Hạ tuần (từ ngày 21 đến 30) tháng mười hai, thành phố A tuyết rơi.

Bạch Ngọc Đường vẫn đến gặp Triển Chiêu đều đặn mỗi cuối tuần như trước, tuần hai lần, không nhiều cũng không ít. Nhưng những cuộc điện thoại giữa họ ngày càng nhiều hơn.

Bạn cùng phòng với Triển Chiêu cho là cái tên đầu gỗ ngàn năm này cuối cùng cũng chịu mở mang đầu óc mà nói chuyện yêu đương, nhưng không biết ở đầu bên kia điện thoại, lại là thiếu niên áo trắng hóa chân giới thực (chân thực, một chút cũng không giả).

Chỉ có Công Tôn Sách, mỗi lần Triển Chiêu cúp điện thoại thì lại nheo đôi mắt phượng hẹp dài, nhìn cậu qua cặp kính trong suốt tựa như đang điều tra, khóe miệng hơi nhếch lên, như cười như không, giống hệt một con hồ ly giảo hoạt.

Vì thế mà mỗi khi Triển Chiêu ngẩng đầu, đều sẽ thấy thiếu niên thanh tú kia ngồi trên giường, cười chẳng có ý tốt gì mà lại bí hiểm khó dò, đến mức khiến cậu sởn cả tóc gáy.

“Công Tôn! Công Tôn!”

Triệu Hổ kêu to, “Cái anh Than Đen lại đến nữa rồi!”

Cái anh Than Đen trong miệng Triệu Hổ, là nam sinh khoa Luật ở trên tầng đối diện, họ Bao tên Chửng, vì nước da khá đen, nên Triệu Hổ vốn khoái đặt biệt hiệu cho người ta bèn thuận miệng đặt tên như vậy, lời qua tiếng lại, truyền ra ngoài, thế là trở thành cái tên cửa miệng của đám dân tình thích hóng hớt.

Lần đầu tiên gặp Bao Chửng, kỳ thực là vào một đêm tối.

Màn đêm rất đen, anh ta lại còn mặc quần áo đen nữa, vì thế mà đến tận lúc Bao Chửng toét miệng ra cười với bọn họ, bọn họ mới nhìn thấy một hàm răng trắng bóng bay lơ lửng giữa không trung.

Triệu Hổ sợ tới mức quay đầu vừa chạy vừa hét ầm ĩ “Ma!”

Sau đó đúng lúc Bao Chửng còn đang gãi đầu không biết ma ở đâu thì nắm đấm của Công Tôn Sách đã vững vàng vọt tới.

Không đánh nhau thì không quen biết.

Trước đây Bao Chửng rất xem thường câu nói này, nhưng sau khi trải qua sự việc đêm hôm ấy, không hiểu sao anh ta lại đột nhiên cảm thán, các cụ đã nói thì chớ có sai!

Thế là Bao Chửng rất có trách nhiệm “Ui da” một tiếng, che mũi lui lại đằng sau, hàm răng trắng sáng kia cũng chẳng thấy đâu nữa.

“Cái anh bạn này, sao cậu lại đánh người a!”

Đến lúc đó, Công Tôn Sách mới phát hiện thì ra trước mặt cậu là người, không phải ma.

Bao Chửng là người khá dễ nói chuyện, Công Tôn Sách đưa anh ta về ký túc xá, lau sạch máu mũi, chuyện này cũng đã là quá khứ.

“Anh bạn, cậu thích cây văn trúc hả?” Bao Chửng cười hì hì hỏi, một tay bịt mũi, một tay chỉ vào cây văn trúc bên cửa sổ.

Công Tôn Sách thuận miệng đáp, “Ừ.”

Mắt Bao Chửng liền sáng lên.

Không lâu sau, Công Tôn Sách liền hối hận sao mình lại thuận miệng qua loa như vậy, bởi vì cậu rước lấy một phiền toái rất lớn, mà tên của thứ phiền toái này, gọi là Bao Chửng.

Rất nhiều năm sau đó, khi Công Tôn Sách ngồi trên ghế gỗ nhớ lại tình cảnh này, cậu sẽ ngửa mặt lên trời cảm thán, quả nhiên là lỡ một bước chân thành thiên cổ hận.

Nghe thấy tiếng la của Triệu Hổ, khóe miệng Công Tôn Sách ngay lập tức hạ xuống, mặt nhăn lại, mà ánh mắt đã theo bản năng dời từ Triển Chiêu đến bên cửa sổ.

Đặt bên bệ cửa sổ, đã không còn là một chậu cây văn trúc, mà là bảy, tám chậu, xếp thành cả hàng dài, y như đang chờ duyệt binh.

Mã Hán nhào vào như phát điên, “Anh ta lại đem theo cây văn trúc!”

Nhìn khóe miệng Công Tôn Sách khẽ giật, cùng với tiếng gõ cửa chợt vang lên và mấy chậu cây văn trúc vô tội, bỗng dưng Triển Chiêu cảm thấy hình như mình biết được chuyện gì đó rất khủng khiếp.

“Công Tôn ••• “

Tóc gáy Công Tôn Sách dựng đứng lên.

Chín giờ tối, Vương Triều chạy bộ về, một mặt hưng phấn, ký túc xá liền trở nên ồn ào.

“Này này, mấy ông biết tôi gặp ai không?”

“Ai?” Triệu Hổ lười biếng dựa ở trên giường, gõ bộp bộp bộp xuống dưới giường Trương Long, “Đại Long, ông nghĩ là nó gặp ai?”

Trương Long liếc mắt nhìn, giọng nói cũng lười nhác, “Còn phải hỏi, nhất định là gặp được em nào xinh chứ gì.”

“Không phải! Để tôi nói cho mấy ông! Là Âu Dương Xuân!”

“Thế thì có gì mà kích động ••• “

“Mấy ông không biết, lúc tôi chạy qua, nhìn thấy đại giáo quan Âu Dương ngẩn người ra nhìn trời, vẻ mặt ấy à, trông như bị điên, tôi vừa định hỏi thăm thì nghe thấy thầy ấy khẽ thán ra một câu •••• mấy ông đoán xem là câu gì?”

Triệu Hổ tức giận mắng, “Ông muốn nói thì nói lẹ lên coi, úp úp mở mở cái gì!” Nhưng mà lỗ tai thì thích thú dỏng hết cả lên.

Vương Triều hắng giọng một cái, làm bộ nghiêm túc, ngửa mặt lên nhìn trần nhà.

Cậu ta thở dài một tiếng, rồi lại thở dài một tiếng nữa, trầm giọng nói.

“Quả nhiên là thiên ý ••• thực sự là, nghiệt duyên a!”

Bóng đèn đột nhiên lóe lên một cái, sáng sáng tối tối, xẹt một tiếng, làm cả ký túc xá sợ hết hồn, phút chốc, thế giới như thể đều tĩnh lặng.

“Mẹ kiếp!” Trương Long phản ứng lại đầu tiên, một cái gối bay vèo ra ngoài, khiến cho Vương Triều đang làm bộ nghiêm túc ngã xiêu vẹo, “Có nhất thiết phải bắt chước vậy không hả! Hù chết ông mày rồi!”

Vương Triều cười hắc hắc, “Thầy ấy nói thế mà, tôi còn tưởng thầy thất tình, cũng hết cả hồn!”

Vai Triệu Hổ run lên, “Ai kêu ông muộn thế còn đi ra ngoài, còn sùng sục lên cái gì mà ‘vãn bào’, hừ ••• “

“Ông có biết nói chuyện không hả? Không văn hoa được một tí à? Đấy gọi là mộ bôn! Mộ bôn!”

(đại khái ‘vãn bào’ với ‘mộ bôn’ đều có nghĩa là chạy bộ buổi tối, chỉ khác cách diễn đạt)

Vương Triều nói xong cũng không nhịn được cười ầm lên, thế là đề tài rời khỏi Âu Dương Xuân một cách rất tự nhiên, đột nhiên mà đến, cũng chẳng đọng lại chút dấu vết trong lòng ai cả.

Triển Chiêu nằm trên giường ngửa mặt nhìn trần nhà, thấy Trương Long và Vương Triều cười đùa quậy thành đoàn, cầm gối phi qua ném lại, không khỏi phì cười.

Nhắm mắt lại, hiện lên trước mắt tất cả đều là bóng dáng người kia, chợt có cảm giác như quyến luyến quê nhà, dẫu đi bao xa cũng đều mong nhớ.

Ánh trăng ngoài cửa sổ thật đẹp, trong phòng, ánh đèn êm dịu chiếu lên mặt mỗi người, hài hòa mà an bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play