Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Hãm Không đảo, trong phòng Lô Phương, Lô đại tẩu tựa như đang suy nghĩ chuyện gì. Lô Phương vừa bước vào cửa phòng liền nhìn thấy thê tử mình đang mặt đầy tâm sự.

“Tú Tú, muội làm sao vậy?” Lô Phương thấy mình vào được một lúc lâu rồi mà nàng vẫn chưa nhận ra, không khỏi có chút lo lắng hỏi. Kể từ sau khi lão Ngũ gặp chuyện không may, Triển Chiêu bị bệnh, thê tử mình vẫn thường lâm vào trầm tư như vậy. Lúc đầu, tựa hồ phần lớn là thương tâm, nhưng kể từ khi lão Tứ trở về lại trở nên có chút không giống. Nhưng rốt cuộc không giống chỗ nào, chính mình cũng không nói rõ được.

Lô phu nhân giật mình, hồi thần lại. Thấy Lô Phương đang lo lắng nhìn mình, trong lòng ấm áp. “Đương gia, Tiểu Miêu nói ngày mai y sẽ đi Tương Dương, muội đã đáp ứng y. Huynh xem…”

“Tú Tú, nàng sao có thể đồng ý với y!” Lô Phương nóng nảy, “Tiểu Miêu còn chưa khoẻ, kể từ sau khi Ngũ đệ gặp chuyện không may, y lại càng ngày càng tiều tụy hơn …”

“Đương gia, huynh đừng vội, trước hãy nghe muội nói đã.” Lô đại tẩu trấn an Lô Phương đang kích động, “Huynh cũng biết Tiểu Miêu cố chấp thế nào rồi, ai cũng cản không được. Thay vì để y len lén một mình đi Tương Dương, còn không bằng để Nhị đệ đi cùng y. Dù sao thì hai ngày nữa, chúng ta cũng cùng đến đó. Đừng nói với muội là huynh không có ý định đấy nhé!” Lô phu nhân nhìn Lô Phương vừa nghe thấy mình cũng muốn đi liền thay đổi sắc mặt, “Nếu huynh dám bỏ muội ở lại trên đảo, muội sẽ tự mình đi!”

Lô Phương lập tức im lặng suy nghĩ một chút, để cho nương tử mình một mình lên đường. Trời ạ, thật sự là quá kinh khủng! Vạn nhất trên đường có ai chọc phải nàng… Lô Phương nghĩ đến thủ đoạn chỉnh người của phu nhân mình, không khỏi rụt cổ lại. Phải biết rằng, y và độc vốn là cùng một nhà, Lô phu nhân có bao nhiêu biện pháp giải độc thì cũng có thể chế ra bấy nhiêu loại độc, chỉ là những loại dược này không làm chết người được thôi. Nhưng như vậy cũng đã đủ khiến người ta khiếp sợ rồi. Cân nhắc hồi lâu, Lô Phương cuối cùng quyết định, vì những người vô tội trên đường, hắn cũng chỉ có thể mang theo phu nhân mình cùng đi mà thôi. Tam đệ à, ta tin đệ có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ta mà, phải không? Lô Phương nói thầm trong lòng, trên mặt lộ ra một nụ cười trấn an: “Tú Tú, ta làm sao có thể để nàng lại trên đảo chứ? Ta nhất định sẽ dẫn theo nàng cùng đi. Trên đảo không thể không có người, ta để Tam đệ lưu lại. Về phần Nhị đệ, ta sẽ nói đệ ấy ngày mai cùng Tiểu Miêu rời đảo.”

Lô phu nhân thấy chuyện đã thành, cũng không nghiêm mặt nữa: “Vậy huynh nhớ nói với Nhị đệ và Tam đệ một tiếng! Muội mệt rồi, ngủ trước một lát, đến bữa tối nhớ tới gọi muội.” Nàng nói xong liền đứng dậy, mặc kệ Lô Phương mặt như trái khổ qua, xoay người vào phòng trong nghỉ ngơi.

Lô Phương mặt mũi đau khổ, hắn biết nói với Tam đệ tính khí nóng nảy này thế nào đây? Bất quá, nếu dùng uy nghiêm của đại ca đi áp, hẳn là hữu dụng đi! Ngẫm nghĩ một chút, Lô Phương lại thấy yên lòng, Tam đệ mình đúng là nóng tính, nhưng cũng không đến nỗi không nghe lời người đại ca này.

Bên trong Thông Thiên quật, Bạch Ngọc Đường vẫn áo trắng như tuyết, đang ngồi xếp bằng trên giường đá. Đối diện là Tưởng Bình ngồi trên băng đá. Hai người tựa như đang thương lượng chuyện gì.

“Tứ ca, huynh cảm thấy bước tiếp theo, nên làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tưởng Bình, “Miêu Nhi muốn đi Tương Dương, đệ không thể lộ diện, chỉ có thể âm thầm đi theo. Liệu có biện pháp nào để đệ không cần phải ẩn nấp hay không? Dịch dung, liệu có thể bị lộ không?”

Tưởng Bình nhìn Ngũ đệ mình khó có lúc không được tự tin, an ủi: “Ngũ đệ, đệ yên tâm, cứ tin tưởng đại tẩu, khẳng định là sẽ không có vấn đề gì đâu. Hơn nữa, công lực của Tiểu Miêu không dưới đệ, mặc dù bây giờ thân thể không tốt nhưng có đại tẩu, sẽ không sao. Ngược lại chính là đệ phải cần tăng cường chú ý. Thân thể đệ cũng còn chưa khoẻ, lại muốn đi Tương Dương. Có điều, ta có biện pháp để người khác tuyệt đối không nhận ra đệ.”

“Biện pháp gì?” Bạch Ngọc Đường vừa nghe có cách liền gấp gáp hỏi. Thần sắc nôn nóng khiến Tưởng Bình không khỏi kinh ngạc, cũng có chút buồn cười. Chưa từng thấy qua Bạch Ngọc Đường dù trời có sập xuống cũng không thấy hốt hoảng lại có vẻ mặt như thế a.

“Đổi bạch y của đệ đi, đừng mặc y phục màu trắng nữa, sau đó thì dịch dung thành gương mặt khác. Như vậy khẳng định không còn vấn đề!” Tưởng Bình hài hước nói, hồn nhiên không biết người đối diện lại nghiêm túc cân nhắc ý tưởng đùa giỡn của hắn.

Thấy Bạch Ngọc Đường vì một câu nói đùa của mình mà chìm vào suy nghĩ, Tưởng Bình cảm thấy sự tình có chút khinh suất. Nghĩ đến Cẩm Mao Thử luôn là một thân bạch y, nay lại mặc y phục màu sắc khác, Tưởng Bình đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình. Có điều lại cảm thấy lời của mình cũng có chút đạo lý, chỉ cần Bạch Ngọc Đường không mặc bạch y, tỷ lệ bị người khác nhận ra sẽ rất nhỏ. Người trong thiên hạ đều biết, Bạch Ngọc Đường chỉ mặc bạch y.

“Tứ ca, huynh đi tìm giúp đệ mấy bộ áo khoác xanh lam đến đây, hoặc là màu đen cũng được. Chỉ hai màu sắc này thôi, những màu khác đệ nhất định không mặc!” Bạch Ngọc đường trầm tư hồi lâu mới quyết định. Tưởng Bình thấy trên mặt hắn đầy kiên định, biết Ngũ đệ mình đã hạ quyết tâm thì cũng gật đầu, không nhiều lời nữa. Vì Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng đã nhẫn nhịn lâu như vậy, này chỉ là đổi màu sắc y phục, cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.

“Ta biết rồi! Vậy ngày mai phải làm sao? Tiểu Miêu đã muốn đi, đệ định làm thế nào?” Tưởng Bình hỏi.

“Vì vậy, Tứ ca huynh phải nhanh lên mới được. Ngày mai trước khi trời tối nhất định đệ phải rời đi, làm phiền Tứ ca an bài thoả đáng những chuyện liên quan.” Bạch Ngọc Đường không chút nghĩ ngợi mà trả lời.

Tưởng Bình gật đầu: “Vậy ta đi tìm y phục cho đệ trước, đến khi trời tối, ta sẽ đưa cùng cơm tối đến cho đệ.” Tưởng Bình vừa nói vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi. Bây giờ Hãm Không đảo, ngoại trừ huynh đệ nhà mình cùng đại tẩu, không người nào có thể tin tưởng. Nhưng biết được chân tướng cũng chỉ có mình và đại tẩu. Không phải là không muốn để người khác biết, chỉ là trước khi có được chứng cứ xác thực, càng nhiều người biết càng không an toàn. Cho nên, vì không muốn để người khác sinh nghi, hắn cũng chỉ có thể cẩn trọng từng li từng tí một. Cũng may Hãm không đảo cơ quan dày đặc, có một số cơ quan không phải là người trong nhà thì căn bản không thể biết được. Cho nên đến bây giờ hắn vẫn không bị hoài nghi.

“Vậy Tứ ca, huynh phải hết sức cẩn thận!” Bạch Ngọc Đường đứng dậy tiễn Tưởng Bình. Nhìn Tương Bình đi xa dần, thần sắc hắn có chút phức tạp, trầm tư thật lâu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài. Một mình gánh hết thảy trách nhiệm cũng thật mệt mỏi. Bây giờ rốt cuộc hắn cũng đã hiểu, những ngày tháng qua mèo kia đã vất vả cực khổ đến thế nào. Mình bây giờ còn có Tứ ca cùng đại tẩu giúp đỡ, mà con mèo kia, lúc đó chỉ có thể một mình gánh chịu hết tất cả. Cũng rốt cuộc hiểu được, tại sao trên mặt Miêu Nhi luôn có nhiều mỏi mệt cùng ưu sầu như vậy. Có điều, chỉ cần còn sống sót là còn có cơ hội tiếp tục bảo vệ che chở cho người kia rồi. Lấy ngọc bội mà đại tẩu chuyển cho mình ra, trên mặt Bạch Ngọc Đường hiện lên một nụ cười ấm áp. Miêu Nhi, ta nhất định sẽ cùng ngươi đồng thời quay về!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play