Chẳng bao lâu, Mộc Họa Lam đã đến nơi, nàng cùng Trúc Như bước vào cửa cung Khánh Hoà, nhưng chẳng yên bình được mấy khi thì...
- Đây chẳng phải là phế vật Thần Bắc - Đại tiểu thư Mộc Họa Lam sao?
Sau lưng nàng một giọng nói lanh lảnh vang lên, Họa Lam cười tươi không quay đầu đáp lại
- Còn kia chẳng phải là ngu si đại ngu ngốc Thương Lệnh - Quận chúa Ca Thi Hoàng sao?
Thi Hoàng nghe Họa Lam nói mình ngu si, vốn đã có sẵn bản tính ương bướng liền gồng mình hét to
- NGƯƠI!! ĐỒ PHẾ VẬT!!! ĐỒ SÁT TINH!!!
- Quận chúa đây là quá xúc phạm đi!!
Trúc Như bất bình lên tiếng, kéo tay Họa Lam ý nhắc đi nhanh
- Con tiện tì như ngươi có quyền lên tiếng nạt bộ bổn quận chúa ta?!!! Họa Lam ngươi dạy nô tì thật tốt!
Vừa nói Ca Thi Hoàng vừa cười lớn, cung nữ nghe vui liền lại xem đông đảo, kẻ che miệng, người tò mò, xì xào khắp nơi.
Họa Lam vẫn một tư thế cúi mặt xuống đất, nàng không muốn đám tì nữ kia nhìn thấy dung nhan mình quá sớm, cái này thật phí công mềm mỏng với vị quận chúa ngu ngốc kia mà!
- Ca Thi Hoàng ta và ngươi không oán không thù cớ chi phải tự mình gây chuyện?