khác trở nên ngưng trọng, do tính đặc thù của giới môn, một lần giới môn mở người có thể thông qua cũng chỉ có hạn. Cho nên lần này phái Côn Luân chỉ phái đến sáu mươi mấy đệ tử Duy Pháp đường. Đối đầu với những tu sĩ được hoàng đế bồi dưỡng mấy năm nay, hơi có chút cố sức.

Mục tiêu của hoàng đế này, là giới môn. Thì ra lúc vị đại năng giả phân tách hai giới, lưu lại cách mở giới môn ở tu tiên giới, nhưng ở phàm giới lại lưu lại đại trận phong giới vĩnh viễn đóng giới môn. Bên Đông Phương Nguyên Bốc có ưu thế cực lớn.

“Huynh ngửi được vị phù trận.” Diệp Vu Thời nói.

Ngửi? Phương Khác ngẩn ra, nhìn theo ánh mắt Diệp Vu Thời, trên mái hiên đó là thụy thú phụng hoàng sư tử kỳ lân … tổng cộng mười con. Đây là ngụ ý thập toàn thập mỹ. Cũng chỉ có hoàng thành mới bố trí thế này.

Nhưng lúc này những thụy thú đó lại tỏa ra… khí tức quái dị, giống như bài xích…

Phương Khác thoáng cái ngẩng đầu nhìn ra chổ cửa thành phía đông, Tiêu trưởng lão của Duy Pháp đường cùng với vị Thập Phương hòa thượng từng có ‘duyên phận’ với y đang đối kháng cùng lão lừa trọc. Nhưng cho dù hai đối một, vẫn mơ hồ bị áp chế. Lão lừa trọc đó lợi hại vậy sao?

Đây là… Phương Khác nhìn những thụy thú tỏa ra khí tức kỳ dị kia.

“Đệ ở lại đây.” Diệp Vu Thời híp mắt lại, điểm chân bay về phía đông.

“Nếu hắn không muốn sống, đệ khuyên cũng vô dụng.” Câu cuối cùng bay vào tai Phương Khác.

Lúc này tại phủ lục hoàng tử.

Đông Phương Vu Vân bị mười mấy thị tùng vây trong viện, chỉ mặc áo lót màu trắng bên ngoài khoác ngoại y, thắt lưng chưa buột, tóc cũng để xõa, cực kỳ nhếch nhác.

Lồng ngực Đông Phương Vu Vân nhanh chóng phập phồng, mặt trướng đỏ bừng, rõ ràng tức giận không nhẹ.

Đông Phương Vu Vân đạp một cái lên thắt lưng thị tùng cản trước mặt mình: “Tránh ra! Ai cho ngươi lá gan cản đường bổn điện hạ?”

Thị tùng đó gắng gượng chịu một đạp, nhẹ rên một tiếng rồi trực tiếp quỳ xuống đất: “Điện hạ, xin ngài lưu lại trong phủ.”

“Điện hạ, xin ngài lưu lại trong phủ.” Mười mấy người nhất tề quỳ xuống nói.

Đông Phương Vu Vân chẳng thèm để ý, trực tiếp đi ra ngoài, nhưng một bước khó đi, bị thị tùng ôm chặt chân.

“Thứ khốn kiếp! Các ngươi ăn gan hùm mật gấu sao? Tránh ra cho ta!” Đông Phương Vu Vân hung tợn rút chân. Thị tùng vẫn ôm chặt, không thả lỏng nửa điểm.

“Điện hại, cầu ngài. Đừng ra ngoài, thái tử điện hạ, thái tử điện hạ không hy vọng ngài có một chút sơ suất nào.”

Đông Phương Vu Vân bình ổn hô hấp, không giãy dụa nữa, lạnh lùng nhìn thị tùng đó: “Vu Nhất, ngươi có buông hay không?”

“Tiểu nhân chết cũng không buông.” Vu Nhất nuốt vị tanh trong miệng, trảm đinh chặt sắt nói.

Soạt.

Đông Phương Vu Vân rút kiếm từ thắt lưng người khác lạnh lùng nói: “Tốt, bổn điện hạ thành toàn ngươi.”

“Lục điện hạ.” Lúc Vương Ngôn Hoa chạy đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng này.

“Ngươi cũng muốn cản ta?” Ngực Đông Phương Vu Vân phập phồng kịch liệt, ánh mắt đỏ bừng.

“Thái tử điện hạ dặn dò ta, phải trông chừng ngài cho tốt, đừng làm việc ngu ngốc. Ngài ấy nói Nghi phi, thái tử phi, còn có một tiểu đoàn tử đều giao cho ngài. Bảo ngài phụng dưỡng Nghi phi, trong khả năng của mình phải bảo trụ thái tử phi để nàng đừng làm chuyện ngốc. Còn phải giáo dục tiểu…” Vương Ngôn Hoa chậm rãi nói, hai mắt cũng đỏ bừng.

“Đủ rồi! Huynh ấy nghĩ huynh ấy đang phó thác sao? A? Ta phải tiến cung. Các ngươi đừng cản ta!”

“Đã muộn rồi.” Vương Ngôn Hoa nói: “Lão tướng quân hiện tại chắc đã đến nội cung, mà chỉ ý của hoàng thượng cũng đã soạn xong.”

“Khốn kiếp! Ngu xuẩn! Mẹ nó đều là ngu xuẩn! Huynh ấy muốn chết đúng không! Tốt không học, lại học cái gì bức vua thoái vị! Học cái gì bức vua thoái vị. Lão nương của bổn điện hạ đương nhiên bổn điện hạ sẽ chăm sóc tốt, nữ nhân của huynh ấy huynh ấy không biết chăm sóc sao? Còn tiểu đoàn tử, bảo nó theo bổn điện hạ học lưu luyến thuyền hoa làm một cậu ấm vô dụng sao?” Đông Phương Vu Vân tức giận quát lên, ném kiếm đi túm cổ áo Vương Ngôn Hoa: “Ngươi cứ nhìn huynh ấy đi chết như vậy? Bình thường không phải ngươi rất tài năng sao? Hả? Sao lúc này lại không cản huynh ấy lại? Cho dù đánh gãy chân huynh ấy, ngươi cũng phải cắt đứt suy nghĩ đó của huynh ấy. Đến đây giữ chân ta làm gì? Tại sao không có bất cứ ai cho ta biết? Các ngươi ai ai cũng liên kết lại che giấu một mình ta sao?”

Vương Ngôn Hoa yên lặng không nói.

Đông Phương Vu Vân chậm rãi thả cổ áo Vương Ngôn Hoa ra.

“Ta chỉ có một người anh ruột thôi, đại thần khắp triều đều nói huynh ấy nuôi ta thành phế vật. Nói ta chỉ biết ăn uống hưởng lạc… Mẹ nó ai bảo huynh ấy tài năng như vậy, trời sụp xuống, cũng có huynh ấy chống cho ta, đất nứt ra, có huynh ấy lắp lại cho ta. Huynh ấy muốn làm gì cũng không thể làm, ta muốn làm gì thì có thể làm đó. Sao huynh ấy không nghĩ thử… sao không nghĩ thử xem… nhất định phải thế sao? Nhất định phải thế sao?” Đông Phương Vu Vân dần dần khóc không thành tiếng.

Toàn viện đều yên tĩnh.

“Bốp.” Một tiếng thanh thúy, mọi người đều chấn động nói không ra lời.

Vừa rồi, vừa rồi Vương công tử tát điện hạ một cái.

Vương Ngôn Hoa chậm rãi buông tay, lạnh giọng nói: “Xem ra lục điện hạ cũng biết bản thân vô năng, cho dù là bùn nhão không thể trát tường, cũng tự biết rõ mình. Thái tử điện hạ bây giờ còn chưa chết, lục điện hạ không cần vội khóc tang. Có thời gian khóc, không bằng lục điện hạ nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.”

Đông Phương Vu Vân nhìn Vương Ngôn Hoa rất lâu.

“Bổn điện hạ hôm nay say rồi, người say nên đánh mất thần trí. Hôm qua ở lại trên thuyền hoa của Tô Tô.” Đông Phương Vu Vân khàn giọng nói, nhưng đã bình tĩnh trở lại.

Người trong viện cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức bắt đầu hành động, liên hệ với Tô Tô cô nương danh tiếng vang xa kia. Danh tiếng ăn chơi của lục điện hạ cả nước đều biết, mượn cái cớ này là hợp tình hợp lý. Tóm lại hiện tại quan trọng nhất chính là kéo lục điện hạ ra khỏi chuyện thái tử bức vua thoái vị một cách sạch sẽ hoàn chỉnh.

Trong mắt Vương Ngôn Hoa hiện vẻ an ủi, hắn cúi đầu, vén vạt áo chậm rãi quỳ xuống. “Thỉnh điện hạ trách phạt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play