edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết

Bộ phim được quay đến tận Trung thu. Lúc này, chuyện của Tạ Vân cùng Trang Phác Viên đã bị mấy tay nhà báo đánh hơi được. Phóng viên cả ngày cứ ngồi xổm trước cửa, chờ cơ hội để bấm máy.

Tạ Vân tham dự họp báo, đội mũ che hết mặt chỉ nhìn thấy được cái miệng đang nói chuyện, hận nỗi không trùm kín người bằng bộ đồ đen mà các nữ hiệp có võ công ngày xưa vẫn thường mặc.

Nửa kín nửa hở, nửa trốn nửa gặp. Cô ta đúng là cao tay, người ngoài không biết còn tưởng cô ta vô tình bị chụp được mấy tấm hình đó.

Buổi sáng, mẹ tôi uống sữa đậu nành, vừa xem báo vừa nói chuyện với tôi, bà chỉ chỉ: “Nhìn này, nữ diễn viên Tạ Vân lại cặp kè với đại gia, người ta đã có vợ rồi mà còn làm như thế, thật là…”.

Tôi nói: “Vợ của những kẻ có tiền không còn được tôn trọng như trước nữa đâu. Hồi xưa, vợ bé muốn vào cửa thì còn phải khép nép quỳ xuống thỉnh an vợ cả, bây giờ nhan nhản ra ba cái tin tức đánh ghen giữa vợ với nhân tình, còn mấy cô vợ không quan tâm thì cũng sẽ tức nghẹn đến mức sinh bệnh mà chết thôi. Cho nên, mẹ rất có phúc khi lấy được một người chung tình như bố con”.

Mẹ tôi như tìm được tri kỷ, cười không ngớt, nói: “Con nghĩ được như vậy là tốt rồi, nhưng cái anh chàng nổi tiếng gì gì đó của con đẹp trai vậy, có khi nào cưới nhau rồi lại vác một cô vợ bé về nhà không?”.

“Dám sao? Đến lúc đó con sẽ tiêu sạch tiền lương luôn cho mà xem.”, tôi cười haha: “Con gái của mẹ còn chả bao nuôi nổi, bọn họ sao dám mặc áo vải đi làm cu li chứ?”.

Mẹ hỏi tôi: “Trên báo thực sự viết về bọn họ như vậy thôi”.

Tôi nói: “Bà Mộc à, tin bà xem là tin tức giải trí, phóng viên tất nhiên là sẽ viết theo phương diện giải trí rồi”.

Một nhà ba người chúng tôi ngồi trên ban công, ăn được nửa cái bánh trung thu thì Thái Nhiên gọi đến. Cậu ta ở đầu dây bên kia nói, vì muốn ăn mừng bộ phim vừa quay xong nên Trang Phác Viên tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà. Cậu ta hình như rất vui vẻ nên cũng muốn gọi tôi đi cùng.

Tôi ngồi ở nhà cũng chỉ là chẳng có việc gì, nếu đi sang bên đấy còn có thể vui chơi giải trí, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng đồng ý.

Căn nhà ở vùng Lâm Hồ, trong thành phố này những kẻ có tiền đều có nhà ở đây. Tôi lái xe đến cổng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng nói cười huyên náo, bảo vệ không cản, ai vào cũng được, đúng là phong cách của Trang Phác Viên: “rất thoáng”.

Dù gì thì anh ta cũng là kẻ lắm tiền, so đo làm gì mấy chuyện vặt vãnh đó.

Tôi nhìn thấy Thẩm Sướng, anh ta đang ngồi tâm sự với hai cô nàng xinh đẹp, nhìn thấy tôi nhưng bận bịu như vậy nên cũng không chào hỏi gì, hất hất đầu chỉ về hướng Thái Nhiên đang đứng.

Tôi lấy một ly rượu vang vừa uống vừa đi về phía đó. Ánh trăng tinh nghịch, giống như một mỹ nữ áo trắng đang chơi đùa trong sân, cứ chạy trước mặc cho những người khác đuổi theo, vừa cười vừa nói: “Bắt ta đi, tới đây bắt ta đi”.

Chiếc đĩa hát chầm chậm quay, vang vang điệu nhạc du dương, là điệu Waltz nhịp ba, lãng mạn mà xa xôi đầy hoài niệm. Tôi nghe kiềm lòng không được gõ gõ chân theo nhịp nhạc.

Có người bỗng nhiên vỗ vỗ lên vai tôi, nói: “Đến đây khiêu vũ nào”. Người ấy nắm tay tôi, xoay người tôi lại đối diện và đỡ lấy thắt lưng tôi.

Tôi bị dọa cho nhảy dựng, bị dắt đi một đoạn mới thấy được rõ mặt của người đó, là Thái Nhiên.

Tôi cười: “Dám động tay động chân với tôi đúng là cũng chỉ có cậu”.

Cậu ta nói: “Trước khi chị đến em cứ nghĩ mãi, không biết chị có mặc quần jeans không đây? Nếu mặc thì thực sự đã giết chết cảnh đẹp thế này rồi. Đến khi thấy chị mặc váy, cuối cùng em cũng thở phào nha”.

Hôm nay, tôi mặc một chiếc váy dạ. Thực sự thì tôi rất hiếm khi mặc váy. Công việc của tôi phải vận động nhiều, một nửa thời gian là lao động thể lực, mặc váy ngắn thì leo thang thế nào chứ?

Cậu ta nhìn tôi cười, trên người Thái Nhiên có mùi nước hoa, tất nhiên không phải của cậu ta, chắc là của bạn nhảy lúc trước lưu lại. Mái tóc của Thái Nhiên bị thổi đến rối loạn, che mất nửa con ngươi, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, tự nhiên cậu ta ôn nhu đến thế làm tôi có cảm giác sợ hãi. Môi mỏng hơi nhếch lên trông như đang cười đểu.

Tay cậu ta mạnh mẽ, ôm tôi thật chặt chẽ. Tôi nhắm mắt lại, mặc cho cậu ta đem tôi xoay quanh. Chúng tôi cứ xoay, xoay, xoay đến mức dừng không được. Cứ một cái lại một cái, trời đất quay cuồng, tôi cứ lâng lâng như ở trên mây vậy, tay vẫn còn cầm ly vang, rượu bên trong sóng sánh rồi đổ ra ngoài thấm ướt cổ tay áo.

Từ sau khi tốt nghiệp tôi cũng chưa từng khiêu vũ lại lần nào. Cuộc sống của một cô nàng độc thân khá đơn giản, chỉ cần một dàn karaoke là đủ để vượt qua ngày cuối tuần. Nhưng lúc này lại có một chàng trai trẻ đẹp quấn quít bên tôi, gắt gao ôm chặt lấy tôi, cùng tôi khiêu vũ.

Tôi giống như cô bé mang giày đỏ cứ nhảy mãi không ngừng được.

Âm nhạc cuối cùng cũng dừng lại. Tôi đứng không nổi nữa phải tựa vào người Thái Nhiên, vừa cười vừa thở.

Trong vườn cây quế đang nở hoa, tỏa hương thơm ngào ngạt khắp nơi, tôi bây giờ mới ngửi thấy được. Tìm được một chỗ, tôi ngồi xuống, nói với Thái Nhiên: “Cám ơn, đã nhiều năm rồi không có chàng trai nào khiêu vũ cùng tôi”.

“A”, cậu ta nhướn nhướn lông mi: “Chị khiêu vũ cũng đâu có tệ”.

Tôi cười: “Vừa rồi chân tôi còn chưa chạm được đất thì làm sao gọi là khiêu vũ”.

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm nói: “Nhưng vừa rồi chị đã rất vui vẻ mà”.

“Phải”, tôi nói: “Khiêu vũ nhất định là phải hai người cùng nhảy, cậu đẹp trai như thế lại nhảy với tôi, buổi tối hôm nay thực sự rất tuyệt. Trước kia tôi từng nghĩ bề ngoài không quan trọng đâu, cái quan trọng là nội tâm bên trong cơ. Nhưng bây giờ mới cảm nhận được những anh chàng đẹp trai cũng rất hấp dẫn”.

Cậu ta cười: “Phụ nữ thường nghĩ đàn ông đẹp trai thì không đáng tin cậy”.

“Cậu thì sao?”, tôi buột miệng hỏi: “Cậu thì sao? Cậu có đáng tin cậy không?”.

Thái Nhiên híp mắt nhìn tôi: “Không phải là chị đang chờ để dựa dẫm vào em mà kiếm tiền sao? Em sao có thể làm cho bản thân mình trở nên không đáng tin cậy được”.

Thằng nhóc này, năm đó còn ở studio làm cascadeur, khi ấy cậu ta vẫn là một cái bóng ở phía sau màn ảnh, không ai để ý đến trừ tôi. Đáng tiếc tôi không phải là đạo diễn, nếu không nhất định sẽ trải thảm đỏ mời cậu ta bước lên.

Bệnh nghề nghiệp, tôi vẫn không ngờ mình lại có thể bắt gặp một nam sinh đẹp trai làm công trong tiệm sửa xe.

Trước đây không bao lâu, lúc còn là một đứa trẻ khờ khạo, tôi chỉ nhìn thôi mà cậu ta đã thẹn thùng đến mức đem mặt chôn chặt xuống đất. Bây giờ đã thay đổi rồi, có thể thản nhiên đối mặt với những ánh mắt soi mói. Ánh đèn nhấp nháy càng làm tôn thêm dáng vẻ đẹp đẽ của cậu ta.

“Chị Mộc Liên”, cậu ta nắm lấy tay tôi, bàn tay to mà có chút thô ráp, đó là kết quả của một thời gian dài lao động nặng nhọc. Cậu ta nói: “Nghỉ việc đi, theo em, em sẽ nuôi chị”.

Tôi mỉm cười: “Cậu nói thế cứ như là đang cầu hôn tôi vậy”.

“Thành công hay thất bại trong sự nghiệp của em cũng ảnh hưởng đến tương lai của chị mà, chị đã đem cả đời mình phó thác cho em rồi, việc đó so với kết hôn có gì khác biệt nhau đâu”.

“Cả đời? Không đúng đâu, tan đàn thì xẻ nghé, không ai có thể phụ trách cơm gạo cả đời của tôi được đâu”.

“Chị đã cho em quá nhiều thứ”, Thái Nhiên dịu dàng nhìn tôi, nắm lấy tay tôi kề sát vào mặt của cậu ta.

Tôi không nhịn được, cười: “Không được! Dừng lại đi! Tôi nổi hết da gà rồi nè. Mấy người không biết nhìn thấy chúng ta thế này lại tưởng chúng ta đang diễn Tây Sương kí* đấy. Đầu năm nay, mấy diễn viên trẻ được đạo sĩ nâng đến tận trời, nếu may mắn thì chỉ trong vòng 3 tháng là có thể nổi tiếng rồi, mà nếu không may thì cũng chỉ tốn có 10 năm thôi. Cậu tin tưởng tôi mà tôi thì lại đang đánh cược đấy”.

*Tây Sương kí: Tây sương ký (西廂記, truyện ký mái Tây), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (崔鶯鶯待月西廂記, truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy. (Truyện này thành phim rồi đấy ạ -__- Nói đến cái này là ám chỉ hai người hẹn hò nhau lén lút @@)

Thái Nhiên cười có chút trẻ con: “Em sẽ không để chậm mất 10 năm cuộc đời của chị đâu”.

“Đồ ngốc”, tôi nhìn cậu ta, dịu dàng nói: “Nếu cậu không hơn cái loại phàm phu tục tử thì sao lúc trước tôi để ý đến cậu được”.

Tôi vươn tay sờ sờ mặt cậu ta, gương mặt thật hoàn hảo. Gương mặt mà mọi người ước ao hiện đang nằm trong tay tôi (cả nghĩa bóng lẫn đen), cậu ta giống như con cún nhỏ, mọi việc đều nghe theo sự sắp đặt của tôi. Tôi chợt nghĩ sau khoảnh khắc này mình nên thu thập hết mọi thông tin về cậu ta, đợi đến lúc về già, cậu ta công thành danh toại, tôi có thể dựa vào mấy thông tin đó mà viết sách kiếm sống.

Tôi tát vào mặt cậu ta “ba” một tiếng. Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi xòe tay cho cậu ta xem: “Là muỗi”.

Chúng tôi cười nắc nẻ.

Nghỉ ngơi được một tuần, tôi cùng cậu ta đi thử vai diễn mới. Lần này là thể loại phim võ hiệp cổ trang, loại phim này cái quan trọng nhất là phải biết phối hợp với bạn diễn. Vai diễn là một sát thủ mặt lạnh, đi tiếp tay cho giặc nên bị truy đuổi khắp nơi. Đến cuối cùng trước khi chết lại nhớ thương đến mẹ già nơi quê nhà.

Vai diễn này cũng không hay cho lắm nhưng bộ phim này là của đạo diễn Trương Mạn Quân, là Trương Mạn Quân đó nha… Cùng Trương Mạn Quân hợp tác còn gấp mười lần thằng cha Lí. Nếu vừa ý còn có thể được cô ta nâng đỡ, vậy là thời gian phấn đấu có thể giảm xuống còn 3 năm rồi.

Tôi ôm cái ý tưởng này tới chỗ thử vai, đến rồi mới thấy một biển người tấp nập, trai xinh gái đẹp cứ đi đi lại lại, thế mới biết Trương đạo diễn nổi tiếng đến cỡ nào. Con người sống trên đời đều có số cả, nếu số bạn đỏ thì không cần nhờ vả hay xin xỏ thì cũng có người tự đưa bạn lên.

Tôi xếp hàng cùng Thái Nhiên. Đứng cạnh chúng tôi là một đôi tình nhân, người con trai cũng đến để thử vai. Bạn gái của cậu ta là một tiểu mỹ nhân, nhìn rất thuần khiết, rất trang nhã, thực sự động lòng người. Họ đứng cạnh chúng tôi nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Chàng trai nói: “Em không cần lo lắng, anh chắc chắn sẽ được tuyển thôi, chỉ cần như vậy là có thể ở bên em hàng ngày rồi…”.

Cô gái nói: “Anh không cần nói vậy, nhất định sẽ thành công mà. Chỉ cần lúc đó đừng quên em là được rồi”.

Chàng trai nói: “Không bao giờ, đối với anh, em là người quan trọng nhất”.

Cô gái nói: “Bên trong có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, mỗi người một vẻ, em quê mùa, thô kệch như vậy sao có thể so với họ. Em và anh đã cùng ước hẹn, nếu anh thay lòng đổi dạ em cũng không thể bắt anh thế này thế kia được, chỉ là, nếu không còn yêu nữa xin anh hãy nói thẳng ra, đừng dối lòng, đừng để em lãng phí thời gian yêu một người không còn yêu mình”.

Tôi nghe được đôi chút, mấy cô gái trẻ bây giờ cũng thuộc loại có tri thức đấy chứ nhỉ. Một vòng luẩn quẩn, cái nơi phồn hoa này rất ít người bước vào được rồi còn có thể khước từ được sự cám dỗ của nó. Đừng tưởng rằng con gái cứ xinh đẹp là ngốc nghếch, sự thật là có rất nhiều người vừa xinh đẹp vừa thông minh đấy chứ. Mấy bộ phim truyền hình trên TV chỉ toàn lừa lọc người xem thôi, chúng ta làm sao có năng lực hiểu rõ ngọn ngành được mọi thứ.

Thái Nhiên hỏi tôi: “Sao chị cười?”.

Tôi nói: “Tôi đang tưởng tượng bộ dạng cậu cầm thanh kiếm gỗ khua qua khua lại, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười ”.

Cậu ta cũng cười…

Thái Nhiên thuận lợi thông qua đợt thử vai đầu tiên. Cạnh tranh cùng cậu ta có không ít người sắp nổi danh, những người đó đều cố gắng trổ hết tài năng của mình, thành ra cũng không dễ dàng gì cho lắm. Có phóng viên muốn phỏng vấn mấy người mới, liếc mắt một cái đã chọn trúng Thái Nhiên, hai mắt sáng rỡ, một đường chạy vội tới.

Thái Nhiên có vẻ lo lắng nhìn tôi, tôi cười gật đầu với cậu ta.

Phóng viên hỏi: “Anh tham gia thử vai diễn nào vậy?”.

“Sát thủ”, Thái Nhiên nói.

“Anh có nghĩ rằng mình sẽ được chọn không?”.

“Không ai hy vọng mình sẽ thất bại cả”.

“Đối với giới nghệ sĩ, anh cảm thấy thế nào?”.

“Chỉ là một giấc mộng kê vàng* thôi”.

*Giấc mộng kê vàng: trong truyện “Chẩm Trung Ký” thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng.

Phóng viên trợn mắt há hốc mồm, tôi cười ha ha đứng lên.

Nguyên tắc sống của tôi, làm người phải có óc hài hước. Thế giới đã loạn như vậy rồi, nếu chúng ta mà không lạc quan, yêu đời thì sẽ buồn mà chết thôi.

--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------

❄ Chương 5.1 ❄

edit: Trà Vô Vị

beta: Hạo Nguyệt & Phong Tuyết

Bộ phim được quay đến tận Trung thu. Lúc này, chuyện của Tạ Vân cùng Trang Phác Viên đã bị mấy tay nhà báo đánh hơi được. Phóng viên cả ngày cứ ngồi xổm trước cửa, chờ cơ hội để bấm máy.

Tạ Vân tham dự họp báo, đội mũ che hết mặt chỉ nhìn thấy được cái miệng đang nói chuyện, hận nỗi không trùm kín người bằng bộ đồ đen mà các nữ hiệp có võ công ngày xưa vẫn thường mặc.

Nửa kín nửa hở, nửa trốn nửa gặp. Cô ta đúng là cao tay, người ngoài không biết còn tưởng cô ta vô tình bị chụp được mấy tấm hình đó.

Buổi sáng, mẹ tôi uống sữa đậu nành, vừa xem báo vừa nói chuyện với tôi, bà chỉ chỉ: “Nhìn này, nữ diễn viên Tạ Vân lại cặp kè với đại gia, người ta đã có vợ rồi mà còn làm như thế, thật là…”.

Tôi nói: “Vợ của những kẻ có tiền không còn được tôn trọng như trước nữa đâu. Hồi xưa, vợ bé muốn vào cửa thì còn phải khép nép quỳ xuống thỉnh an vợ cả, bây giờ nhan nhản ra ba cái tin tức đánh ghen giữa vợ với nhân tình, còn mấy cô vợ không quan tâm thì cũng sẽ tức nghẹn đến mức sinh bệnh mà chết thôi. Cho nên, mẹ rất có phúc khi lấy được một người chung tình như bố con”.

Mẹ tôi như tìm được tri kỷ, cười không ngớt, nói: “Con nghĩ được như vậy là tốt rồi, nhưng cái anh chàng nổi tiếng gì gì đó của con đẹp trai vậy, có khi nào cưới nhau rồi lại vác một cô vợ bé về nhà không?”.

“Dám sao? Đến lúc đó con sẽ tiêu sạch tiền lương luôn cho mà xem.”, tôi cười haha: “Con gái của mẹ còn chả bao nuôi nổi, bọn họ sao dám mặc áo vải đi làm cu li chứ?”.

Mẹ hỏi tôi: “Trên báo thực sự viết về bọn họ như vậy thôi”.

Tôi nói: “Bà Mộc à, tin bà xem là tin tức giải trí, phóng viên tất nhiên là sẽ viết theo phương diện giải trí rồi”.

Một nhà ba người chúng tôi ngồi trên ban công, ăn được nửa cái bánh trung thu thì Thái Nhiên gọi đến. Cậu ta ở đầu dây bên kia nói, vì muốn ăn mừng bộ phim vừa quay xong nên Trang Phác Viên tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở nhà. Cậu ta hình như rất vui vẻ nên cũng muốn gọi tôi đi cùng.

Tôi ngồi ở nhà cũng chỉ là chẳng có việc gì, nếu đi sang bên đấy còn có thể vui chơi giải trí, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng đồng ý.

Căn nhà ở vùng Lâm Hồ, trong thành phố này những kẻ có tiền đều có nhà ở đây. Tôi lái xe đến cổng, bên trong đèn đuốc sáng trưng, tiếng nói cười huyên náo, bảo vệ không cản, ai vào cũng được, đúng là phong cách của Trang Phác Viên: “rất thoáng”.

Dù gì thì anh ta cũng là kẻ lắm tiền, so đo làm gì mấy chuyện vặt vãnh đó.

Tôi nhìn thấy Thẩm Sướng, anh ta đang ngồi tâm sự với hai cô nàng xinh đẹp, nhìn thấy tôi nhưng bận bịu như vậy nên cũng không chào hỏi gì, hất hất đầu chỉ về hướng Thái Nhiên đang đứng.

Tôi lấy một ly rượu vang vừa uống vừa đi về phía đó. Ánh trăng tinh nghịch, giống như một mỹ nữ áo trắng đang chơi đùa trong sân, cứ chạy trước mặc cho những người khác đuổi theo, vừa cười vừa nói: “Bắt ta đi, tới đây bắt ta đi”.

Chiếc đĩa hát chầm chậm quay, vang vang điệu nhạc du dương, là điệu Waltz nhịp ba, lãng mạn mà xa xôi đầy hoài niệm. Tôi nghe kiềm lòng không được gõ gõ chân theo nhịp nhạc.

Có người bỗng nhiên vỗ vỗ lên vai tôi, nói: “Đến đây khiêu vũ nào”. Người ấy nắm tay tôi, xoay người tôi lại đối diện và đỡ lấy thắt lưng tôi.

Tôi bị dọa cho nhảy dựng, bị dắt đi một đoạn mới thấy được rõ mặt của người đó, là Thái Nhiên.

Tôi cười: “Dám động tay động chân với tôi đúng là cũng chỉ có cậu”.

Cậu ta nói: “Trước khi chị đến em cứ nghĩ mãi, không biết chị có mặc quần jeans không đây? Nếu mặc thì thực sự đã giết chết cảnh đẹp thế này rồi. Đến khi thấy chị mặc váy, cuối cùng em cũng thở phào nha”.

Hôm nay, tôi mặc một chiếc váy dạ. Thực sự thì tôi rất hiếm khi mặc váy. Công việc của tôi phải vận động nhiều, một nửa thời gian là lao động thể lực, mặc váy ngắn thì leo thang thế nào chứ?

Cậu ta nhìn tôi cười, trên người Thái Nhiên có mùi nước hoa, tất nhiên không phải của cậu ta, chắc là của bạn nhảy lúc trước lưu lại. Mái tóc của Thái Nhiên bị thổi đến rối loạn, che mất nửa con ngươi, cậu ta nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, tự nhiên cậu ta ôn nhu đến thế làm tôi có cảm giác sợ hãi. Môi mỏng hơi nhếch lên trông như đang cười đểu.

Tay cậu ta mạnh mẽ, ôm tôi thật chặt chẽ. Tôi nhắm mắt lại, mặc cho cậu ta đem tôi xoay quanh. Chúng tôi cứ xoay, xoay, xoay đến mức dừng không được. Cứ một cái lại một cái, trời đất quay cuồng, tôi cứ lâng lâng như ở trên mây vậy, tay vẫn còn cầm ly vang, rượu bên trong sóng sánh rồi đổ ra ngoài thấm ướt cổ tay áo.

Từ sau khi tốt nghiệp tôi cũng chưa từng khiêu vũ lại lần nào. Cuộc sống của một cô nàng độc thân khá đơn giản, chỉ cần một dàn karaoke là đủ để vượt qua ngày cuối tuần. Nhưng lúc này lại có một chàng trai trẻ đẹp quấn quít bên tôi, gắt gao ôm chặt lấy tôi, cùng tôi khiêu vũ.

Tôi giống như cô bé mang giày đỏ cứ nhảy mãi không ngừng được.

Âm nhạc cuối cùng cũng dừng lại. Tôi đứng không nổi nữa phải tựa vào người Thái Nhiên, vừa cười vừa thở.

Trong vườn cây quế đang nở hoa, tỏa hương thơm ngào ngạt khắp nơi, tôi bây giờ mới ngửi thấy được. Tìm được một chỗ, tôi ngồi xuống, nói với Thái Nhiên: “Cám ơn, đã nhiều năm rồi không có chàng trai nào khiêu vũ cùng tôi”.

“A”, cậu ta nhướn nhướn lông mi: “Chị khiêu vũ cũng đâu có tệ”.

Tôi cười: “Vừa rồi chân tôi còn chưa chạm được đất thì làm sao gọi là khiêu vũ”.

Cậu ta nhìn tôi chằm chằm nói: “Nhưng vừa rồi chị đã rất vui vẻ mà”.

“Phải”, tôi nói: “Khiêu vũ nhất định là phải hai người cùng nhảy, cậu đẹp trai như thế lại nhảy với tôi, buổi tối hôm nay thực sự rất tuyệt. Trước kia tôi từng nghĩ bề ngoài không quan trọng đâu, cái quan trọng là nội tâm bên trong cơ. Nhưng bây giờ mới cảm nhận được những anh chàng đẹp trai cũng rất hấp dẫn”.

Cậu ta cười: “Phụ nữ thường nghĩ đàn ông đẹp trai thì không đáng tin cậy”.

“Cậu thì sao?”, tôi buột miệng hỏi: “Cậu thì sao? Cậu có đáng tin cậy không?”.

Thái Nhiên híp mắt nhìn tôi: “Không phải là chị đang chờ để dựa dẫm vào em mà kiếm tiền sao? Em sao có thể làm cho bản thân mình trở nên không đáng tin cậy được”.

Thằng nhóc này, năm đó còn ở studio làm cascadeur, khi ấy cậu ta vẫn là một cái bóng ở phía sau màn ảnh, không ai để ý đến trừ tôi. Đáng tiếc tôi không phải là đạo diễn, nếu không nhất định sẽ trải thảm đỏ mời cậu ta bước lên.

Bệnh nghề nghiệp, tôi vẫn không ngờ mình lại có thể bắt gặp một nam sinh đẹp trai làm công trong tiệm sửa xe.

Trước đây không bao lâu, lúc còn là một đứa trẻ khờ khạo, tôi chỉ nhìn thôi mà cậu ta đã thẹn thùng đến mức đem mặt chôn chặt xuống đất. Bây giờ đã thay đổi rồi, có thể thản nhiên đối mặt với những ánh mắt soi mói. Ánh đèn nhấp nháy càng làm tôn thêm dáng vẻ đẹp đẽ của cậu ta.

“Chị Mộc Liên”, cậu ta nắm lấy tay tôi, bàn tay to mà có chút thô ráp, đó là kết quả của một thời gian dài lao động nặng nhọc. Cậu ta nói: “Nghỉ việc đi, theo em, em sẽ nuôi chị”.

Tôi mỉm cười: “Cậu nói thế cứ như là đang cầu hôn tôi vậy”.

“Thành công hay thất bại trong sự nghiệp của em cũng ảnh hưởng đến tương lai của chị mà, chị đã đem cả đời mình phó thác cho em rồi, việc đó so với kết hôn có gì khác biệt nhau đâu”.

“Cả đời? Không đúng đâu, tan đàn thì xẻ nghé, không ai có thể phụ trách cơm gạo cả đời của tôi được đâu”.

“Chị đã cho em quá nhiều thứ”, Thái Nhiên dịu dàng nhìn tôi, nắm lấy tay tôi kề sát vào mặt của cậu ta.

Tôi không nhịn được, cười: “Không được! Dừng lại đi! Tôi nổi hết da gà rồi nè. Mấy người không biết nhìn thấy chúng ta thế này lại tưởng chúng ta đang diễn Tây Sương kí* đấy. Đầu năm nay, mấy diễn viên trẻ được đạo sĩ nâng đến tận trời, nếu may mắn thì chỉ trong vòng 3 tháng là có thể nổi tiếng rồi, mà nếu không may thì cũng chỉ tốn có 10 năm thôi. Cậu tin tưởng tôi mà tôi thì lại đang đánh cược đấy”.

*Tây Sương kí: Tây sương ký (西廂記, truyện ký mái Tây), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (崔鶯鶯待月西廂記, truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy. (Truyện này thành phim rồi đấy ạ -__- Nói đến cái này là ám chỉ hai người hẹn hò nhau lén lút @@)

Thái Nhiên cười có chút trẻ con: “Em sẽ không để chậm mất 10 năm cuộc đời của chị đâu”.

“Đồ ngốc”, tôi nhìn cậu ta, dịu dàng nói: “Nếu cậu không hơn cái loại phàm phu tục tử thì sao lúc trước tôi để ý đến cậu được”.

Tôi vươn tay sờ sờ mặt cậu ta, gương mặt thật hoàn hảo. Gương mặt mà mọi người ước ao hiện đang nằm trong tay tôi (cả nghĩa bóng lẫn đen), cậu ta giống như con cún nhỏ, mọi việc đều nghe theo sự sắp đặt của tôi. Tôi chợt nghĩ sau khoảnh khắc này mình nên thu thập hết mọi thông tin về cậu ta, đợi đến lúc về già, cậu ta công thành danh toại, tôi có thể dựa vào mấy thông tin đó mà viết sách kiếm sống.

Tôi tát vào mặt cậu ta “ba” một tiếng. Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi xòe tay cho cậu ta xem: “Là muỗi”.

Chúng tôi cười nắc nẻ.

Nghỉ ngơi được một tuần, tôi cùng cậu ta đi thử vai diễn mới. Lần này là thể loại phim võ hiệp cổ trang, loại phim này cái quan trọng nhất là phải biết phối hợp với bạn diễn. Vai diễn là một sát thủ mặt lạnh, đi tiếp tay cho giặc nên bị truy đuổi khắp nơi. Đến cuối cùng trước khi chết lại nhớ thương đến mẹ già nơi quê nhà.

Vai diễn này cũng không hay cho lắm nhưng bộ phim này là của đạo diễn Trương Mạn Quân, là Trương Mạn Quân đó nha… Cùng Trương Mạn Quân hợp tác còn gấp mười lần thằng cha Lí. Nếu vừa ý còn có thể được cô ta nâng đỡ, vậy là thời gian phấn đấu có thể giảm xuống còn 3 năm rồi.

Tôi ôm cái ý tưởng này tới chỗ thử vai, đến rồi mới thấy một biển người tấp nập, trai xinh gái đẹp cứ đi đi lại lại, thế mới biết Trương đạo diễn nổi tiếng đến cỡ nào. Con người sống trên đời đều có số cả, nếu số bạn đỏ thì không cần nhờ vả hay xin xỏ thì cũng có người tự đưa bạn lên.

Tôi xếp hàng cùng Thái Nhiên. Đứng cạnh chúng tôi là một đôi tình nhân, người con trai cũng đến để thử vai. Bạn gái của cậu ta là một tiểu mỹ nhân, nhìn rất thuần khiết, rất trang nhã, thực sự động lòng người. Họ đứng cạnh chúng tôi nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Chàng trai nói: “Em không cần lo lắng, anh chắc chắn sẽ được tuyển thôi, chỉ cần như vậy là có thể ở bên em hàng ngày rồi…”.

Cô gái nói: “Anh không cần nói vậy, nhất định sẽ thành công mà. Chỉ cần lúc đó đừng quên em là được rồi”.

Chàng trai nói: “Không bao giờ, đối với anh, em là người quan trọng nhất”.

Cô gái nói: “Bên trong có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, mỗi người một vẻ, em quê mùa, thô kệch như vậy sao có thể so với họ. Em và anh đã cùng ước hẹn, nếu anh thay lòng đổi dạ em cũng không thể bắt anh thế này thế kia được, chỉ là, nếu không còn yêu nữa xin anh hãy nói thẳng ra, đừng dối lòng, đừng để em lãng phí thời gian yêu một người không còn yêu mình”.

Tôi nghe được đôi chút, mấy cô gái trẻ bây giờ cũng thuộc loại có tri thức đấy chứ nhỉ. Một vòng luẩn quẩn, cái nơi phồn hoa này rất ít người bước vào được rồi còn có thể khước từ được sự cám dỗ của nó. Đừng tưởng rằng con gái cứ xinh đẹp là ngốc nghếch, sự thật là có rất nhiều người vừa xinh đẹp vừa thông minh đấy chứ. Mấy bộ phim truyền hình trên TV chỉ toàn lừa lọc người xem thôi, chúng ta làm sao có năng lực hiểu rõ ngọn ngành được mọi thứ.

Thái Nhiên hỏi tôi: “Sao chị cười?”.

Tôi nói: “Tôi đang tưởng tượng bộ dạng cậu cầm thanh kiếm gỗ khua qua khua lại, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy buồn cười ”.

Cậu ta cũng cười…

Thái Nhiên thuận lợi thông qua đợt thử vai đầu tiên. Cạnh tranh cùng cậu ta có không ít người sắp nổi danh, những người đó đều cố gắng trổ hết tài năng của mình, thành ra cũng không dễ dàng gì cho lắm. Có phóng viên muốn phỏng vấn mấy người mới, liếc mắt một cái đã chọn trúng Thái Nhiên, hai mắt sáng rỡ, một đường chạy vội tới.

Thái Nhiên có vẻ lo lắng nhìn tôi, tôi cười gật đầu với cậu ta.

Phóng viên hỏi: “Anh tham gia thử vai diễn nào vậy?”.

“Sát thủ”, Thái Nhiên nói.

“Anh có nghĩ rằng mình sẽ được chọn không?”.

“Không ai hy vọng mình sẽ thất bại cả”.

“Đối với giới nghệ sĩ, anh cảm thấy thế nào?”.

“Chỉ là một giấc mộng kê vàng* thôi”.

*Giấc mộng kê vàng: trong truyện “Chẩm Trung Ký” thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng.

Phóng viên trợn mắt há hốc mồm, tôi cười ha ha đứng lên.

Nguyên tắc sống của tôi, làm người phải có óc hài hước. Thế giới đã loạn như vậy rồi, nếu chúng ta mà không lạc quan, yêu đời thì sẽ buồn mà chết thôi.

Thái Nhiên phải đi tham gia thử vai lần hai, trong thời gian đó tôi lại có chương trình ngoại cảnh với đạo diễn, bèn kêu Thẩm Sướng đi chung với cậu ta. Đến đêm, Thẩm Sướng gọi điện thông báo với tôi: “Lại thuận lợi mà qua rồi”, còn nói là đích thân đạo diễn Trương Mạn Quân đến xem.

Tôi hỏi: “Thái công tử của chúng ta đâu rồi? Sao không tự mình khoe với tôi”.

Thẩm Sướng nói: “Cậu ta ra ngoài rồi”.

“Sao cậu không đi theo?”.

Thẩm Sướng cười: “Chị Mộc Liên à, cậu ta là có hẹn nên mới đi, em đi theo làm gì?”.

Tôi ngẩn ra, hỏi: “Là nam hay nữ?”.

“Em không nghĩ là cậu ta lại đi hẹn hò với con trai đâu”, con khỉ Thẩm Sướng này, cậu ta nói: “Biết ai không? Là Trương Mạn Quân đấy”.

Tôi ở đầu dây bên này quát một tiếng. Thằng nhóc này, được lắm, không ngờ cậu lại thủ đoạn như vậy. Bây giờ đã biết hẹn hò với đạo diễn, sau này không khéo lại cặp kè với biên tập, nhà báo, rồi mấy bà doanh nhân, định nổi lên nhờ mấy vụ scandal sao.

Người nổi tiếng không có scandal là không tồn tại được. Cậu ta đã hiểu được đạo lí sinh tồn rồi đó.

Nói thật, nếu Trương Mạn Quân nguyện ý nâng đỡ cậu ta thì bây giờ tôi có thể lui về ở ẩn được rồi. Trương Mạn Quân sẽ tìm một người đại diện dày dạn kinh nghiệm, giúp cậu ta nổi tiếng trong nay mai thôi. Hai người bọn họ đều có nhu cầu lợi dụng lẫn nhau. Cậu ta có tuổi trẻ còn cô ta thì có quyền lực.

Sao lại không thể cùng nhau …?

Đợi cho đến lúc tôi quay xong ngoại cảnh trở về thì vai diễn của bộ phim cũng được phân xong, Thái Nhiên có được vai diễn như ý. Các phóng viên phát hiện được chút manh mối, ở cuộc họp báo gây khó dễ, chỉ chăm chăm vào chuyện của Thái Nhiên mà truy vấn Trương Mạn Quân.

Tôi ngồi ở sô-pha xem TV, bóc vỏ quýt vừa ăn vừa xem náo nhiệt.

Trương Mạn Quân đã sớm tu luyện thành tinh, đối mặt với trường hợp như vậy vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên mà ứng phó. Cô ta cùng lắm cũng chỉ mới hơn 30, nhan sắc được chăm sóc kĩ càng như vậy, vẻ đẹp khiến người ta dễ rung động, chẳng trách tin đồn với mấy nam diễn viên dưới tay nhiều đến vậy.

Chỉ thấy cô ta một tay chống cằm, một tay nghịch nghịch microphone, hời hợt nói: “Bố của Thái Nhiên là Thái Tu Viễn, là tiền bối của tôi, lúc trước cũng được ông ấy giúp đỡ nhiều. Tôi ở cùng với cậu ta chẳng qua là để nói chút chuyện về bố cậu ta thôi”.

“Nếu vậy thì không biết đạo diễn Trương có dùng tâm lí của người mang ơn mà phân vai này cho cậu ta không?”.

Trương Mạn Quân liếc phóng viên kia một cái, nói: “Các anh quá coi thường thằng nhóc đó rồi, dù tôi có nguyện ý cho thì cậu ta cũng không có nguyện ý nhận”.

Tôi xem đến đây, không nhịn được, cười to. Miệng còn ngậm một múi quýt nên tôi sặc lên sặc xuống, suýt chết.

Khoan đã, cái gì vậy nhỉ? Trương Mạn Quân này nói chuyện đúng là đâu ra đó, vì là đạo diễn nổi tiếng, nên cô ta mà nói địa cầu hình vuông chắc cũng có người tin.

Cô ta nguyện ý cho thì Thái Nhiên cũng không nguyện ý nhận?

Thái Nhiên dù sao cũng chỉ là một kẻ vô danh, tình huống khi đó lại cấp bách như vậy, sao cậu ta có thể kiềm chế cảm xúc, giữ vững khí phách của mình được? Cho dù trước kia cậu ta không nhưng qua tay tôi huấn luyện rồi chắc gì đã được. Thời cơ là ngàn năm có một nên rất nhiều người cả đời cũng không gặp được, nếu thời cơ đến mà không biết nắm bắt thì sinh ra đúng là uổng phí mà.

Đúng lúc đấy Thái Nhiên gọi cho tôi, hỏi: “Đang làm gì vậy?”.

Tôi cười nói: “Đang xem tin tức giải trí, mấy người với Trương đạo diễn đó đúng là giỏi thật”.

Một lúc lâu sau cậu ta mới nói: “Chị giận sao?”.

Tôi cười ha hả nói: “Cậu lớn như vậy, cùng một người khác phái ra ngoài ăn một bữa cơm, nhảy một bản nhạc cũng là bình thường thôi, có gì đâu”.

Thái Nhiên nói: “Trương tiểu thư là tiền bối, cũng như chị thôi”.

“Vậy thì tốt rồi. Cậu nên tìm cách tiếp cận, chắc chắn sẽ được người ta nâng đỡ, một đường thẳng bước đi không chút vấp váp”.

“Có cần thiết phải hy sinh sắc không?”.

Tôi cười: “Thôi đi. Chẳng lẽ cậu và cô ta thực sự có cái gì đó?”.

Cậu ta hỏi tôi: “Như vậy mà nói là không giận à? Rõ ràng chị đang tức giận. Phóng viên cũng không có chụp được hình nếu không thì mọi chuyện đã rùm beng, lên báo lâu rồi”.

“Sao tôi phải giận chứ? Làm cái nghề này, mấy ai tránh được chuyện xấu? Phóng viên hỏi cậu buổi sáng ăn bánh mì hay bánh quẩy, nếu cậu nói cậu ăn bánh mì thì bọn họ sẽ viết trên báo là cậu xem thường bữa ăn sáng truyền thống của người Trung Quốc. Thật sự tôi thấy cái đạo lí kinh điển “Nói ít, sai ít” rất đúng đấy”.

“Em là nghệ sĩ, nếu được phỏng vấn sao em có thể không nói?”.

“Đó là chuyện của cậu”, tôi nói: “Bây giờ mấy tin tức về sao nhan nhản ra đấy, thiếu gì, chắc khoảng được nửa tháng khán giả sẽ đưa cậu vào quên lãng thôi, không khéo đến lúc đó cậu còn buồn rầu ngồi nghĩ cách thu hút sự chú ý của mấy tay phóng viên nha”.

Thái Nhiên thở dài: “Chị Mộc Liên, bây giờ có phóng viên đang đứng dưới lầu nhà em”.

“Bao nhiêu người?”.

“Năm, sáu gì đó”.

“Bọn họ sẽ chờ cậu ra, chộp lấy rồi lao vào xâu xé cậu”.

Thái Nhiên cười: “Em nên mời bọn họ đi uống café, chị nhỉ?”.

“Cậu có biết cái gì càng đặc biệt thì phải càng cố mà giữ bí mật không?”, tôi giáo dục lại cậu ta: “Cậu còn phải học tập đạo diễn Trương nhiều”.

Tôi treo điện thoại cạch một tiếng. Tĩnh lặng ba giây mới phát hiện ra bàn tay mình đang run rẩy, vội vàng chạy đi tìm chút rượu để uống. Thực sự, đứng sau hậu trường mấy năm rồi, có thủ đoạn nào mà tôi chưa từng thấy qua, sao bây giờ bản thân lại kích động đến vậy?

Tôi tắt TV, bật nhạc. Căn phòng nhỏ nên chỉ chút âm thanh thôi cũng vang vọng len lỏi khắp nơi. Tôi cầm ly rượu, một mình ở trong phòng khách nho nhỏ, gõ gõ ngón tay theo nhịp nhạc.

Khi nào thì tôi bắt đầu cần dùng đến rượu để xoa dịu cảm xúc của bản thân? Tôi nghĩ, trận này, vừa mới cầm được vũ khí còn chưa đánh đấm gì được, vậy mà… Tôi và Thái Nhiên còn cả một quãng đường dài phải đi. Tôi không chịu nổi áp lực thì sau này biết làm sao đây?

Tôi vội vàng buông ly rượu, chạy đi rửa mặt. Lúc gương mặt tôi còn đọng đầy nước thì chuông cửa vang lên.

Thái Nhiên đứng ở cửa. Giương đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười nhìn tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta. Khoảng cách từ chỗ cậu ta đến phòng trọ của tôi cũng khá xa, làm thế nào mà cậu ta có thể chạy đến đây nhanh được như vậy?

Tôi vuốt vuốt mấy giọt nước đang đọng trên mặt, mở cửa cho cậu ta vào, hỏi: “Phóng viên đâu? Cậu cứ như thế mà chạy đến đây à?”.

“Em gọi Thẩm Sướng đến dụ họ đi rồi”, cậu ta có chút đắc ý: “Bọn họ chắc chắn nghĩ nát cả đầu cũng không nghĩ ra được em sẽ đi gặp ai đâu”.

“Không dám đâu”, tôi trừng mắt: “Bọn họ sẽ chụp được tấm hình cậu đến đây tìm tôi, ngày mai, trang đầu của các bài báo sẽ có tít giật gân kiểu như là “Tình yêu tay ba của ngôi sao mới nổi Thái Nhiên với Trương Mạn Quân và người tài trợ kinh tế của mình”.

Cậu ta cười: “Ngôi sao mới nổi? Nếu bọn họ viết như vậy thật thì thực sự rất tốt mà. Chị nói xem, đâu phải ai cũng có vinh dự được lên trang đầu đâu”.

Tôi lườm cậu ta một cái. Cậu ta càng ngày càng láu cá.

Cậu ta hỏi: “Sao mặt chị toàn nước vậy?”.

“Rửa mặt”.

“Chỗ này còn có cả rượu nữa”.

“Này, cho dù mẹ tôi có đến đây cũng không kiểm soát sinh hoạt cá nhân của tôi gắt gao như cậu đâu”.

Cậu ta bỗng nhiên bắt lấy tay tôi, giữ chặt, nhẹ nhàng nói: “Chị khóc sao?”.

Cậu ta còn vươn tay chạm vào mặt tôi, nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước. Tay cậu ta thô ráp vậy mà động tác lại rất khẽ. Gương mặt cũng dần dần kề sát lại, hơi thở phảng phất trên mặt tôi. Hơi thở tươi mát quyện với chút nước còn sót lại. Cậu ta dựa sát như vậy chỉ chút xíu nữa là đã hôn tôi rồi.

Tôi gạt tay cậu ta ra: “Trò này là cậu học được ở Trương Mạn Quân à?”.

Cậu ta thở dài một tiếng nói: “Em không thể nói em cùng chị ấy không có gì nhưng cái gì em cũng không giấu chị”.

Tôi gật gật đầu: “Cậu về đi, tôi còn phải nghỉ ngơi”.

Cậu ta mặt dày nói: “Em không đi đâu cả trừ phi chị chịu tha thứ cho em”.

“Tôi không giận cậu, sao có thể tha thứ được”, tôi nói, còn cười cười cho cậu ta thấy: “Nếu cậu không đi, chỉ có thể ngủ ở ghế sô-pha thôi”.

“Được, em ngủ ở sô-pha”.

Tôi lườm cậu ta một cái.

Kết quả hôm đó, cậu ta ngủ ở ghế sô-pha nhà tôi thật. Cậu ta cao quá nên phải co người lại mới miễn cưỡng nằm được trên cái ghế nho nhỏ. Cả đêm cứ xoay qua xoay lại, hình như là ngủ không ngon, chắc sáng mai lại đau nhức cả người cho xem. Không biết cậu ta suy nghĩ cái gì nữa.

Nửa đêm thức giấc, tôi đi ra ngoài xem cậu ta một chút. Cậu ta đã ngủ say, trên mặt lộ vẻ non nớt nhìn rất giống trẻ con. Tôi nghĩ, trên thế giới này, khoảnh khắc con người hồn nhiên nhất có lẽ là lúc họ đang ngủ. Mũi cậu ta thực sự rất đẹp, cao cao lại còn thẳng, tôi thực sự hoài nghi không biết cậu ta có phải là con lai không nữa. Còn cái miệng nữa, hơi chu chu lên nhìn như là đang giận dỗi.

Tôi cười cười, lấy tay xoa nhẹ đầu cậu ta, mấy cọng tóc ương ngạnh chọc chọc vào tay tôi.

Thái Nhiên của tôi, cậu hẳn nên biết, cậu là người của tôi, không ai được phép chạm vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play