*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Hữu năm thứ hai, ngày mùng 9 tháng 7, trời trong.

Ngự Miêu?

Hừ, thật đúng là chán sống!

Trên đời này chỉ có một con mèo là đủ, Bạch gia gia muốn xem xem, là kẻ nào lại dám to gan tự xưng là Ngự Miêu như vậy!

Cái tên “Mèo”, chỉ có thể thuộc về y thôi!

Ngoài y ra, ai cũng không được giẫm chân vào cấm khu của Bạch gia gia, ai cũng không được!!

************************************

“Ngươi… tiện nữ nhân!”

Bạch Ngọc Đường hung tợn trừng Tông Nguyệt Kiến, ánh mắt tràn đầy phẫn hận —— phẫn hận với việc nàng dĩ nhiên làm hại Triển Chiêu. Hắn đã từng phát lời thề, phải bảo vệ Triển Chiêu, quyết không tiếp tục để y bị thương tổn. Nhưng bây giờ, nữ nhân này dĩ nhiên ở ngay trước mặt hắn…

“A! Ngươi tỉnh nhanh thật đó!”

Tông Nguyệt Kiến nhẹ giọng cười nói, nhưng trong mắt không thấy một chút ý cười.

“Ta chỉ muốn tìm đồ đệ của Tĩnh Phong, không liên quan gì đến ngươi, tiểu tử thối, nếu ngươi không muốn chết, thì ngoan ngoãn nằm lại kia cho ta! ‘Túy Hồng Nhan’ trên người ngươi cũng không dễ dàng giải khai như vậy đâu!”

Túy Hồng Nhan?!

Nghe thấy cái tên này, Triển Chiêu vốn dĩ mặt đã tái nhợt lại càng thêm trắng bệch. Y liều lĩnh gắng gượng đứng dậy, bước nhanh tới bên Bạch Ngọc Đường, nắm lấy cổ tay hắn.

“Mèo con?”

Triển Chiêu không để ý tới tiếng hô của Bạch Ngọc Đường, chỉ im lặng nghe mạch đập của hắn, sau đó vô lực đến mức run rẩy.

Đúng là Túy Hồng Nhan! Đúng là Túy Hồng Nhan rồi!

Y ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tông Nguyệt Kiến, thấy khóe môi nàng hiện ra đường cong tựa như cười mà không phải cười, cắn răng thảm thương nói:

“Tông tiền bối, người muốn tìm chỉ có một mình Triển Chiêu, tại sao phải liên lụy đến Ngọc Đường? Đạo Ảnh sư bá năm đó cũng không sầu oán người, người, vì sao người…”

“Cũng không sầu oán?!”

Tông Nguyệt Kiến cười thảm, sắc mặt lập tức lại trở nên lạnh lẽo: “Nếu đổi lại là trước đây, có lẽ ta sẽ không muốn liên lụy đến người ngoài, nhưng lần này ta đã dẫn ngươi đến đây, không hề có ý định buông tha cho ngươi. Nói thật đi! Năm đó ta vì La Sát mà không được ở bên Tĩnh Phong, hiện tại trên người ngươi lại có công phu ‘Yến Tử Phi’ của La Sát, cùng công phu của Tĩnh Phong, vậy ngươi nói xem, hai người kia nợ ta, ta có phải là nên đòi lại từ ngươi?”

Tất cả những chuyện này rốt cuộc là gì, Bạch Ngọc Đường nghe xong chỉ có thể nói là rơi vào sương mù, những bí ẩn này đừng nói là hắn, ngay cả Triển Chiêu cũng chỉ biết sơ qua. Nhưng chỉ với chút hiểu biết sơ đó, cũng đủ để y minh bạch, Tông Nguyệt Kiến hận sư phụ và cô cô đến tận xương tủy.

Nhưng Bạch Ngọc Đường không hiểu, hắn nghe Tông Nguyệt Kiến nói loạn thất bát tao một hồi, tính khí sớm đã không chịu được, đầy mặt không kiên nhẫn nói:

“Ngươi nói đòi lại thì đòi lại? Thật chẳng có đạo lý, nợ ngươi là Tĩnh Phong và La Sát, liên quan gì đến Mèo con! Ân oán của thế hệ trước các ngươi nên do các ngươi tự mình xử lý, vô duyên vô cớ tìm tới chúng ta làm gì?!”

“Ngọc Đường!” Triển Chiêu cau mày kêu một tiếng. Nhưng Tông Nguyệt Kiến lại tiếp lời Bạch Ngọc Đường:

“Theo như ngươi nói, ta nên đến Võ Đang, đánh một trận một mất một còn với Tĩnh Phong và Đạo Ảnh!”

“Ta!” Bạch Ngọc Đường yên lặng, tuy hắn phóng đãng bất kham, nhưng vẫn vô cùng quan tâm tới lão sư phụ gàn bướng cùng lão ngoan đồng sư bá, đương nhiên không thể để Tông Nguyệt Kiến đến tìm sư phụ gây rối.

“Nếu vậy, ngươi chỉ cần tìm một mình ta là được rồi!” Vì bị trúng độc, Bạch Ngọc Đường phải dùng móng tay đâm thật sâu vào da thịt, lấy đau đớn để miễn cưỡng duy trì thần trí tỉnh táo, “Họa Ảnh ở trong tay ta, tất cả nợ nần của Mèo con đương nhiên cũng nên do ta chịu. Ngươi thả Mèo con, lấy mạng một mình ta! Bạch Ngọc Đường ta quyết không thối lui!”

“Không được! Ngọc Đường!” Triển Chiêu vội vàng lao tới che miệng Bạch Ngọc Đường, đồng thời quay sang Tông Nguyệt Kiến:

“Cho ta thuốc giải Túy Hồng Nhan, Triển Chiêu sẽ ngay lập tức tự vẫn ở trước mặt người! Như vậy đủ chưa?!”

“Ưm…” Ngay tức khắc, mắt Bạch Ngọc Đường trợn to hết cỡ, hắn hung hãn trừng Triển Chiêu, đã thấy Triển Chiêu quay về phía hắn nở một nụ cười hết sức dịu dàng.

Sau đó, y đưa tay điểm huyệt đạo của hắn.

“Chuột ngốc,” Triển Chiêu chậm rãi đứng lên, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Bạch Ngọc Đường, “Từ nay về sau, Mèo con sợ là… không thể bồi tiếp ngươi nữa. Ngươi phải nhớ kỹ, chí ít vì ta, nhất định phải hảo hảo sống tiếp a!”

Y dồn hết tâm trí dùng biệt danh giữa hai người từ nhỏ đến lớn, bởi lẽ y biết, qua ngày hôm nay, e rằng y sẽ chẳng còn cơ hội dùng cái tên đó nữa.

Mèo con và con chuột…

Diện vô biểu tình, y chuyển hướng sang Tông Nguyệt Kiến, nói:

“Tông tiền bối, ân oán giữa người và sư phụ cùng cô cô, Triển Chiêu không rõ lắm, nhưng Triển Chiêu cũng hiểu, là họ nợ người. Người muốn trả thù, vốn cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là, Ngọc Đường hắn vô tội, kính xin người ban cho thuốc giải, Triển Chiêu từ nay về sau xin mặc người xử trí.”

Tông Nguyệt Kiến vẫn lạnh lùng nhìn cử động giữa hai người, thấy Bạch Ngọc Đường muốn thay Triển Chiêu trả nợ, lại bị Triển Chiêu điểm huyệt đạo, ánh mắt lúc đó vô tình xuất hiện một tia xao động. Giờ lại thấy cặp mắt không chút thối lui của Triển Chiêu, đôi môi hơi mở, nhưng chung quy không nói gì, mà chỉ lạnh lùng bỏ lại hai viên thuốc đỏ thẫm.

“Một cho tên tiểu tử này, một cho tên Âu Dương Xuân ngoài kia —— Triển Chiêu, ta hỏi ngươi, nếu như ta giết ngươi, ngươi có oán ta không?”

Triển Chiêu không đáp, chỉ đem thuốc giải bỏ vào miệng Bạch Ngọc Đường, đặt một viên thuốc giải khác vào tay Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng nói:

“Ngọc Đường, huyệt đạo của ngươi hai canh giờ sau sẽ giải. Đến lúc đó… Âu Dương đại ca xin nhờ ngươi.”

Y không nhìn vào ánh mắt như muốn nuốt sống y của Bạch Ngọc Đường, cuối cùng đưa mắt nhìn hắn, sau đó đứng lên.

“Tông tiền bối, Triển Chiêu… tùy người xử trí.”

“Không!”

Huyệt đạo Bạch Ngọc Đường bị điểm, căn bản nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tông Nguyệt Kiến đánh một chưởng vào người Triển Chiêu, sau đó…

Màu đỏ nhuộm đầy thân nhiều không kể xiết…

bk_40c3cb07f285f63b4ed1032371e8720d_rqsmk5

Vĩ thanh

Bốn năm sau ——

Bạch Ngọc Đường vẫn luôn nhớ tới cái ngày của bốn năm về trước.

Một chưởng của Tông Nguyệt Kiến tưởng như rất nhẹ, nhưng chỉ trong nháy mắt đã lấy đi tính mệnh.

Tính mệnh ấy, thuộc về người mà đời này hắn trân trọng nhất.

Hắn vẫn nhớ cảm giác bi phẫn tưởng như chết đi lúc đó, cũng nhớ bản thân mình khi ấy liều lĩnh muốn phá huyệt đạo xông tới đòi mạng người kia đến thế nào.

Thế nhưng, sau đó Tông Nguyệt Kiến đã nói rất nhiều với hắn, đều là gì đó hắn nhớ không rõ, nhưng có một việc, hắn vẫn nhớ rõ ràng:

Nàng ta mang thi thể y đi, nói với hắn, nếu như hắn muốn mang thi thể Triển Chiêu về, thì khổ luyện võ công, nàng sẽ ở Vũ Di Sơn chờ hắn đến.

Hắn không biết nữ nhân này rốt cuộc là đang suy nghĩ gì, thế nhưng, thi thể Triển Chiêu, bất luận thế nào hắn cũng phải đem về.

Đây cơ hồ đã trở thành động lực để hắn khổ luyện võ công.

Dùng thuốc giải trong tay cứu Âu Dương Xuân cũng bị trúng độc, Bạch Ngọc Đường không nhìn vẻ mặt đầy nghi vấn của Âu Dương Xuân, tự ý nhấc Họa Ảnh rời đi.

Sau đó, hắn trở lại Hãm Không đảo —— nơi đó là nhà hắn.

Hắn muốn mang Triển Chiêu trở về —— nhà…

Trong phòng Triển Chiêu, hắn tìm thấy cuốn nhật ký của y, trong đó ghi chép rõ ràng từng sự việc của y từ nhỏ đến lớn, nhưng cái tên xuất hiện nhiều nhất, chính là “Con chuột trắng”.

Tim vào thời khắc ấy đau đến mức muốn vỡ ra thành từng mảnh, hắn nắm thật chặt cuốn nhật ký, nước mắt lặng lẽ trào ra.



Dần dần, thanh danh Ngũ Thử Hãm Không ngày càng lan xa, nhưng lòng hắn ngày càng thêm trống vắng, hành sự cũng ngày càng tàn nhẫn bất thường.

Làm việc tốt có gì hay? Quay đầu lại còn không phải sẽ bị người lợi dụng thương tổn?

Năm đó nếu không phải hắn chạy đi cứu Tông Nguyệt Kiến, có lẽ sự tình sẽ không đến mức như này…

Vì lẽ đó, hắn đối xử người khác không bao giờ lưu tình, bởi vì từ lâu đã không cần phải lưu tình.

Cự Khuyết cũng bị Tông Nguyệt Kiến mang đi, mà Họa Ảnh thì hắn vẫn giữ, bởi vì đây là kiếm Triển Chiêu tặng cho hắn, cũng là hồi ức của hai người bọn họ.

Chuyện trên giang hồ, không còn là trọng điểm quan tâm của hắn, vì vậy mà hắn vẫn không chú ý đến, có những ai dần dần nổi lên ở giang hồ, có những ai chìm vào dòng xoáy ở giang hồ.

Mãi đến tận ngày ấy, các huynh trưởng của hắn mang về một tin.

Nam hiệp Triển Chiêu, được đương kim thánh thượng phong làm “Ngự Miêu”, trở thành tứ phẩm đới đao hộ vệ của phủ Khai Phong.

Cái tên Triển Chiêu này, hắn vẫn cho rằng vẻn vẹn là trùng tên trùng họ, vì vậy cũng không quan tâm quá nhiều. Nhưng bây giờ nghe tin tức này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mạnh, tựa như có thứ gì đó vỡ ra từ đáy lòng.

Cái người trùng tên trùng họ với Mèo con, dĩ nhiên tiến vào quan trường, thậm chí còn —— tự xưng Miêu?!

Không thể tha thứ!

Chỉ là, mơ hồ, trong lòng hắn có một loại mong mỏi ——

Muốn đi gặp người kia một lần, muốn đi…



Đêm trăng, gió mát.

Tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu mới nhậm chức yên lặng canh giữ trong phủ Khai Phong.

Từ khi y lựa chọn vào chốn quan trường, y biết một đời mình sẽ không còn ung dung được nữa.

Bốn năm trước y từng bị thương rất nặng, đến khi tỉnh lại, mới biết mình được cứu —— nói xác thực, người tổn thương mình không biết vì sao bỗng nhiên lại tha cho mình, dùng một loại kỳ dược bảo đảm cho tính mạng mình.

Dược kia, gọi là “Võng Lưu Ngân”, chỉ cần người còn sót lại một hơi, thì có thể cứu được. Nhưng, dược này có một tác dụng phụ, đó là, người dùng nó, sẽ quên đi người mà mình yêu thương nhất.

Vì vậy mà Triển Chiêu nhớ sư phụ Tĩnh Phong. Nhớ cha mẹ, nhớ sư bá Đạo Ảnh, La Sát cô cô, nhưng lại quên mất duy nhất một người.

Một người đối với y mà nói vô cùng quan trọng.

Bốn năm qua, y vẫn lang bạt trên giang hồ, vừa hành hiệp trượng nghĩa, vừa tìm kiếm ký ức còn trống của mình. Vì bản thân y võ công cao minh, lại thêm hành vi hiệp nghĩa, nên đạt được xưng hào “Nam hiệp”.

Sau đó, y gặp được Bao Chửng, vì thủ hộ một mảnh thanh thiên này, dứt khoát từ bỏ cuộc sống tiêu dao tự tại trong chốn giang hồ, dấn thân vào công môn.

Nhưng, khoảng trống trong trái tim y, vẫn còn đó.

Mãi đến tận đêm hôm ấy, một bóng trắng hung hăng xuất hiện ở đầu tường phủ Khai Phong.

Bốn mắt nhìn nhau. Dường như hết thảy đều bất động vào khoảnh khắc ấy…Toàn văn hoàn.

Lời tác giả:



Thật ra lúc viết đoạn đầu tiểu sinh đã nghĩ đến kết cục này rồi, viết phần giữa, cũng chỉ vì tiểu sinh muốn viết một cuộc sống đầy trùng hợp của hai người. Nếu như các vị tinh tế, thì có thể phát hiện ra trong này có nhiều chỗ tiểu sinh đã cố gắng ám chỉ tới chuyện xảy ra trong tương lai. Chẳng hạn như Cự Khuyết và Họa Ảnh, chẳng hạn như hai người gặp gỡ cùng chung sống, chẳng hạn như…

Bỏ đi, không liệt kê ở đây. Sau đó Triển Chiêu có thể khôi phục được ký ức hay không xin mọi người tự tưởng tượng, hậu văn —— đến đây còn cần hậu văn sao? Chuyện xảy ra tiếp theo giữa hai người, rất nhiều truyện đã có rồi, xin mọi người tự mình liên kết…

Tin rằng mọi người đều đã nhận ra, cái gọi là “Lưu ngân”, chính là chỉ hai quyển nhật ký. Kỳ thực tiểu sinh ban đầu muốn đi theo con đường hài hước, bất đắc dĩ tiểu sinh thực sự là không có khiếu hài hước, càng viết về sau, lại càng nặng nề hơn —— cuối cùng thì biến thành cái mà mọi người thấy lúc này đây… Haizzz, tiểu sinh biết phần sau trình độ kém hơn phần đầu rất nhiều, cơ mà tiểu sinh muốn biến mất ngay tức khắc, thực sự là không thể viết tốt hơn được nữa…

Với lại, tiểu sinh đào nhiều hố cùng một lúc quá, văn phong khó tránh khỏi bị lẫn lộn. Vẫn xin mọi người thông cảm.

Ngoài ra, về vấn đề gút mắc lúc trước của Tĩnh Phong Đạo Ảnh La Sát Tông Nguyệt Kiến, nếu các vị thân hữu có hứng thú, tiểu sinh sẽ viết một phiên ngoại, vẫn là chương mới ở bổn lâu. Có điều, không liên quan đến Thử Miêu, chắc là không mấy người có hứng thú…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play