Ba ngày sau, Triển Chiêu theo Nguyệt Hoa công chúa tiến cung tạ ân thì nghe được tin Bạch Ngọc Đường độc xông Trùng Tiêu lâu.
Triển Chiêu bỏ ngoài tai lời khuyên can của tất cả mọi người, bỏ mặc công chúa gào khóc, hoàng đế nổi giận, đại nhân lo lắng, chạy vội về Khai Phong phủ. Mang theo Cự Khuyết, cưỡi bảo mã Mặc Vân của mình, phi thẳng đến Tương Dương.
Triển Chiêu phi như bay suốt dọc đường, quất mạnh vào con ngựa dưới thân, nghĩ đến Trùng Tiêu lâu kia vô vàn hung hiểm, trái tim Triển Chiêu càng thêm đau đớn. Trùng Tiêu lâu kia tiêu hao vô số tài lực của Tương Dương vương, mời không biết bao nhiêu thợ giỏi tay nghề, tiêu tốn mười mấy năm thiết kế xây dựng. Rất nhiều năm trước, nghe giang hồ đồn thổi, bên trong Trùng Tiêu lâu cất giấu vô số kỳ trân dị bảo, bí tịch võ công, nhân sĩ võ lâm dồn dập xông lâu. Thế nhưng đều rơi vào kết cục đầu một nơi thân một nẻo. Lần này Ngọc Đường, liệu có thể qua khỏi cửa ải này hay không?
Bất kể thế nào, Triển Chiêu chỉ hy vọng y có thể nhanh hơn nhanh hơn nữa. Hy vọng còn có thể tới kịp, tới kịp cùng hắn kề vai chiến đấu, tới kịp giúp hắn một tay, tới kịp… gặp hắn… một lần cuối…
Nói biết bao lời tuyệt tình như thế, bái đường thành thân ngay trước mặt hắn, Ngọc Đường, kiếp này ngươi nhất định sẽ không tha thứ cho ta. Nhưng Ngọc Đường, xin ngươi đợi thêm một chút, đợi thêm một chút nữa thôi… Triển Chiêu cưỡi trên lưng ngựa, đôi mắt không khỏi nhòe đi.
Khi Triển Chiêu tới Tương Dương vương phủ, Tương Dương vương phủ đã ánh lửa ngút trời, bên trong tiếng chém giết một mảnh, cầm kiếm nhảy vào trong phủ, nhằm hướng Trùng Tiêu lâu vừa đi vừa giết.
Binh sĩ trong phủ đã sớm sức cùng lực kiệt, một Bạch Ngọc Đường xông lâu đã khiến cho bọn chúng sứt đầu mẻ trán, huống hồ lại có thêm một nam hiệp giết người đỏ mắt. Triển Chiêu chém giết một đường, đến mức thây phơi như ngả rạ. Đến khi xông được tới trước Trùng Tiêu lâu, trên người Triển Chiêu cũng đã bị thương vô số, máu trên người ướt đẫm y sam.
Trước Trùng Tiêu lâu, Triển Chiêu tay cầm Cự Khuyết, mũi kiếm chỉ xéo mặt đất, máu nhỏ thành dòng rơi xuống. Trên người y không biết đã có bao nhiêu vết thương, dây buộc tóc cũng bị cắt đứt khi đánh nhau, tóc dài xõa ra, lúc này Triển Chiêu, chẳng khác nào Tu La tới từ địa ngục, tỏa ra từng trận sát khí.
“Mèo con~~~” Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.
Triển Chiêu theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người phi thân xuống từ trên nóc Trùng Tiêu lâu. Một thân bạch y của người kia đã sớm nhuộm dỏ, giữa lưng bị một cây điêu linh tiễn cắm sâu vào. Triển Chiêu chỉ cảm thấy lòng đau như cắt, nước mắt không tự chủ được lăn xuống, “Ngọc Đường~~~” tung người lên trước, đỡ lấy người rơi xuống.
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, vội vàng nói: “Minh thư đã đến tay, đi mau!” Dứt lời, liền kéo Triển Chiêu, không tiếp tục chiến đấu với thân binh hộ vệ trong phủ nữa, triển khai khinh công, chạy khỏi Tương Dương vương phủ.
Bờ sông nhỏ ngoại thành.
Ánh trăng vãi đầy mặt nước, sóng sánh trong trẻo, tiếng nước róc rách, phong cảnh hữu tình.
“Mèo con! Nghỉ một chút!” Bạch Ngọc Đường lảo đảo một cái, ngã nhào xuống đất. Triển Chiêu vội vã đỡ hắn, nhưng lại thấy một tay đầy máu. “Ngọc Đường~~”
“Mèo con! Đây là minh thư của lão tặc Tương Dương vương kia, Bạch gia gia đã lấy ra, giao cho Bao đại nhân đi.” Bạch Ngọc Đường lấy một cái hộp gỗ trong lòng ra, nhét vào tay Triển Chiêu. Chỉ một động tác câu nói này thôi đã khiến cho Bạch Ngọc Đường kiệt sức ngã xuống đất không đứng lên nổi.
Triển Chiêu đau lòng nhào về phía Bạch Ngọc Đường, đỡ lấy hai gò má tái nhợt của hắn, lòng đau xót không thôi.
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường thế này, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, cũng không biết nói gì, quá nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Ngọc Đường, Ngọc Đường… Là Triển Chiêu phụ Ngọc Đường…”
Bạch Ngọc Đường cười nắm lấy tay Triển Chiêu, “Mèo ngốc, mèo ngốc!” Còn chưa nói hết, đã phun ra một ngụm máu lớn, Triển Chiêu vội vàng dùng nội lực bảo vệ tâm mạch của hắn, lại bị Bạch Ngọc Đường ngăn cản, “Mèo con đừng uổng phí công sức, thân thể Bạch gia gia ta tự biết! Thời gian của ta không còn nhiều…”
“Không đâu, Ngọc Đường! Chúng ta lập tức trở về Biện Lương, tìm Công Tôn tiên sinh, tìm Lư đại tẩu, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì!”
“Mèo con! Nghe ta nói!” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo kia “Bạch gia gia ta hối hận rồi! Hối hận rằng không trói con mèo ngốc nhà ngươi ở bên người, hối hận ngày đó không mang ngươi đi. Mèo con, ta không hận ngươi, mấy ngày nay ta hận bản thân mình nhất. Hận tại sao mình không đem ngươi đi, giấu thật kỹ, ai cũng không cho gặp. Mặc kệ trong lòng ngươi có còn ta hay không, mặc kệ trong lòng ngươi có còn ta hay không…” Nói, đôi mắt Bạch Ngọc Đường lấp lóe ánh lệ quang.
“Mèo con, xin lỗi! Đáp ứng ngươi ‘Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi’ ta không làm được…” Bạch Ngọc Đường duỗi bàn tay dính đầy máu tươi ra, muốn sờ lên gương mặt đầy lưu luyến kia, nhưng sao tay lại nặng đến vậy, khoảng cách gần là thế, rồi lại xa xôi làm sao, tựa như gần trong gang tấc, mà xa cuối chân trời…
Không sờ tới sao? Càng lúc càng xa, càng lúc càng mơ hồ, thật không nỡ rời xa ngươi, Mèo con…
Triển Chiêu nhẹ nhàng nâng bàn tay kia lên, áp sát vào má mình, chỉ cảm thấy bàn tay ấy càng lúc càng lạnh, càng lúc càng lạnh. Đây không phải nhiệt độ mà Bạch Ngọc Đường nên có, con người trương cuồng ấy, con người chói lòa như vầng thái dương ấy, làm sao có thể lạnh lẽo nằm ở đây như thế này? Triển Chiêu quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời thét dài: “Ngọc Đường…”
Tiếng kêu thê lương ấy, vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng, thật lâu không tiêu tan.
Ngày thứ hai, người Khai Phong phủ cùng Hãm Không đảo tìm được ở bờ sông, là thi thể đã lạnh giá của Bạch Ngọc Đường, và Triển Chiêu bất tỉnh nằm ở bên, mái đầu trắng xóa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT