Triển Chiêu vẫn nằm trong phòng ngủ. Xuyên qua kẽ hở của tấm rèm cửa sổ, cậu trông thấy những ánh đèn đường lấp lóe bên ngoài. Có lẽ giờ này Ngọc Đường đang nóng lòng tìm kiếm cậu. Không biết trong nhà có hay tin mình mất tích không, mẹ mà biết nhất định sẽ đau lòng mà khóc. Nguyệt Hoa bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện, có khi cũng vì mình mà nôn nóng. Dựa vào tình huống của mình lúc này, phải làm sao mới có thể trốn thoát được? Có lẽ còn phải nghĩ cách.

Triển Chiêu nằm suy nghĩ lung tung trên giường, cửa mở.

Triệu Trinh bưng khay đi vào, hắn hài lòng nhìn Triển Chiêu ngoan ngoãn nằm trên giường, mở miệng nói: “Ăn cơm. Không chuẩn bị cái gì, ăn tạm một chút đi. Qua mấy ngày nữa chúng ta rời khỏi đây, em muốn ăn gì tôi sẽ bảo đầu bếp làm cho em.” Nói, hắn đi tới bên giường, trước tiên đặt khay lên tủ đầu giường ở bên cạnh rồi kéo hai tay Triển Chiêu dậy, đỡ cậu ngồi dựa vào đầu giường. Triển Chiêu bị trói ngược hai tay, cũng không giãy giụa, chỉ cúi đầu lẳng lặng ngồi ở trên giường.

Triệu Trinh ngồi xuống, gắp đồ ăn lên đưa đến bên môi Triển Chiêu. Triển Chiêu vốn không muốn ăn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại tình huống như này cần nhất là phải duy trì thể lực, nếu không thì nhất định mình sẽ không vượt qua được. Liền thuận theo há mồm, đến lúc ăn vào Triển Chiêu mới phát hiện ra thứ này là cà tím. Đã rơi vào cảnh này rồi cũng không thể tùy theo sở thích của mình được, cho dù cậu có không muốn cỡ nào thì vẫn cố chịu đựng mùi vị khó chịu nhắm mắt mà nuốt hết xuống.

Triển Chiêu từ nhỏ đã không ăn cà, lý do rất buồn cười —— vì màu sắc của cà trông rất khó coi. Vì không ăn nên lâu dần cũng sinh ra không thích ăn. Sau khi ở cùng với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường vì muốn dỗ dành Triển thiếu gia bỏ đi cái tật xấu kén chọn đã phải vắt óc ra nghĩ đủ mọi biện pháp. Biết cậu chỉ là ghét màu sắc của cà, cho nên mỗi lần làm cà đều sẽ tỉ mỉ gọt hết vỏ đi, để lại phần thịt trắng nõn, hoặc nấu canh hoặc hầm, hoặc nhồi nhân thịt vào rồi đem rán giòn thơm phưng phức. Dụ cho Mèo con kén chọn khoái chí ăn nhiều thật nhiều.

Triển Chiêu máy móc ăn hết cơm Triệu Trinh đút vào miệng, mà trong lòng thì lại nghĩ đến đủ các điểm tốt của Bạch Ngọc Đường. Cậu ngoài  mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng âm thầm tự nói với mình, bất luận như thế nào cũng phải chạy khỏi chỗ này. Vì Ngọc Đường, cũng là vì mình! (Triển Miêu Miêu là vì tay nghề làm cà của Chuột Bạch mới muốn giữ lại?)

Sức ăn của Triển Chiêu vốn không lớn, giờ phút này nào có tâm tình ăn cái gì. Cố gắng lắm mới ăn được non nửa bát cơm, liền quay mặt qua chỗ khác: “Tôi không ăn được nữa.” Triệu Trinh cũng không nói nhiều, yên lặng thu dọn đồ, trước khi ra khỏi cửa phòng hắn quay lại nói với cậu: “Nghỉ ngơi thật tốt đi!”

“Chờ đã!” Triển Chiêu kêu lên, “Trước khi ngủ tôi muốn tắm rửa.”

Triệu Trinh đăm chiêu nhìn cậu một lát rồi gật đầu nói: “Được, em chờ một lát.” Nói xong, liền đi ra khỏi phòng. Một lát sau, Triệu Trinh quay lại, chỉ thấy Triển Chiêu đã ngồi ở bên giường chờ hắn. Hắn đi vào phòng tắm, chỉ một chốc sau, Triển Chiêu liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào truyền ra ngoài. Triệu Trinh đi ra khỏi phòng tắm, nhìn Triển Chiêu ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, không hề nói gì, lấy chìa khoá mở xích sắt quấn ở đầu giường, lại cởi dây thừng trói chặt Triển Chiêu ra. Triệu Trinh vừa cởi dây thừng vừa cười nhẹ nói: “Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, em chạy không thoát đâu!”

Triển Chiêu không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay vì bị trói lâu mà hơi tê cứng. Một lát sau, cậu đứng dậy, giả bộ đi về hướng phòng tắm. Triệu Trinh không đi theo cậu, chỉ đứng ở một chỗ không xa sau lưng Triển Chiêu. Đột nhiên, Triển Chiêu giơ tay lên đánh về phía Triệu Trinh. Triệu Trinh vốn không phải là đối thủ của Triển Chiêu, huống chi Triển Chiêu lại dốc hết toàn lực đánh một cú, lần này đánh ngay trúng ngực Triệu Trinh khiến hắn ngã ập xuống giường. Triển Chiêu không chờ Triệu Trinh đứng dậy, kéo phắt sợi dây xích trên giường trói tay phải của Triệu Trinh lại, rồi nhặt chìa khóa rơi trên giường bỏ vào túi áo.

Ngực Triệu Trinh trúng một phát, đau đến mức ngã ra giường, tuy cắn chặt răng nhẫn nhịn nhưng trong mắt lại ẩn chứa ý cười. Triển Chiêu không để ý đến, xoay người đi thẳng ra cửa phòng, vừa mở cửa thì một họng súng đen ngòm đã dí sát vào trán cậu.

Người cầm súng đứng ở cửa vóc dáng không cao lắm, nhưng lại rất to lớn. Tướng mạo phổ thông, mặc một bộ tây trang màu đen. Tuy đã thay đổi trang phục nhưng Triển Chiêu vẫn nhận ra, gã chính là kẻ đã dẫn mình đi ra ngoài ở quán cà phê.

Triển Chiêu bị súng chĩa vào, giật lùi từng bước từng bước trở về phòng. Cậu thầm mắng mình bất cẩn, nếu Triệu Trinh dễ dàng đáp ứng yêu cầu của mình thì chứng tỏ nhất định hắn đã chuẩn bị kỹ càng. Cậu tùy tiện ra tay, lại khiến chính mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Người kia lục lấy chìa khóa từ túi áo Triển Chiêu, ném cho Triệu Trinh. Triệu Trinh mở xích xong, đi tới bên người Triển Chiêu. Hắn ôm ngực, cười nhìn Triển Chiêu nói: “Đã sớm đã cảnh cáo em rồi! Đúng thật là không biết nghe lời a, phải bị phạt!” Lời còn chưa nói hết, Triệu Trinh đã tiến lên phía trước, cúi lưng bế ngang Triển Chiêu lên, cánh tay dùng sức giam chặt Triển Chiêu lại, không thèm quan tâm đến cậu liều mạng đánh đá mà cứ thế đi vào phòng tắm.

Triệu Trinh bế Triển Chiêu ném thẳng vào trong bồn nước nóng, Triển Chiêu không kịp đề phòng, bị nước xộc vào sặc lên sặc xuống. Triển Chiêu cả người ướt sũng ra sức giãy giụa trong bồn tắm lớn, Triệu Trinh nhấc chân bước vào trong bồn, hắn ấn Triển Chiêu vào trong nước, dùng sức xé quần áo của cậu ra. Triển Chiêu bị sặc vốn không phải là đối thủ của Triệu Trinh, tuy liều sức né tránh nhưng áo ngoài vẫn bị xé bỏ, lộ ra chiếc cổ trắng nõn. Triệu Trinh tàn nhẫn nói: “Tôi đã cảnh cáo em, tôi không thể chờ đợi đến khi chiếm được em nữa, nếu em cũng gấp gáp như vậy, tôi sẽ tác thành cho em!” Nói rồi đè người lên.

“Đồ khốn, cút ngay!” Triển Chiêu không biết lấy được sức lực từ đâu, nhấc chân đá vào người Triệu Trinh. Triệu Trinh bị đá ra, dựa vào thành bên kia bồn tắm, trong nháy mắt đó, tay Triển Chiêu bắt lấy một lưỡi dao cạo râu đặt ở bên bồn, cậu lập tức kề sát lưỡi dao mỏng manh vào cổ mình, nhìn chằm chặp Triệu Trinh: “Triệu Trinh, anh dám tiến lên một bước, tôi sẽ chết ngay trước mặt anh!” Nói, tay dùng sức, lưỡi dao liền cứa vào chiếc cổ mịn màng.

Trong khoảnh khắc Triệu Trinh còn đang do dự, dòng máu đỏ tươi đã theo cần cổ trắng nõn uốn lượn chảy xuống. Đối mặt với biến cố bất ngờ Triệu Trinh cũng có vẻ không kịp ứng phó. Hắn nhìn thấy máu tươi ồ ạt chảy ra, cũng hoảng sợ.

Nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, tên vệ sĩ liền vọt vào, giơ súng trong tay lên chĩa vào Triển Chiêu. Triển Chiêu thấy người xông vào, tay lại càng dùng thêm sức.

“Cút ra ngoài!” Triệu Trinh rống to với gã kia, tên vệ sĩ nhìn thấy chủ nhân nổi giận, cũng không dám ở lại, vội thu hồi súng rời đi. Triệu Trinh nhìn máu trên cổ Triển Chiêu, không khỏi đau lòng. Sau đó, hắn lại giơ hai tay lên, nhẹ giọng nói với Triển Chiêu: “Chiêu, em thả lỏng, đừng kích động!… Tôi không qua đó nữa. Em buông lưỡi dao xuống trước đã… Chiêu, nghe lời, em chảy máu rồi… Em cũng không muốn chết ở chỗ này đúng không? Để tôi cầm máu cho em!”

Có lẽ câu nói đó đã nhắc nhở Triển Chiêu, đúng vậy, cậu không muốn chết ở chỗ này, cậu còn muốn gặp lại Ngọc Đường của cậu!

Triển Chiêu thở hổn hển nặng nhọc, tay cầm dao dần dần buông lỏng, Triệu Trinh mượn cơ hội xông tới, đoạt được lưỡi dao, giật lấy một chiếc khăn tắm màu trắng ở bên bịt lại chỗ máu đang chảy trên cổ Triển Chiêu rồi ôm cậu ra khỏi bồn tắm.

Sớm đã có người tìm ra hòm thuốc đặt ở phòng ngủ, Triển Chiêu lúc này mới biết, thì ra ngoại trừ tên vệ sĩ mình đã biết mặt kia, canh giữ bên ngoài còn có một người khác. Chẳng trách Triệu Trinh lại cảnh cáo mình đừng hòng chạy trốn, hóa ra hắn đã sớm chuẩn bị, vẫn là chính mình bất cẩn khinh địch.

Vừa tranh đấu giãy giụa một trận lại thêm chảy máu, Triển Chiêu từ lâu đã không còn sức lực, cậu mặc kệ Triệu Trinh băng bó cho cậu, bấy giờ cậu mới phát hiện, thì ra tay cầm dao cũng bị cắt vào, chỉ là tình huống lúc đó không thể suy nghĩ gì nhiều, cũng không cảm thấy đau. Cũng may vết thương trên cổ không phạm vào động mạch chủ, vết thương cũng không tính là quá sâu, Triệu Trinh chỉ đơn giản cầm máu khử trùng, dùng gạc băng bó lại thì cũng không có gì quá đáng lo nữa.

Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu cả người ướt nhẹp, xoay người lại đi tới chỗ tủ quần áo, lục ra một bộ. Triệu Trinh suy nghĩ một chút, vẫn còn sợ hãi đối với chuyện xảy ra vừa nãy, hắn bèn cầm quần áo ném cho Triển Chiêu nói: “Cho em mười phút, thay xong thì gọi tôi!” Nói xong, liền đi ra ngoài.

Sau mười phút, Triệu Trinh đi vào nhìn thấy Triển Chiêu đã đổi xong quần áo ngồi ở bên giường. Hắn nhìn Triển Chiêu trên cổ, trên tay đều quấn đầy băng gạc, không khỏi đau lòng. Hắn đi tới, ôm Triển Chiêu vào trong lòng: “Đêm nay em ngoan ngoãn, tôi sẽ không trói em!” Thấy Triển Chiêu không trả lời, cũng không hề phản kháng, Triệu Trinh cho rằng cậu đã ngầm thừa nhận. Hắn bèn đỡ Triển Chiêu nằm xuống giường đắp kín chăn, còn mình thì đi qua một bên khác trèo lên giường, đưa tay ôm lấy Triển Chiêu.

Triển Chiêu nằm trong lồng ngực Triệu Trinh, thân thể cứng ngắc nhịn không được mà run lên. Cuối cùng cậu không nhịn được nữa, đột nhiên đẩy mạnh Triệu Trinh ra, ngồi bật dậy. Triệu Trinh bị biến cố bất ngờ dọa sợ cũng ngồi dậy, hắn nhìn bàn tay Triển Chiêu vì nắm chặt lại mà tiếp tục chảy máu, quát lên: “Em điên rồi sao? Muốn làm gì?”

Triển Chiêu vươn mình xuống giường, nhặt dây thừng lên ném về phía Triệu Trinh, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trói tôi lại! Nếu không tôi sẽ giết anh, sau đó nhảy ra ngoài từ chỗ này!”

Triệu Trinh trói ngược hai tay Triển Chiêu ra sau rồi khóa lại ở đầu giường, giận dữ đóng sập cửa lại, bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play