Bắc phong gào thét, tuyết lớn đầy trời. Một màu trắng xóa phủ trên nền đất.
Triển Chiêu đứng ở đầu tường, nhìn quân doanh phía trước, doanh trại chỉnh tề, quân kỳ phần phật. Bây giờ, chính là thời điểm biên thùy gian nan nhất một năm qua. Do tuyết lớn, song quân đã đình chiến năm ngày. Nhưng Triển Chiêu biết, cho dù song quân không khai chiến nữa, quân Tống cũng kiên trì không tới mùa xuân. Lương thảo mình mang đến chi viện lần trước đã chẳng còn mấy, binh sĩ trong thành đã bắt đầu húp cháo. Nếu như trong triều không phái thêm viện binh, đến lúc đó đại quân Tây Hạ không uổng một binh một tốt, là có thể chiếm được thành trì. Mà thành này vừa vỡ, cửa ngõ nước Tống sẽ bị mở ra. Thỉnh cầu cứu viện đưa đi đã lâu, nhưng vẫn chưa thấy viện binh. Chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
————————————————————————————
Lúc này Lý Nguyên Hạo đang trong tẩm trướng của mình, tỉ mỉ ngắm một bức chân dung.
Người trong bức họa siêu phàm thoát tục, tuy một thân nhung trang, nhưng biểu hiện lại bình thản ung dung, có thể sánh với trích tiên. Tranh này là Lý Nguyên Hạo bỏ ra nhiều tiền bạc mời mọc từng tên họa sĩ nổi như cồn mà lưu luyến Biện Lương đến vẽ, có thể nói sinh động. Nhưng trong mắt Lý Nguyên Hạo, tranh này tuy đẹp, cũng không thể bằng được người thực nửa phần. Chỉ là lúc này, cũng chỉ có thể ngắm chân dung, để giải nỗi khổ tương tư.
Cho đến giờ Lý Nguyên Hạo vẫn còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của y.
Người kia cưỡi một con ngựa đỏ thẫm, đứng trước trận. Y một thân chiến bào màu đỏ, áo giáp bạc. Áo choàng đỏ rực bị gió thổi bay phần phật phía sau, tựa như thiên binh từ trên trời giáng xuống. Kỳ lạ nhất chính là, người kia tuổi còn trẻ, lại có một mái tóc trắng như tuyết. Y dùng một sợi dây màu đỏ cao cao buộc mái tóc kia lên, bay bay trong gió.
Một khắc đó, Lý Nguyên Hạo đột nhiên cảm thấy, mình muốn chiếm được không chỉ là giang sơn Đại Tống bao la bạt ngàn, mà còn muốn con người như mộng như thật trước mắt này đây.
———————————————————————————
Chỉ chớp mắt, mùa xuân đã tới.
Gió xuân thổi ấm nước sông Biện Hà đóng băng đã lâu, thổi xanh liễu rủ phất phơ trong thành. Trong thành một cảnh tượng sung sướng, vì nghênh tiếp Đinh Triệu Lan chiến thắng trở về.
Hai tháng trước, trong triều nhận được tấu chương, chiến cục biên thành căng thẳng. Năm mươi ngàn đại quân bị nhốt trong thành, lương thảo không đủ qua mùa đông. Triệu Trinh không thể làm gì khác hơn là tạm thời triệu hồi Đinh Triệu Lan, suất lĩnh hai mươi ngàn binh lính, trợ giúp chiến cuộc biên thành.
Đinh Triệu Lan suất lĩnh quân Đinh gia đến biên thành thì, chỉ thấy hai quân Tống Hạ giao chiến đã lâu, Tống quân dũng mãnh phi thường, nhưng vì bị nhốt lâu trong thành, khuyết y thiếu lương, thể lực rõ ràng không địch lại.
Đinh Triệu Lan không nói hai lời, dẫn đầu đội quân gia nhập chiến cuộc, khiến cho đại quân Tây Hạ hoảng loạn một trận. Nguyên lai, đại quân Tây Hạ xuất chinh đã nửa năm có thừa, cũng là mệt mỏi không thể tả. Gặp phải kình địch, cũng chỉ uể oải ứng đối, huống hồ quân Đinh gia đột nhiên gia nhập chiến cuộc, làm cho đại quân Tây Hạ nhất thời hoảng loạn, xuất hiện bại thế.
Qua trận chiến này, đại quân Tây Hạ lui khỏi Tống cảnh ba mươi dặm.
Chỉ là, Đinh Triệu Lan lần này về kinh, mang đến không chỉ có tin tức đắc thắng, mà còn có tin dữ Triển Chiêu chết nơi sa trường…
————————————————————————
Đinh Triệu Lan vĩnh viễn không quên được Triển Chiêu ngày đó.
Khi hắn nhảy vào chiến cuộc, chiến mã của Triển Chiêu đã từ lâu không biết tung tích, ngân thương của y cắm trên đất ở bên người, tay cầm Cự Khuyết, hỗn chiến trong đám quân Tây Hạ.
Triển Chiêu lúc đó, từ lâu lực kiệt, chỉ là dựa vào nghị lực kiên cường khổ sở giãy giụa. Trong phút chốc, chỉ nghe tiếng tiễn vang lên, một mũi tên không nghiêng không lệch cắm vào ngực Triển Chiêu.
Triển Chiêu dùng Cự Khuyết chống đỡ thân thể của mình, quỳ một chân trên đất, một ngụm máu tươi trào ra.
Đinh Triệu Lan hét lớn một tiếng, thúc ngựa lao lên, muốn cứu Triển Chiêu. Chỉ là trước mắt một mảnh hỗn chiến, chỉ cảm thấy ngoài tầm tay với, hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn một gã tướng quân Tây Hạ cao lớn khôi ngô cướp đi thi thể của Triển Chiêu, hoàn toàn bất lực.
—————————————————————————
Một năm sau
Tây Hạ cùng Đại Tống nghị hòa.
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của quân Tống, Lý Nguyên Hạo biểu thị, có thể đưa di hài Triển Chiêu về.
Lại là một mùa đông gió tuyết phiêu diêu, Đinh Nguyệt Hoa một thân đồ trắng, đứng ở đầu thành Biện Lương. Biện Lương hầu như điều động toàn thành, chờ đợi quân Tây Hạ quân đưa quan tài Triển Chiêu tới.
Trong linh đường phủ phò mã, Đinh Nguyệt Hoa không thể tin vào đôi mắt mình.
Người nằm trong quan tài kia, dĩ nhiên là phu quân mình đã tử trận một năm trước sao?
Vì sao y vẫn còn có thể nằm vậy ở nơi đó, vô cùng sinh động?
Mái tóc bạc của y cao cao buộc lên, một tia không loạn.
Gò má y tái nhợt hao gầy thật giống như những khi bị bệnh.
Lông mi rậm và dài, nhu thuận rũ xuống, tựa hồ chỉ cần khẽ động đậy, là có thể khiến người ta nhìn thấy hai mắt sáng như nước.
Thân thể y cao lớn kiên cường, hãy còn mặc áo giáp khi xuất chinh.
Bên hông y treo lơ lửng thanh thượng cổ danh kiếm, tỏa ra quang hoa thăm thẳm.
Hai tay y đan vào nhau đặt trước ngực, chỉ có Đinh Nguyệt Hoa biết, trong chiếc túi gấm trong tay y có chứa vật gì…
Sứ giả Tây Hạ nói, năm đó đại vương của họ nhặt về xác thực là thi thể Triển Chiêu.
Hắn nói, trong lúc thu dọn di thể, bọn họ làm sao cũng gỡ không ra những ngón tay nắm chặt lấy túi gấm kia.
Hắn nói, Tây Hạ vương Lý Nguyên Hạo dốc hết lực lượng cả nước, tìm được một hi thế kỳ bảo —- Định Nhan châu —- chỉ cần đem hạt châu kia đặt trong miệng người chết, có thể bảo đảm thi thể không hỏng, trông rất sống động.
————————————————————————
Ngọc Đường, Ngọc Đường… Phải chăng ngươi chờ ta quá lâu đã thiếu kiên nhẫn rồi sao?
Đừng lo, kiếp sau, ta đi tìm ngươi là được rồi…
.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT