Tháng mười hai nhanh chóng trôi qua, trận tuyết liên quan đến đại giáo quan Âu Dương Xuân kia, cũng lặng lẽ lướt ngang qua ký ức mỗi người. Âu Dương Xuân rời đi đã từng làm dậy lên một đợt bàn tán sôi nổi không hề nhỏ trong trường, nhưng theo chân tháng mười hai qua đi cũng dần dần lắng xuống.
Gần tết, kì nghỉ đông của bọn họ cũng lặng yên đến.
Nhà Công Tôn Sách khá xa, Bao Chửng giúp cậu xách một đống hành lý to to nhỏ nhỏ, đưa cậu đến tận ga xe lửa.
Bao Chửng trên cổ còn đeo chiếc khăn quàng mà Công Tôn Sách tặng cho khi tuyết mới rơi, một mặt nghiêm túc cứ lải nhải dặn đi dặn lại cậu trên đường chú ý an toàn, chú ý giữ ấm.
Công Tôn Sách vốn có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng thấy ánh mắt Bao Chửng nghiêm túc, rốt cuộc lại quay đầu đi chỗ khác, khẽ gật một cái.
Tiếng còi tàu vang lên, mang theo một đoàn xe chật cứng người tha hương, lao về phía trước.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau về nhà, khí trời lạnh giá, lúc họ về đến nhà, hai tay hai chân đều đã lạnh cóng.
Bạch Ngọc Đường nắm lấy tay Triển Chiêu, vốn là muốn đặt lên cổ mình để sưởi ẩm, nhưng không đề phòng lại bị Triển Chiêu trốn, chụp mũ áo lên đầu hắn. Lông vũ trên mũ áo cọ vào mặt hắn, hơi ngứa.
Bạch Ngọc Đường liền cười ha ha, vừa xoa xoa tay vừa đẩy cửa ra.
Như cũ, hết thảy đều là như cũ.
Mẹ Bạch ngồi trước bàn mỉm cười dịu dàng, tựa như thời gian trong căn nhà này chưa từng trôi đi. Trên bàn bày hai đôi bát đũa, trong bát đựng canh còn nóng nổi.
“Mừng các con về nhà.” Dì nói, một sợi tóc bạc bị ánh nắng khúc xạ lấp lánh.
Trong nháy mắt ấy, Triển Chiêu có loại cảm giác bỗng dưng muốn khóc.
Đêm trước giao thừa.
Hương vị năm mới càng lúc càng đậm.
Cho dù ngồi trong nhà, cũng có thể nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ của đám trẻ con đi ngoài đường cùng tiếng pháo râm ran.
Bạch Ngọc Đường bị mẹ Bạch sai đi mua pháo đốt, Triển Chiêu tẻ nhạt cũng định ra ngoài đường đi dạo.
Cận tết chính là thời điểm náo nhiệt, ngay cả ngày đông lạnh lẽo cũng không ngăn được thứ nhiệt tình chào đón mùa xuân này. Người qua qua lại lại cũng có chút nhận thức Triển Chiêu, bèn cười chào hỏi cậu, Triển Chiêu cũng mỉm cười với từng người từng người, cho đến khi gặp một người mà có nằm mơ cậu cũng chẳng ngờ là sẽ hội ngộ.
Nhan Tra Tán đứng trước mặt cách cậu mười mét, mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu.
“Triển Chiêu, đã lâu không gặp.”
Cuối cùng họ chọn một quán cà phê nhỏ, ngồi đối mắt nhau sát cửa sổ. Triển Chiêu gọi hai ly cà phê, sau đó bọn họ liền câu được câu không bắt đầu trò chuyện.
Tướng mạo của Nhan Tra Tán không thay đổi, chỉ là khí chất thêm u buồn một chút, trên cằm cũng bắt đầu mọc râu.
Cậu ta nhấp một hớp cà phê, hai mắt chăm chú nhìn Triển Chiêu.
“Ngọc Đường nói các cậu cùng nhau, tôi mới đầu vẫn chưa thể tin tưởng, ” cậu ta nói, nở nụ cười, “Bởi vì trong ấn tượng của tôi, hai người các cậu là không cùng xuất hiện. Trước đây Ngọc Đường nói các cậu ở cùng một chỗ thì tôi còn giật mình.”
Triển Chiêu sờ sờ mũi, có chút lúng túng. Khi đó cậu và Bạch Ngọc Đường vẫn còn trong thời kỳ thiếu niên xích mích, lúc ấy nói chuyện với nhau cũng không tính là quá nhiều, huống hồ họ không cùng lớp, gặp nhau cũng hầu như là sau khi tan học về nhà, hoặc là ở trên hành lang nào đó vội vã chạm mặt, khuỷu tay va vào nhau, sau đó là một tiếng lười biếng không có chút thành ý nào “Ây da, đụng vào cậu a.”
Nếu là người khác sớm chiều ở chung như vậy, sợ là từ lâu các loại vui cười tức giận, đã thành quen.
Nhưng họ là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, từ khi đi nhà trẻ đã hục hặc, đến tận đại học mới bắt đầu “lãng tử quay đầu”.
Bọn họ hiểu rõ đối phương, nhưng lại không đủ cam đảm đế quấn lấy nhau.
Vì lẽ đó Triển Chiêu cũng chỉ liếc mắt qua, nhàn nhạt hừ một câu.
“Con chuột trắng.”
“Mèo thối.”
Sau đó người kia đáp lại, lập tức quệt vai.
Lúc này Triển Chiêu nâng cái tách thật lòng nghĩ, khi đó vì sao lại khó chịu đến thế, còn chết cũng không chịu hối cải, uổng phí nhiều thời gian như vậy. Cậu nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra đáp án, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là “Ừ” một tiếng, nghiêng nghiêng đầu, có điều Nhan Tra Tán dường như chỉ là cảm thán, cũng không đợi cậu đáp lại.
“Bây giờ hắn vẫn khỏe chứ? Nhất định cũng về rồi chứ?”
“Về rồi.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, có chút hứng thú xấu bồi thêm một câu, “Bọn tôi cùng về.”
“Ừm.” Nhan Tra Tán gật gật đầu, đột nhiên cười, “Tính tình Ngọc Đường khá cuồng ngạo, có thể gánh vác không ít, lớp trưởng Triển lại dễ tính, các cậu cùng nhau ngược lại cũng không tồi.”
Lời cậu ta vừa ra khỏi miệng, Triển Chiêu đột nhiên bị bất ngờ, suýt chút nữa phun hết cà phê ra ngoài.
Không sai cậu vừa rồi có hơi ghen, thế nhưng lớp trưởng Nhan à, câu nói này của cậu hoàn toàn giống hệt như đem bán con, còn cố ý dặn dò một phen cuối cùng nở nụ cười hiền lành nói các cậu bên nhau tôi đem hắn tặng cho cậu hoàn toàn như là người bị thất tình tâm không có nửa điểm sóng lớn chỉ mong hắn thiên hảo vạn hảo a a a! =))))))))))))))
Nội tâm nôn ọe đương nhiên không thể bại lộ, thế là Triển Chiêu vẫn cứ bình tĩnh nhấp một hớp cà phê, nhấp môi nghiêm túc nghe.
“Nói thật tôi vẫn có chút đố kị với cậu,” Nhan Tra Tán không chút nào chú ý tới vi diệu biến hóa trong mắt Triển Chiêu, mà đặt cốc cà phê xuống, ngửa đầu cảm thán, “Cậu có thể cùng hắn chia sẻ nhiều như vậy — kỳ thực tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm tại sao hắn lại chọn cậu.”
“Kỳ thực tôi cũng không biết,” Triển Chiêu mỉm cười, “Có lẽ bởi vì bọn tôi từ nhỏ đã là hoan hỉ oan gia, nhưng mặc kệ như thế nào, bọn tôi đã gặp nhau — thì phải ở cùng nhau.”
Nhiều năm qua đi như vậy, may là vẫn gặp được độc nhất vô nhị Triển Chiêu, độc nhất vô nhị Bạch Ngọc Đường trên cõi đời này.
Nhan Tra Tán gật đầu, “Kỳ thực tôi vẫn cho là Ngọc Đường thích một người khác, bởi vì có lần hắn nói, người hắn thích gọi Mèo — “
Lời cậu chưa nói xong, tiếng nhạc chuông cảnh sát trưởng Mèo Đen chợt vang khắp quán cà phê, trong một bầu không khí thanh lịch như thế này có vẻ hoàn toàn không hợp.
Triển Chiêu luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra, khỏi cần nhìn cũng biết là ai.
“Mèo con? Cậu ở đâu?”
Có vẻ là con chuột trắng nào đó về nhà không tìm được mèo của hắn.
“Tôi ở bên ngoài —” Triển Chiêu liếc nhìn Nhan Tra Tán hơi đờ ra, theo bản năng nhỏ giọng, “Một lát nữa tôi về.”
“Được,” Tiếng của Bạch Ngọc Đường không chậm trễ chút nào, căn bản không nghĩ tới cậu đi với ai, “Về nhà làm vằn thắn, mẹ với tôi chờ cậu.”
“Ừ, được.”
Cúp điện thoại, Triển Chiêu ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy Nhan Tra Tán đã đứng lên.
“Hóa ra là như vậy.”
Cậu ta đăm chiêu mỉm cười, chậm rãi đi ra cửa, bóng lưng mang theo chút cô đơn.
—- Mèo con, Triển Chiêu, kỳ thực là một người đúng không?
—- Vẫn là cậu ấy, vẫn luôn là cậu ấy.
Nhan Tra Tán cảm giác mình đã cả nghĩ quá rồi, cậu ta ngẩng đầu nhìn trời, mới bừng tỉnh nhận ra, một năm mới thật sự đã đến gần.
Không biết Triển Chiêu có biết Ngọc Đường thích ăn trứng tráng không đây? Cậu ta lắc đầu một cái, khóe miệng cong lên một vệt ý cười.
Năm mới, nên thay đổi một chút, không phải sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT