Ban đêm, một hồi mưa to giàn giụa, đem thiên địa vạn vật cọ rửa sạch sẽ, không khí bốc lên hương vị bùn đất ngây ngô mà mới mẻ, Tây Đằng Lâm nằm ở trên giường nghe một tiếng lại một tiếng sấm sét ở trên trời nổ tung, đột nhiên nghĩ tới lần đó ở trong miếu đổ nát trú mưa Lãnh Tịch Chiếu dựa vào trong lòng mình ngủ, tiểu tử kia lúc ấy ngoan ngoãn cuộn thành một đoàn không nhúc nhích, mỗi lần nghe thấy tiếng sét đánh thì mặt nhăn nhíu, làm cho mình kìm lòng không đậu giúp y bịt kín lỗ tai, cánh tay đã tê rần cũng không nỡ bỏ ra. Hứa Tư Đình nói đúng, Lãnh Tịch Chiếu là người vừa đơn giản vừa tốt bụng, từ nhỏ chính là được người ta đau sủng mà lớn lên, rất trong sáng, luôn khiến người ta sinh lòng muốn bảo hộ y, mà không phải phá hư y, trong lòng biết chính mình là phong lưu quen tính,  đời này cũng không  muốn thật sự ở bên che chở một người nào, cho nên cho tới bây giờ cũng sẽ không tìm người yêu thật lòng , đối với Lãnh Tịch Chiếu, đương nhiên là cách càng xa càng tốt.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lãnh Tịch Chiếu cùng Hứa Tư Đình ngồi ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm, Hứa Tư Đình thấy y vẫn là một bộ dạng rầu rĩ không vui, vì thế cười cười tiến đến trước mặt y mở miệng:“Thiếu gia, ngươi xem hôm nay thời tiết thật tốt, không bằng chúng ta đi ra ngoài du ngoạn?”

Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, tối hôm qua sấm chớp cả đêm không ngủ được, hôm nay thật sự là lười muốn chết, cơm ăn xong liền trở về phòng tựa vào ghế dựa lớn đọc sách.

Hứa Tư Đình bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm kiếm ở đại sảnh canh gác, nghĩ rằng thiếu gia nhìn qua thật đáng thương.

Phía khác ở Nhạ Phong điện, Tây Đằng Lâm cực kỳ hiếm thấy trời sáng còn không có rời giường, tối hôm qua trong lòng phiền muộn lăn qua lộn lại một đêm không ngủ, thật vất vả khi trời tảng sáng mới có chút buồn ngủ, ai biết vừa mới nhắm mắt lại,  Cống Đạt liền vừa rống vừa vọt vào nội thất:“Thiếu chủ!”

Cống Đạt xưa nay có tiếng giọng lớn, Tây Đằng Lâm bị hắn rống một tiếng kinh thiên động địa  cơn buồn ngủ vừa rồi hoàn toàn biến mất, ngồi ở trên giường bất đắc dĩ nhìn hắn:“Chuyện gì?”

“Vừa rồi có người đến báo, nói là Đại vương tử sinh bệnh.” Cống Đạt vẻ mặt lo âu:“Đã tìm đại phu khám qua, chính là vẫn không hết.”

“Cái gì?” Tây Đằng Lâm nhíu mày:“ Đang êm đẹp như thế nào lại sinh bệnh, chuyện khi nào, như thế nào  không có người nói cho ta biết?”

“Người tới báo tin tới nay đã muốn mười nagỳ, sợ thiếu chủ lo lắng, ta vẫn không dám nói.”

“Hồ nháo!” Tây Đằng Lâm phủ thêm quần áo liền ra bên ngoài:“Chuẩn bị ngựa, lập tức đi Hãn Nhai sơn!”

“Thiếu chủ!” Cống Đạt gọi  Tây Đằng Lâm:“Muốn hay không kêu lên Lãnh công tử đi cùng? Hắn là đại phu a.”

Tây Đằng Lâm do dự một chút, vẫn là gật đầu:“Ta đi tìm y.”

Trong tẩm cung Lãnh Tịch Chiếu, Hứa Tư Đình đang viết báo cáo cho Hoa Thiên Lang, thấy Tây Đằng Lâm vọt vào phòng, nhất thời vẻ mặt đề phòng đứng lên:“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta có việc tìm Tịch Chiếu.” Tây Đằng Lâm vì đại ca bị bệnh, có chút sốt ruột:“Người đâu?”

“Thiếu gia nhà ta không muốn gặp ngươi.” Hứa Tư Đình trong lòng càng thêm chán ghét Tây Đằng Lâm, khi không có việc gì thì  chỉ biết khi dễ thiếu gia nhà mình, có việc thì vội vàng cầu kiến, thật đáng ghét!

“Ta thực sự có chuyện tìm hắn!” Tây Đằng Lâm không có thời gian cùng Hứa Tư Đình đôi co, lập tức  hướng bên trong đi vào.

Hứa Tư Đình biến sắc, tay phải vừa chuyển liền rút kiếm ra khỏi vỏ, vững vàng đặt tại đầu vai Tây Đằng Lâm:“Tam vương tử, ta hôm qua đã nói qua, Hoàng Thượng sẽ không để ngươi có cơ hội lần thứ hai khi dễ thiếu gia đâu.”

Tây Đằng Lâm bị bắt ngừng cước bộ, cảm thấy trên cổ nổi lên  cảm giác man mát, trong lòng hơi hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Hứa Tư Đình này võ công cư nhiên cao như thế, chính mình cư nhiên ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.

“Tam vương tử mời ngươi trở về đi.” Hứa Tư Đình lạnh lùng mở miệng.

Tây Đằng Lâm nhíu mày, vừa muốn giải thích lại nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu chầm chậm uể oải đi ra.

“Tư Đình ngươi làm gì thế?” Lãnh Tịch Chiếu bị tình huống trước mắt doạ hoảng sợ, vội vàng tiến lên đẩy ra Hứa Tư Đình.

Hứa Tư Đình thu kiếm, túm Lãnh Tịch Chiếu đi ra ngoài:“Thiếu gia ở trong phòng buồn bực, chúng ta đi ra ngoài giải sầu đi.”

“Uy!” Tây Đằng Lâm tiến lên giữ chặt Lãnh Tịch Chiếu:“Đừng nóng giận được không.”

Lãnh Tịch Chiếu nhẹ nhàng tránh khỏi tay hắn:“Ta không sinh khí a, ta muốn cùng Tư Đình đi ra ngoài chơi.”

“Không được đi.” Tây Đằng Lâm thấy hắn cố ý bước đi, cũng không nghĩ nhiều, xông lên che trước mắt  hai người:“Theo ta đi tới Hãn Nhai sơn.”

Lãnh Tịch Chiếu lạnh nhạt cười:“Ta vì cái gì phải đi theo ngươi?” Trước kia ngươi nói cái gì ta liền làm cái đó, là vì ta thích ngươi, nhưng là nếu việc ta thích ở ngươi ở trong lòng ngươi không đáng một đồng, ta vì sao tự làm khổ  chính mình.

“Đại ca của ta bị bệnh, ngươi đi cứu  hắn được không?” Tây Đằng Lâm ngăn trở y:“Coi như ta cầu xin ngươi, chỉ cần ngươi đem hắn chữa khỏi, muốn ta làm như thế nào đều được.”

Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày, giương mắt chống lại ánh mắt Tây Đằng Lâm, lo âu hiện lên  không giống như là giả, nói gì thì nói hắn cũng không việc gì phải lừa mình, nếu không phải đại ca hắn sinh bệnh, sợ là hắn mới không  chủ động tìm đến mình. Mặc kệ nói như thế nào, lương y như từ mẫu, bệnh nhân là vô tội, nghĩ vậy, Lãnh Tịch Chiếu vẫn là gật gật đầu:“Ta đi theo ngươi!”

Một bên Hứa Tư Đình thở dài, chỉ có thể như vậy, lấy bệnh nhân đến dụ dỗ thiếu gia, Tây Đằng Lâm thực giảo hoạt!!

“Đa tạ!” Tây Đằng Lâm mừng rỡ.

Lãnh Tịch Chiếu không nhìn hắn, về phòng cầm cái hòm thuốc sau đó liền ra khỏi cung, ngồi xe ngựa đi Hãn Nhai sơn.

Một lúc lâu sau, đoàn người đến một toà phủ đệ to ở đỉnh núi, ở cửa quản gia đã vội vàng chào đón, mang theo mọi người vào nội thất, trong phòng đều là mùi vị thuốc Đông y, một người nằm trên giường lớn bằng gỗ lim, đang nhắm mắt dưỡng thần, cùng với  Tây Đằng Lâm oai hùng cương nghị bất đồng,  người này nhìn qua bộ dạng nhu hòa hơn rất nhiều.

“Đại ca.” Tây Đằng Lâm ngồi ở bên giường nhỏ giọng kêu.

Người nọ nghe được động tĩnh thì mở mắt, vừa thấy là Tây Đằng Lâm đến, cười lắc lắc đầu:“Ta không chuẩn cho họ nói với ngươi, vậy mà vẫn bị ngươi biết được.” Khi nói chuyện thì đảo mắt nhìn đến Lãnh Tịch Chiếu đang đứng một bên, vui vẻ nói:“A lâm, tiểu công tử nhà ai thế?”

Lãnh Tịch Chiếu bước lên phía trước cười tủm tỉm nhìn y:“Ta gọi là Lãnh Tịch Chiếu, là đại phu.”

“Ta gọi là Tây Đằng Ly.” Người trên giường cười:“Lãnh Tịch Chiếu…… Ngươi là đệ đệ của Lâm Hạo Phong đi?” ( Ly Ly đó ~ Ly Ly đó ^^ nhân vật tui yêu thích nhất xuất hiện rồi đó áàa:3)

“Ngươi biết Lâm đại ca?” Lãnh Tịch Chiếu kinh hỉ, ngồi xổm bên giường nháy mắt:“Ta đã lâu không gặp hắn.”

Tây Đằng Ly cười gật đầu:“Trước kia khi còn trẻ lưu lạc giang hồ nhận thức nhau, cùng nhau làm ầm ĩ một trận, hắn từng nói mình có hai bảo bối đệ đệ, nghe nhiều cũng phải nhớ kỹ, bất quá ta đã ba năm chưa gặp lại hắn.”

“Ta lần sau nếu gặp Lâm đại ca sẽ nói hắn tới tìm ngươi!” Thấy y trong giọng nói có cô đơn nhàn nhạt, Lãnh Tịch Chiếu vỗ ngực cam đoan.

Tây Đằng Ly bị bộ dáng của Lãnh Tịch Chiếu chọc cười:“Tốt, hắn còn thiếu ta hai vò rượu a.”

Một bên Tây Đằng Lâm hơi hơi có chút kinh ngạc nhìn hai người nói chuyện ăn ý, đại ca đã thật lâu không vui vẻ cười như vậy.

Thấy Tây Đằng Ly sắc mặt có chút tái nhợt, Lãnh Tịch Chiếu thân thủ thay y bắt mạch sau mở miệng nói:“Không có gì, chỉ là ba năm trước đây trúng qua Tử Hiệp tán, độc không giải sạch sẽ, hiện tại phát ra.”

Tây Đằng Lâm nhíu mày nói thầm:“Nhanh như vậy liền đã nhìn ra, ngươi chuẩn mạch có đúng không a?”

Một bên Cống Đạt nhỏ giọng nói thầm:“Lần trước y bắt mạch cho thiếu chủ so với lần này còn nhanh hơn.”

Tây Đằng Lâm sờ sờ cằm tự giác câm miệng.

Hứa Tư Đình nghe được  hai người hắn đối thoại thì mắt trợn trắng, ai chẳng biết Lãnh Tịch Chiếu là thánh thủ tiểu thần y, này hai người này thực chưa thấy qua sự lợi hại của thiểu thiếu gia!!

Tây Đằng Ly cười gật đầu:“Đúng vậy, ta đã nói không sao, chỉ là bệnh cũ, từ từ điều dưỡng là được.”

Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu:“Cũng không hẳn,  không phải là không có gì, ta có thể đem độc cho ngươi giải sạch sẽ, vừa rồi nghe nói ngươi đi đứng không tiện, phỏng chừng cũng là do Tử Hiệp tán, chờ ta thay ngươi giải độc, hẳn là có thể đi bình thường rồi.”

“Thật sự?” Tây Đằng Lâm nghe vậy mừng rỡ, tiến lên cầm bả vai Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi nếu có thể chữa khỏi chân cho đại ca, muốn ta làm gì đều được!”

“Làm gì!” Hứa Tư Đình tiến lên đem Lãnh Tịch Chiếu che ở sau người trừng mắt:“Chữa bệnh có thể, nhưng không cho ngươi tiếp cận thiếu gia nhà ta!”

Tây Đằng Lâm bị một phen đẩy ra thật xa, trừng mắt nhìn Hứa Tư Đình  bụng một trận lửa bốc.

Lãnh Tịch Chiếu nhu nhu bả vai quệt miệng, Tây Đằng Ly nhìn ra đầu đuôi sự việc, cười lắc đầu.

Buổi chiều, Lãnh Tịch Chiếu đầu tiên là thay Tây Đằng Ly  châm cứu, lại ở Dược Phòng hơn nửa canh giờ, Tây Đằng Ly mừng rỡ phát hiện hai chân của mình  đã sớm mất đi tri giác giờ đây cư nhiên có một ít cảm giác.

“Ta đang sắc thuốc, chờ dược liệu chuẩn bị xong thì có thể giải độc.” Lãnh Tịch Chiếu thấy Tây Đằng Ly vui vẻ, chính mình cũng  cao hứng theo, cười tủm tỉm giúp y xoa chân:“Ta có thể hay không ở nơi này nha? Về sau xem bệnh cũng tiện.”

“Đương nhiên.” Tây Đằng Ly gật đầu:“Toà phủ này lớn như vậy, ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu cũng được.”

“Ta đây cũng ở lại!” Hứa Tư Đình vội vàng tiến lên:“Ta ở cách vách thiếu gia!”

Tây Đằng Lâm nghe vậy, có chút xúc động muốn nói ta đây cũng ở tại  đây luôn, bất quá vẫn là đúng lúc thu lời lại.

Ban đêm, một đống người ăn cơm vô cùng náo nhiệt, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở giữa Tây Đằng Ly cùng Hứa Tư Đình ở trong đình ăn  vui vẻ, tôm bóc vỏ, cá bác bửu, cà rốt Tây Đằng Lâm gắp cho Lãnh Tịch Chiếu bị gạt ra sang một bên, cơ bản là không nhìn đến đĩa rau lần nào.

Tây Đằng Lâm phía đối diện trong lòng tự dưng bị đè nén, căm giận lôi kéo Cống Đạt một ly tiếp một ly uống rượu.

Một hồi sau, Tây Đằng Lâm nhìn qua có chút ngốc hề hề.

“A Lâm!” Tây Đằng Ly vươn tay ở trước mắt hắn quơ quơ:“Ngươi làm sao vậy?”

Tây Đằng Lâm hắc hắc cười:“Đại ca ngươi…… Ách…… Như thế nào có ba con mắt a!”

“Thiếu chủ!” Cống Đạt tiến đến đến trước mặt hắn trừng lớn mắt:“Ngươi  không nên uống rượu a”

“Đi đi đi! Ngươi…… Ngươi mới uống rượu!” Tây Đằng Lâm thân thủ phát một cái tát chuẩn xác chụp ngay mặt Cống Đạt:“Tiểu tử ngươi!  Nhìn thật quen mắt!…… Ai a?”

Cống Đạt bụm mặt dở khóc dở cười, thầm nói về sau cũng không dám để thiếu chủ uống nhiều, này cũng quá dọa người đi!

Hứa Tư Đình nhìn Tây Đằng Lâm ôm cây cột cọ đến cọ đi thì cười đến phun cơm tùm lum, ngồi xổm  nửa ngày không thể đứng lên, nghĩ rằng cuối cùng cũng có người tửu lượng so với mình còn kém hơn.

Tây Đằng Ly cũng buồn cười, gọi  hạ nhân tới đem Tây Đằng Lâm đưa đến trong phòng nghỉ ngơi.

“Khoan khoan.” Lãnh Tịch Chiếu do dự một chút vẫn là gọi Cống Đạt lại, từ trong lòng xuất ra một cái bình sứ nhỏ đưa cho hắn:“Về phòng rồi đem bột phấn này tìm cái bồn nước đổ vào, mùi hương có thể an thần, bằng không hắn tỉnh lại sẽ đau đầu.”

Cống Đạt sửng sốt, tiếp nhận cảm kích cười cười, giúp đỡ Tây Đằng Lâm ra cửa.

“Thiếu gia ngươi tại sao đối hắn tốt như vậy!” Hứa Tư Đình căm giận:“Hắn khi dễ ngươi!”

“A Lâm khi dễ ngươi?” Một bên Tây Đằng Ly nhíu mày:“Xú tiểu tử, ta thay ngươi dạy dỗ hắn!”

“Không phải.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, không nghĩ lại tiếp tục đề tài này.

Tây Đằng Ly cười cười, thân thủ đem y gọi đến trước mặt:“Ngươi cũng kêu ta là đại ca được không? A Lâm tính tình kì quái, ta vẫn muốn một đệ đệ ngoan như ngươi vậy.”

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu:“Ngươi là bằng hữu của Lâm đại ca, cũng chính là  đại ca của ta.”

“Hắn từ nhỏ chính là cùng ngươi lớn lên đi?” Tây Đằng Ly ngồi ở xe lăn trên đường trở về cùng Lãnh Tịch Chiếu nói chuyện phiếm:“Hắn nhìn qua xem ra rất thương ngươi, trước kia khi đi ra ngoài thường xuyên mua mấy món quà vặt mang về cho ngươi, nói là ngươi thích.”

“Ân, lúc ta còn rất nhỏ phụ thân liền mang ta tiến cung, Lâm đại ca lúc đó mười tuổi, thường xuyên mang ta ra ngoài cung chơi.” Lãnh Tịch Chiếu meo meo cười:“ Lúc nhỏ vì ta là người duy nhất  không luyện võ, nên Hoàng Thượng cùng Hạo Dương luôn khi dễ ta, mỗi lần ta khóc  đều là Lâm đại ca lấy các món đồ chơi nho nhỏ ra dỗ ta vui vẻ.”

“Kia…… Hắn có hay không có người trong lòng?” Tây Đằng Ly vào phòng, vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.

Lãnh Tịch Chiếu quệt miệng, cùng Hứa Tư Đình cùng nhau đem Tây Đằng Ly bế đến trên giường:“Trước kia có, bất quá người hắn thích một năm trước đã cùng người khác thành thân rồi, Lâm đại ca rầu rĩ không vui đã lâu.”

“Là như vậy sao.” Tây Đằng Ly nghe vậy trong mắt hiện lên một tia khổ sở không dễ nhận thấy, nghĩ nghĩ lại ngẩng đầu nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Ngươi có thể hay không kể cho ta một chút chuyện của hắn trước kia không?”

“Dược chứ!” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu:“Ta về phòng đổi quần áo trước, sau đó  ta lại tới đây cùng ngươi nói chuyện!”

Buổi tối sau khi rửa mặt xong, Lãnh Tịch Chiếu mặc áo ngủ nhỏ màu trắng ôm gối đầu chạy đến phòng Tây Đằng Ly  bồi y tán gẫu, Hứa Tư Đình thấy thế trong lòng âm thầm bốc hỏa, Tây Đằng gia này  là loại người nào a,như thế nào một người rồi hai người đều muốn chiếm tiện nghi thiếu gia nhà mình? Trong lòng tức giận đùng đùng, Hứa đại hộ vệ liền ôm bội kiếm xoay người nằm trên nóc phòng Tây Đằng Ly hứng gió, ầm thầm cầu nguyện một tháng nhanh đến a nhanh đến a, nhanh nhanh có thể mang thiếu gia về nhà.

Trong phòng, Lãnh Tịch Chiếu ngồi xếp bằng ở trên giường cùng Tây Đằng Ly nói chuyện phiếm, nói xong một chuyện lại đến một chuyện, cứ thế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Tây Đằng Ly thấy thế cười khẽ, thân thủ thay y đắp chăn, chính mình cũng cảm thấy buồn ngủ theo, nhẹ nhàng vuốt thẳng gối đầu, trong trí nhớ hiện lên khuôn mặt mà cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trong mơ, ba năm không thấy, không biết hắn còn nhớ mình hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play