Thái An bỗng nhiên gọi điện tới hỏi thăm tôi gần đây có đọc mấy tờ báo giải trí không?
Từ lúc Thái Nhiên đi, tôi cũng chẳng còn quan tâm gì đến thế giới giải trí nữa. Tôi hỏi: “Lần này là ai vậy?”.
“Là Đường Bân!”.
Tôi cười lạnh: “Cái tên bại hoại đó còn dám bịa chuyện nói xấu gì về Thái Nhiên nữa sao?”.
“Không! Không!”, Thái An vội nói: “Hắn ta với người quản lí hủy hợp đồng với nhau, bên kia cảm thấy chuyện tiền bạc chưa được giải quyết thỏa đáng nên khơi ra không ít chuyện xấu của hắn. Chị Liên nhanh xem đi. Thực sự là phấn khích mà!”.
Tôi vừa bỏ chiếc điện thoại xuống là chạy vội xuống khu nhà mua ngay một tờ báo giải trí.
Ai za, đúng là được đăng ngay trên trang nhất luôn. Đường Bân nói thay người quản lí vì lí do người kia tham ô tiền bạc này nọ. Bên kia tức giận mở ngay một cuộc họp báo với phóng viên, lôi hết mấy cái xì căng đan của hắn ra trước mặt báo chí.
Vợ chồng còn vì tiền bạc mà trở mặt với nhau huống hồ gì là bạn hợp tác làm ăn.
Vì nịnh bợ Bạch Đức Quang mà cùng bạn gái chia tay rồi xoay qua theo đuổi Bạch tiểu thư, hối lộ ban giám khảo, chèn ép lính mới, giở trò với nhân viên, phát sinh quan hệ mờ ám với người hâm mộ, sử dụng ma túy, …
Báo còn đăng hình chụp bộ phim Đường Bân đang quay, trong bộ phim đó hắn ta đóng vai tù nhân vượt ngục.
Tôi vứt tờ báo sang một bên. Mẹ tôi nhặt lên xem.
“Hắn ta rốt cuộc cũng có ngày hôm nay!”, mẹ tôi hừ lạnh.
“Ai biết được cái này là thật hay giả chứ?”, từ sau chuyện Thái Nhiên bị hãm hại, đối với cái gọi là truyền thông giải trí tôi đã mất hết niềm tin rồi.
Mẹ không cho là đúng: “Mẹ tin những chuyện này là thật”.
“Thời thế lại thay đổi rồi!”, tôi móc điện thoại trong túi ra gọi cho Thái Nhiên, định đem chuyện này nói cho anh ấy biết.
Kiều Mẫn Bạch đến tìm tôi. Mẹ tôi vừa thấy anh ta là cười tươi như hoa còn pha trà mời anh ta nữa chứ.
Tôi lườm Kiều Mẫn Bạch một cái: “Anh tới làm gì? Anh học uống trà từ khi nào vậy?”.
“Đừng như vậy mà!”, anh ta cợt nhã nói: “Dì đối xử với tôi vốn rất tốt mà!”.
“Anh cũng đối xử với bà ấy tốt lắm mà!”.
“Không nói chuyện này nữa. Tôi đem sổ ghi chép tháng trước đến đây cho cô xem, trang phục cô thiết kế đắt khách vô cùng. Nhiều người còn hỏi nhà thiết kế này có tính thiết kế trang phục hè không nữa kìa!”.
Tôi thực sự rất vui.
“Mẫn Lan với tôi đều rất xem trọng cô, cô có muốn hợp tác cùng chúng tôi không?”.
“Cái gì?”, tôi trừng lớn mắt.
Vẻ mặt anh ta cực kì ôn nhu nói: “Tôi thích nhất cái biểu cảm trẻ con này của cô”.
Cái tên này, già rồi mà chẳng đứng đắn chút nào cả, lúc nào cũng chọc ghẹo con gái nhà lành.
Tôi nói thẳng vào trọng tâm: “Ý của anh là muốn hợp tác cùng tôi ư?”.
“Không phải của tôi mà là của chúng tôi!”, anh ta nói: “Tôi đang tính tách riêng, nếu muốn thì cô có thể cố gắng mà giành lấy vị trí của tôi. Mẫn Lan coi trọng cô như vậy, cô cũng thích chị ấy mà, đúng chứ?”.
Tôi khẽ nói: “Nhưng cũng cần phải có kinh phí mua cổ phần!”.
Anh ta cười bảo: “Nếu tôi đem cổ phần đứng tên mình chuyển một nửa cho cô thì sẽ có khả năng rồi!”.
Tôi cười rộ lên: “Anh làm sao mà biết được tôi có chịu nhận nó hay không?”.
“Cứ coi như là sính lễ đi”, ánh mắt Kiều Mẫn Bạch nhìn tôi tràn ngập sự mong chờ.
Tôi làm bộ nói: “Vậy thì ít quá!”.
Anh ta bó tay rồi, hai tay cứ vò đầu liên tục.
Cửa hàng của Kiều công tử cuối cùng cũng khai trương, tên là “Đa dạng về tuổi tác”, chuyên thiết kế trang phục cho những cô nàng ngoài hai mươi.
Tôi rốt cục cũng lên làm một nửa bà chủ của “Cinderella”, cùng Kiều Mẫn Lan mang quà đến chúc mừng.
Chúng tôi còn chưa có bước vào cửa hàng thì đã nghe được tiếng cười khanh khách như chuông ngân. Kiều Mẫn Lan mặt mày biến sắc, liếc nhìn tôi một cái.
Người đến chúc mừng cũng khá đông, có mấy cô gái ăn mặc đẹp đẽ đứng vây quanh, nói chuyện cùng Kiều Mẫn Bạch, tiếng cười trong trẻo đó được phát ra từ những lời chúc tụng của bọn họ.
Mẫn Lan quay sang giải thích với tôi: “Họ đều là người mẫu cả”.
A, Mẫn Lan hiền lành này, thực sự là một người chị nhị thập tứ hiếu* mà. Tôi nắm tay cô ấy đi sang chỗ khác tìm đồ uống.
*Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông. (theo Wikipedia)
Kiều gia nuôi con tốt thật, ai ai cũng vui vẻ, hòa đồng, nhiệt tình, tốt bụng nhưng nói chung là được cái này cũng mất cái kia. Chắc cũng phải ba năm nữa Kiều Mẫn Bạch mới yên ổn được, người yêu cũ của anh ta chắc suốt ngày phải lo lắng, đề phòng người yêu mình bên ngoài lăng nhăng này nọ. …
Kiều Mẫn Bạch cuối cùng cũng thoát ra được, đến chỗ tôi hỏi: “Thế nào?”.
“Chúc anh làm ăn thịnh vượng, phát tài phát lộc!”, tôi nâng chén mời anh ta.
“Nếu cô nguyện ý cũng có thể đến đây làm bà chủ được mà!”.
“Liệt nữ không thờ hai chồng!”.
Anh ta tức giận nói: “Cô đúng là đồ ngốc mà. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào nguyện làm hòn vọng phu như cô cả!”.
Tôi cười, vỗ vỗ bờ vai của anh ta: “Lão Kiều à, điều kiện của anh tốt như vậy, anh còn có thể phong lưu được thêm vài năm nữa sao giờ đã vội ham cái mới? Quay đầu lại nhìn thử xem, mấy cô gái đứng ở đó đều đang chờ anh cả đấy, tôi không có khả năng chạy như bay với anh trên đường quốc lộ lúc nửa đêm, cũng chẳng thể cùng anh khiêu vũ dưới ánh trăng. Chuyện gì tôi cũng đã trải qua rồi, trong cuộc sống này, những điều lãng mạn tôi đều đã trải qua một lần với người đó cả rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn được sống một cuộc sống yên bình thôi, sự hấp dẫn của anh không có tác dụng gì với tôi đâu. Anh không cần phải đối xử tốt với tôi nữa, vô ích thôi!”.
Anh ta nghe tôi nói một hồi cũng hiểu được ý của tôi, mặt đen lại. Anh ta bất bình nói: “Cô như thế thì có thể chọn lựa giữa người này người kia, so cao, thấp không phải sao? Đâu cần phải mất thời gian đi tìm hiểu?”.
Tôi cười hì hì: “Anh khỏi lo, lúc cần tôi sẽ rung chuông lên, xin đấu thầu toàn quốc luôn!”.
“Mất đi tôi, cô nhất định sẽ hối hận!”.
“Cũng đúng, khi hoa tàn bướm bay tôi sẽ ngồi khóc với khóm hoa hải đường, đem tên anh viết lên bầu trời sâu rộng kia!”, tôi gật gật đầu.
“Anh ta thích hợp làm chồng cô sao?”.
“Này!”, tôi nói: “Tôi chưa nói là sẽ gả cho anh ấy”.
“Cô không định kết hôn sao?”.
“À, bây giờ mà nói chuyện này thì cũng còn hơi sớm, tôi chưa có kế hoạch xa đến thế. Tôi sống trên đời này từng ấy năm, chưa từng nói chuyện yêu đương một cách rõ ràng, không nghĩ sẽ về nhà chồng nhanh như vậy đâu!”.
“Vậy tôi đổi sang một câu hỏi khác nhé? Anh ta có điểm nào tốt?”.
Tôi cười ngạc nhiên: “Đây là vấn đề khó trả lời nhất trên thế giới đấy. Tôi yêu anh ấy nên tự nhiên cảm thấy anh ấy không có điểm nào là không tốt cả!”.
Trợ lý của Kiều Mẫn Bạch đi tới nói: “Kiều tiên sinh, có phóng viên của tờ báo “Tao nhã” đến phỏng vấn!”.
Nữ phóng viên đó có chút quen mắt. Là cô ấy, xinh đẹp, trưởng thành và đầy tư tin. Cô ấy là người bạn gái dạo trước của Đường Bân.
Thì ra cô ấy là một cây bút của tờ báo “Tao nhã”, những bài viết bình luận về trang phục của cô ấy tôi cũng đã từng được đọc qua khá nhiều. Cô gái dịu dàng luôn đứng nép phía sau Đường Bân năm nào đã chẳng còn.
Cô ấy không nhận ra tôi, thực tiếp vào văn phòng của Kiều Mẫn Bạch để tiến hành phỏng vấn.
Chỉ mới vài ngày sau, bạn gái trước của Đường Bân đứng ra chỉ trích anh ta chỉ vì theo đuổi con gái của Bạch Đức Quang mà bạc tình bạc nghĩa với cô ta, thậm chí còn làm cho cô ấy bị sẩy thai nữa.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Đường Bân nhanh chóng mở một cuộc họp báo ra sức minh oan cho bản thân.
Phóng viên cứ từng bước mà chặn đường hắn ta.
“Lúc đầu anh nói Mỗ tiểu thư vu oan cho anh, lúc sau lại nói hai người chia tay trong hòa bình, anh không biết cô ấy có thai. Cuối cùng thì câu nào mới là thật?”.
“Người đại diện cũ của anh có nói anh bày mưu tính kế tìm cách hãm hại, hạ nhuc Thái Nhiên cùng mấy đối thủ khác. Xin hỏi, đó có phải là sự thật không?”.
“Anh dùng thuốc cấm phải không?”.
“Năm ngoái, Thái Nhiên bị người ta đánh đến mức suýt bị tàn phế. Xin hỏi, chuyện này có liên quan gì đến anh không?”.
Tôi tắt TV. Thực sự là không tài nào xem cho nổi. Nói đi nói lại cũng chỉ là cãi nhau qua lại. Thêm xíu nữa thì chắc họ sẽ hỏi Đường Bân có nghĩ các mặt hàng thiết yếu sẽ tăng giá không, hay tiến trình hòa bình ở Trung Đông có gặp trở ngại gì không?
Hắn ta bất quá cũng chỉ là diễn viên hạng 2, vì thất bại nên mới phải dùng đến mấy thủ đoạn bẩn thỉu để ngoi lên.
Mẫn Nhi lấy điều khiển từ xa, bật TV lên một lần nữa, vừa xem vừa nói: “Mình ghét anh ta kinh khủng, bộ dạng trông y như mấy kẻ tiểu nhân khoái chí, mà lúc nào cũng cố làm ra vẻ ta đây đường hoàng, nho nhã. Đúng là lưu manh giả danh tri thức!”.
“Đều là vật hy sinh của giới truyền thông!”.
Mẫn Nhi cười lạnh: “Ngu thì chết!”.
“Giẫm đạp lên nhau mà sống!”.
“Đường Bân gặp chuyện thì Thái Nhiên mới có cơ hội vùng lên giành lại sự nghiệp chứ”.
Tôi cười châm chọc: “Cô bé ngốc ạ, diễn viên nam trên đời này đâu phải chỉ có hai người bọn họ!”.
Cô ấy kéo kéo tay tôi: “Nhanh nhanh gọi anh ấy về! Tận dụng thời cơ, cơ hội chỉ đến có một lần trong đời thôi!”.
Đúng lúc này điện thoại bỗng nhiên reo lên. Chúng tôi giật mình.
Người gọi đến lại là Trang Phác Viên. Cũng hơn một năm nay tôi không liên lạc gì với anh ta, đến giọng nói cũng quên luôn mất rồi.
Anh ta hỏi tôi: “Đã xem tin tức chưa?”.
Tôi nói: “Cũng xem sơ sơ rồi”.
“Thế à?”, anh ta nói: “Bây giờ có rảnh không? Tôi muốn cùng cô nói chút chuyện, chuyện của Thái Nhiên đó mà!”.
Xe của anh ta đang đỗ dưới lầu, tôi chải sơ tóc rồi chạy vội xuống.
Anh ta một mình chạy xe tới. Lâu rồi không gặp, Trang Phác Viên thay đổi rất nhiều, người béo hơn một chút, cách ăn mặc trông cũng thoải mái hơn, cứ như đã trút được một phần gánh nặng nào đó nên tự do tự tại hơn rất nhiều.
Anh ta cứ một một vị trưởng bối lâu ngày không gặp, ân cần hỏi han tôi: “Ái chà, hình như là cô càng ngày càng gầy đi thì phải. Sếp cô có ăn chặn tiền ăn của nhân viên không đấy?”.
“Tôi đã sớm đứng ra kinh doanh một mình rồi!”, tôi cũng cười: “Tôi bán quần áo do mình thiết kế!”.
Anh ta hứng thú hỏi: “Cửa hàng tên gì vậy? Để tôi dẫn vợ đến mua ủng hộ!”.
Tôi trịnh trọng mang danh thiếp ra đưa cho Trang Phác Viên.
Anh ta bỗng nhiên nói: “Người vợ hiện tại của tôi, cô ấy họ Hứa”.
Người vợ hiện tại?
Tôi trố mắt nhìn.
“Tôi với vợ trước cùng nhau đi du lịch, bất ngờ gặp lại bạn học cùng đại học ngày xưa của cô ấy. Vợ anh ta đã mất cách đây hai năm, giờ vẫn sống độc thân. Lúc trước học đại học hai người cũng có cảm tình với nhau giờ gặp lại thấy vẫn còn yêu nhau nên cô ấy chủ động xin ly hôn, gửi con cho nhà ngoại”.
“Người họ Hứa kia có phải là trợ lý của anh không?”.
“Cô ấy theo tôi lâu như vậy, lại quan tâm đến cuộc sống hàng ngày của tôi. Đến lúc nhận ra thì nó đã như một thói quen, không có cô ấy bên cạnh tôi cứ cảm thấy trống vắng, hiu quạnh!”, Trang Phác Viên nở nụ cười tự giễu: “Tôi cứ như một thằng nhóc mới vừa biết yêu!”.
Tôi nghe được tin này, thật tâm chúc mừng họ.
Trang Phác Viên hỏi: “Một mình Thái Nhiên ra nước ngoài mà cô cũng yên tâm sao?”.
Tôi nhéo anh ta một cái: “Lo lắng thì cũng làm được gì?”.
“Khi nào cậu ta về?”, anh ta nói: “Thái Nhiên cũng nên trở lại rồi. Biết nhận lỗi là tốt!”.
“Thế sự xoay chuyển mấy hồi!”, tôi dò hỏi ý kiến của anh ta.
Quả nhiên, Trang Phác Viên cười cười: “Nên gọi cậu ta trở về mà lấy lại những thứ thuộc về mình!”.
Chỉ một câu nói của anh ta còn có uy lực hơn cả bão cấp 12.
“Đi nói cho cậu ta biết là tôi đối với kịch bản của bố cậu ta để lại vẫn còn hứng thú!”, Trang Phác Viên bày ra vẻ mặt kiêu căng của một ông chủ: “Đó là trong trường hợp cậu ta vẫn chưa mất đi lý tưởng của bản thân, vẫn còn muốn gây dựng lại sự nghiệp.”.
Tôi xúc động hỏi: “Trang tiên sinh, sao anh đối xử tốt với chúng tôi vậy?”.
“Vì tôi với cô rất hợp nhau!”, anh ta cười, xoa xoa đầu tôi; “Tôi có cảm giác, cô giống như cô nữ sinh năm nào, mãi không thay đổi. Tôi thấy cô vất vả vậy nên muốn giúp cô một tay.”.
“Rốt cuộc là cô ấy như thế nào?”.
Trang Phác Viên nói vài câu cực kì khó hiểu: “Trên thực tế, cô ấy ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, cô ấy vốn thông minh lại chăm chỉ, hoạt bát nên rất thành công. Sau cùng, cô ấy trở thành một nữ doanh nhân thành đạt. Lại một thời gian sau, tôi vì chuyện làm ăn mà có tiếp xúc với cô ấy mấy lần thì biết được vị hôn phu của cô ấy cảm thấy cô đơn, vì mình thua kém nhiều nên rất tự ti!”.
Tôi dỏng tai lên nghe.
“Cho nên, kêu Thái Nhiên về đi!”, anh ta lại vỗ vỗ vai tôi.
Ngay cả mẹ tôi cũng nhìn ra, hỏi tôi: “Thái Nhiên sắp về hả? Mẹ nghe mẹ cậu ta nói có rất nhiều người hâm mộ kéo đến nhà hỏi cậu ta đâu rồi!”.
Còn có rất nhiều đạo diễn, nhà sản xuất phim tới tìm tôi. Lúc trước có chuyện thì tránh tôi như tránh hủi giờ thì lục đục kéo đến hỏi han này nọ.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Thái Nhiên. Điện thoại reo mãi mới có người nhận, người kia hỏi tôi là ai rồi nói: “Thái Nhiên ra ngoài rồi”.
Ở bên đó đã hơn mười giờ đêm rồi mà.
Tôi hỏi: “Có biết anh ấy đi đâu không?”.
“Đi đâu thì không biết chỉ nghe Thái Nhiên nói là đi gặp bạn gái thôi”.
Phải mất ba giây tôi mới hiểu được ý của anh ta: “Bạn gái?”.
Người nọ bổ sung: “Không hiểu sao? Bạn gái, tình nhân đấy. Cô hiểu chưa?”.
“Anh ta nói anh ta đi gặp bạn gái?”, tôi cao giọng hỏi.
Người đó nghe có vẻ không hợp lí lắm, hỏi ngược lại tôi: “Cô là ai? Cô là gì của Thái Nhiên? Cô …”.
Tôi cúp máy cái rụp.
Mẹ chạy ra hỏi tôi: “Có chuyện gì? Sao con lại to tiếng vậy?”.
Tôi xoa xoa trán: “Không có gì đâu mẹ à”.
“Nhất định là có chuyện!”, mẹ tôi gặng hỏi: “Thái Nhiên làm sao hả?”.
“Mẹ!”, tôi ngăn mẹ lại: “Mẹ đừng có hỏi nhiều như vậy được không?”.
Mẹ nhìn tôi chăm chú, không hỏi thêm gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT